Đó là một buổi sáng ngày 19 /1, trận tuyết lớn rơi từ ba giờ sáng bây giờ mới ngừng lại, từ cửa sổ của Victor nhìn ra bên ngoài chỉ thấy khắp nơi là một mảnh trắng xoá.
Trong căn phòng rộng không đến 50 mét vuông, người hàng xóm đang buồn bực uống rượu.
Ông ấy vừa hoàn thành ca đêm của mình, đi đôi giày đã bị ướt đẫm bởi đất và tuyết nhưng lại tuyệt nhiên không có ý định cởi ra. Ông dùng ngữ khí nặng nề thông báo cho hàng xóm của mình và vị khách Trung Quốc đến đây từ xa rằng đêm qua ở đây vừa mới xảy ra một vụ tai nạn xe hơi.
Vị khách Trung Quốc kia cảm thấy rất chán nản vì nhà ga đóng cửa không làm việc, đối với thông tin về vụ tai nạn đó cũng không hề quan tâm, cho đến khi anh nghe nói cảng không đóng băng đó chính là cảng Kola.
Cảng Kola, lại là cảng Kola, cuối cùng sự chú ý của Cố Lan Sinh cũng tập trung lại.
Tối hôm qua tại cảng Kola xảy ra tai nạn xe khiến cho một nam thanh niên tử vong, mãi cho đến 6:00 sáng hôm nay mới được đưa lên xe chở đi.
Nói cách khác, nam thanh niên này đã nằm lại ở nơi lạnh lẽo thê lương này 6 tiếng đồng hồ kể từ khi xảy ra tai nạn.
Nếu không phải là có một nhân viên bến tàu đặt chướng ngại vật trêи đường thì cũng không biết có bao nhiêu bánh xe cán qua xác người này.
Thời tiết quá lạnh lại thêm cảng Kola vốn đã hỗn loạn, để tránh những rắc rối không cần thiết nên đa số mọi người đều chọn đứng xa mà nhìn, có một số người quay lại gọi điện báo cảnh sát, nhưng thời tiết quá tệ khiến cho mọi người đều không thể liên lạc.
6:00 sáng, khi cảnh sát đến hiện trường, nam thanh niên ấy đã bị tuyết bao phủ đến ba phần tư thi thể.
Các đầu ngón tay Cố Lan Sinh lạnh buốt.
"Cố, tớ mới từ chỗ bạn học tìm hiểu được tin tức mới nhất, hình như người chết trong vụ tai nạn xe cộ là ... ". Chần chừ một lát, Victor nói tiếp :" .... Là một người Trung Quốc."
Sau khi lau mặt, Cố Lan Sinh bảo Victor tiếp tục.
Tối hôm qua, sau khi tai nạn xảy ra không lâu, một người đàn ông bản địa đã đi ngang qua hiện trường xảy ra tai nạn. Ban đầu, thu hút sự chú ý của anh ta chính là chiếc xa thể thao siêu cấp màu đen, đối với người đàn ông này mà nói, ở giữa đường không có đến một bóng người, chiếc xe màu đen đỗ ở đó trông như một bóng ma.
Người đàn ông này là một kẻ say mê xe đẹp, điều khiến cho anh ta mừng rỡ như vậy chính là vì chiếc xe thể thao đó của một thương hiệu nổi tiếng Koenigsegg - hãng sản xuất siêu xe đứng thứ hai trêи thế giới.
Koenigsegg được sáng lập tại Thụy Điển vào năm 1994, được giới hoàng gia Thụy Điển ủng hộ, sử dụng ký hiệu không quân Hoàng gia Thụy Điển làm logo xe, Koenigsegg có nghĩa là "Mũi tên".
Năm 1995, Koenigsegg cho ra đời chiếc xe đầu tiên Koenigsegg CC8S, sau 3 năm chiếc xe này hoàn thành nguyên mẫu. Tại liên hoan phim Cannes, sự xuất hiện của nó khiến cho mọi người xôn xao, mười chiếc chìa khóa được trao về tay của mười người mua.
Sau năm năm dài chế tác, chiếc xe thể thao siêu cấp này đã trở thành chiếc xe có tốc độ nhanh nhất thế giới. Cho đến tận bây giờ, người ta vẫn cho nó là "Chiếc xe có tốc độ nhanh nhất trêи thế giới" , nhưng thật đáng tiếc, trêи toàn thế giới chỉ có mười người sở hữu chiếc Koenigsegg CC8S này.
Hiện tại trước mặt lại là một chiếc Koenigsegg CC8S.
Người đàn ông cầm điện thoại kϊƈɦ động quay lại, qua ánh đèn flash trêи điện thoại, anh ta thấy cách đó không xa có một người đang nằm, bê bết máu, đã không còn dấu hiệu của sự sống, anh ta lại không thể gọi cho cảnh sát.
Người đàn ông về đến nhà, đăng tải toàn bộ những tấm hình vừa chụp lên mạng xã hội, chỉ có điều trong số đó có hai bức ảnh có hình người chết là đã được xử lý qua.
Dân số ở Murmansk có ba mươi vạn người, kinh tế cũng không phát triển, phần lớn người dân dựa vào ngư nghiệp để kiếm sống. Mấy năm gần đây thì ngành du lịch có chút khởi sắc, nhưng chút ít đó cũng chỉ như muối bỏ biển, tại đây hầu hết đều là những chiếc xe rẻ tiền, rất khó để tìm thấy ở đây một chiếc xe sang trọng có giá trị vượt quá một triệu đô $.
Chiếc xe Koenigsegg có giá trị thấp nhất là 2600 nhân dân tệ, chiếc xe Koenigsegg CC8S ở hiện trường tai nạn kia đoán chừng thấp nhất cũng phải 3000 tệ, đây còn là phiên bản giới hạn, trêи thế giới chỉ vẻn vẹn có 10 chiếc vậy nên những bức ảnh của người đàn ông kia đã gây sự chú ý. Hơn nữa, đây cũng liên quan đến một mạng người và nạn nhân còn là người ngoại quốc.
Chỉ ngắn ngủi vài giờ đồng hồ, dân mạng đã điên cuồng nói về sự việc tai nạn xe này.Chỉ cần để ý một chút là đã thấy được manh mối nằm ở chiếc xe thể thao. Trêи xe không có một bóng người, cách không xa đó chính là thi thể của người ngoại quốc kia. Hiển nhiên không cần nói cũng biết: Chủ xe đã đâm người rồi bỏ trốn.
Phát hiện này khiến cho mọi người càng thêm phẫn nộ, bọn họ cả đêm chưa ngủ, gửi ảnh đến người thân và bạn bè, kêu gọi thêm người tham gia, bọn họ còn treo giải thưởng lớn cho bất kỳ ai có thể nói ra chân tướng của sự việc.
Ba giờ sáng Victor nhận được một tin nhắn từ bạn cùng lớp.
Tiến triển mới nhất của vụ tai nạn xe chính là cảnh sát đã có thể niêm phong hiện trường vụ tai nạn, theo dõi các tuyến đường lân cận, hơn nữa còn công bố đường dây nóng để tìm ra người gây tai nạn.
"Trận tuyết lúc rạng sáng kia nhất định đã khiến rất nhiều chứng cứ bị phá hủy, hơn nữa chính phủ giám sát tài chính nghiêm ngặt, rất nhiều đoạn đường vì thiếu kinh phí xây dựng nên đã sớm ngày đình chỉ thi công." Victor uể oải.
Cùng lúc nghe được chuyện như vậy, hơn nữa người chết còn có một người Trung Quốc, Cố Lan Sinh rót một cốc nước ấm, thuận tay cũng rót cho Victor một cốc.
Victor cầm lấy cốc nước, vừa mới uống được một ngụm, điện thoại đã bị chú Amino cầm lấy, hiếm khi lúc Victor nói chuyện bị chú ấy xen vào. Nếu như không phải chú ấy nói chuyện, bọn họ đều căn bản đã quên mất sự xuất hiện chú ấy.
Chú Amino đeo lại kính, cầm lấy điện thoại di động của Victor lướt qua một chút.
Một lúc sau liền nói một câu: "Tôi đã từng nhìn thấy chiếc xe này."
Victor ngừng uống nước, Cố Lan Sinh cũng đem cốc nước đặt lên bàn, chú Amino tới cảng Kola để công tác, tai nạn xe cộ liền xảy ra ở cảng Kola, tuy diện tích của cảng Kola lớn nhưng chuyện chú ấy nhìn thấy chiếc xe kia là điều tuyệt đối có khả năng.
Chú Amino đặt điện thoại lại trêи bàn, nhấp một ngụm rượu nhỏ, nheo lại nửa con mắt, tựa như qua không khí có thể nhìn rõ cảnh tượng ngày hôm ấy. Tối hôm qua chú ấy ở cảng Kola nhìn thấy một cảnh tượng.
"Khi đó, có lẽ chưa đến 12 giờ hoặc có lẽ là hơn 12 giờ một chút, tôi rời khỏi phòng trực ban, tôi thực sự là chán với cái mùi tanh của cá liền tìm một chỗ để đi dạo hít thở không khí. Đi được một lúc, tôi nhìn thấy một đôi nam nữ, họ đứng trước cái máy bán nước tự động. Tôi nhìn thấy một chuyện thú vị, cô gái đó đã đá người đàn ông kia. Victor, cậu đoán xem, tại sao cô gái đó lại đá người đàn ông?"
Đây là chú ấy thừa nước đục thả câu.
Victor cũng thật có kiên nhẫn, vào lúc này đây còn có thể hùa theo lời chú Amino mà làm ra vẻ mặt hiếu kì.
"Đó là vì cô gái đó bị người đàn ông kia ôm vào trong lòng rồi, là một tay ôm lấy toàn bộ cơ thể cô ấy, lại nói lực tay của một người đàn ông lại rất lớn, phụ nữ tất nhiên chỉ còn cách dùng chân rồi, lúc ấy tôi liền đoán đây là một đôi tình nhân vừa mới cãi nhau, còn có một chuyện thú vị nữa, người đàn ông kia khẳng định là không mang tiền, không có tiền vậy nên mới không thể mua được đồ uống."
"Đúng rồi ..." Chú Amino tựa như mới nghĩ ra cái gì, quay mặt sang phía Cố Lan Sinh: "Vị khách này có lẽ cậu chưa biết. Máy bán hàng tự động của Murmansk có hệ thống sưởi tự động. Vì vậy chỉ cần cậu đến đây vào mùa đông, cậu có thể uống cà phê nóng ở khắp mọi nơi. Và giá cũng giống như giá cậu mua ở trong siêu thị. Điều này nghe hay chứ?"
Ông chú người Nga này đang cho anh thấy sự quan tâm nhân đạo mà khoa học của chính phủ.
"Đúng vậy, cái này nghe rất tuyệt vời." Cố Lan Sinh mỉm cười trả lời.
Chú Amino tiếp tục câu chuyện :"Người đàn ông kia cho rằng đập vào cái máy bán hàng tự động này liền có thể lấy ra được đồ uống nóng, tất nhiên là không thể nào được. Sau mấy lần không có kết quả, cô gái đó liền cười khanh khách, đoán chừng là rất vui vẻ, tôi đoán không sai, quả thật bọn họ là một đôi tình nhân cãi nhau thôi, bọn họ ..."
"Sau đó thì sao ?" Người có kiên nhẫn như Victor lúc này cũng không ngồi yên được nữa, cắt ngang lời người hàng xóm mà hỏi.
"Sau đó người đàn ông kia liền đổi cách khác, tôi cũng không rõ cậu ta làm thế nào nhưng đúng là cậu ta lấy được đồ uống, cũng vì vậy nên cô gái không cười nữa, thật sự rất đáng tiếc, tiếng cười của cô gái đó khi cười lên rất êm tai." Ngữ khí của chú Amino mang theo một chút rầu rĩ.
"Sau đó?" Cố Lan Sinh tiến lên phía trước một bước, hỏi.
"Sau đó bọn họ liền rời đi."
Người đàn ông này tựa như đã quên mất việc mình nhìn thấy việc chiếc siêu xe kia có mặt tại hiện trường vụ án.
"Xe ...." Cố Lan Sinh và Victor không hẹn mà cũng nói.
Người đàn ông Nga này bỗng giật mình nhớ tới, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn: "Tôi đi đằng sau đôi nam nữ kia, ngược lại không phải là tôi cố ý đi theo sau bọn họ, chỉ là hai người họ đi cùng hướng với nơi tôi muốn đến thôi. Sau đó, tôi liền chứng kiến ở góc tối phía sau có một chiếc xe, chiếc xe ấy màu đen, nó giống như là một bóng ma bất thình lình xuất hiện ở đấy. Ban đầu tôi bị nó dọa đến hoảng sợ, đến mức không dám lại gần chiếc xe ấy, tôi dừng bước chân lại còn đôi nam nữ kia lên xe."
"Bọn họ cũng không lập tức lái xe đi, cũng không biết rằng bọn họ làm gì trong xe, đèn trong xe cũng không mở. Tôi đoán có lẽ bọn họ ở trong xe hôn nhau nồng nhiệt rồi. Khi tôi định tiến lại gần, chiếc xe đó phát ra âm thanh nổ máy. Bọn họ cứ như vậy liền lái xe đi, tốc độ nhanh cực kì, chớp mắt một cái liền biến mất không thấy tăm hơi."
Chú Amino sờ lên đầu :"Sau khi hoàn hồn, tôi mới phát hiện mình bị mất mũ rồi."
Cố Lan Sinh đứng khoanh tay, Victor ngồi trêи ghế sofa phủi tuyết trêи giày, phủi được một nửa lại bởi vì câu nói của chú Amino dừng lại động tác, ngẩng đầu lên: "Người đàn ông kia ngồi ở ghế phụ, người lái xe là cô gái đó."
Chú Amino mang theo vài phần men say, nói với Victor: "Nhìn vậy cũng biết tiếp đến sẽ xảy ra chuyện gì, nam nữ trẻ tuổi, trời tối, hơn nữa còn vừa hết giận dỗi nhau. "Ngươi sờ ta một cái, ta trả lại ngươi một cái." Tình cờ lúc ấy có người đột nhiên xuất hiện trước xe, vì vậy bi kịch đã xảy ra."
"Có thể lái xe tốt như vậy nhất định là kẻ có tiền." Nói đến đây, Amino thu hồi lại dáng vẻ tươi cười, lại nhấp một ngụm rượu nhỏ, ánh mắt chăm chú nhìn về phương xa :"Những người có tiền đều như vậy, nhất thời cao hứng thì việc gì cũng làm ra được, đâm chết một người đối với bọn họ cũng không khác biệt gì so với đâm chết một con vật."
Nói xong, chú Amino lại uống một ngụm rượu, Cố Lan Sinh cúi đầu nhìn sàn nhà, xung quanh đặc biệt yên tĩnh, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh phiền não :"Thật đáng chết, tuyết lại rơi rồi."
Đúng vậy đấy, thật đáng chết, tuyết lại rơi, Cố Lan Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bông tuyết giống như lông vũ rơi xuống từ thiên nga.
Victor phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, anh liên tục hỏi chú Amino mấy vấn đề:
Nhìn thấy rõ gương mặt của đôi nam nữ ấy không? Chắc chắn là chiếc xe thoạt nhìn như bóng ma kia là chiếc xe gây tai nạn sao? Tin chắc lái xe là cô gái kia sao? Có thể chịu trách nhiệm cho lời nói của mình sao?
Chú Amino tựa như bị vẻ mặt nghiêm túc và ngữ khí của Victor hù dọa rồi, đặt chén rượu xuống, nhìn thẳng vào người hàng xóm trẻ tuổi, sau một hồi lâu mới dám hỏi Victor nói những lời đó là có ý gì.
Victor viết lên mảnh giấy đường dây nóng của Cục cảnh sát Murmansk, lại đưa điện thoại di động đặt lên trêи.
Chú Amino đưa mắt nhìn tờ giấy cùng điện thoại trêи bàn, thấp giọng nói một câu: "Cho tôi suy nghĩ lại."
Suy nghĩ một chút đã hơn 10 phút trôi qua, nhưng ông vẫn không quên uống rượu, ly rượu lần nữa được rót đầy.
Cố Lan Sinh ngồi xuống chỗ trống trước mặt Amino, nhẹ giọng hỏi: "Lúc ấy, chú nhìn được rõ ràng diện mạo của họ sao?"
Suy nghĩ một lúc, Amino lắc đầu nói :"Lúc ấy trời rất tối, tôi còn cách máy bán hàng tự động một khoảng, tôi chỉ biết rằng người đàn ông kia rất cao, cô gái tóc dài, khi bị người đàn ông kia ôm vào thoạt nhìn như con sóc nhỏ. Tóc dài bay trong gió, nhìn giống như đuôi sóc."
"Còn chiếc xe? Thấy rõ ràng chứ?" Cố Lan Sinh lại hỏi.
"Xe thì tôi nhìn thấy rõ." Lần này chú Amino rất nhanh trả lời lại, nhưng lại thoáng suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi nhìn rõ ràng rồi, sở dĩ nói là nhìn rõ rồi vì khi tôi nhìn thấy, trêи bầu trời xuất hiện tia sáng, nhưng ..."
Ông chú người Nga cụp mắt xuống.
"Nhưng ... lúc đó tôi không đeo kính, tôi chỉ đeo kính khi làm việc, nếu như thật sự đứng trêи tòa, bọn họ sẽ hỏi về việc này."
Chú Amino là một trong những người bị bệnh cận thị.
"...Còn có ..." Dừng một chút, chú Amino ấp úng :"Còn có... Victor, tôi không muốn giấu giếm cậu, lúc ấy tôi có uống chút rượu."
Vậy thì khác gì không có những manh mối này, Cố Lan Sinh cằn nhằn, mà Victor cũng là biểu lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Nhưng cũng phải nói rằng, không biết có phải tại tối đó tôi uống rượu hay không nhưng tia sáng đó rất nhanh. Thoáng một cái biến cảng Kola thành màu xanh lá, trêи đường cao tốc, chiếc xe đó phóng đi nhanh như một cơn gió, tôi thật hoài nghi không biết có phải hay không chiếc xe đó đã bay lên trời rồi hoặc là bị tia sáng ấy hút đi. Phải rồi, các cậu nhìn thấy tia sáng ấy chưa ?"
Đúng vậy, có thể thấy, tối qua bầu trời nhìn giống như dáng vẻ mềm mại uyển chuyển của người phụ nữ, hiện tại nhớ lại nó như ánh mắt của rắn.
Có một người trẻ tuổi đã chết vào một ngày bầu trời có những tia cực quang như ánh mắt Medusa.