Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 22-2: Cứu Đông Phương. Đại chiến kinh hãi 2




Ngày hôm sau, toàn bộ tiểu viện lại trở về bình thường, xung quanh có rất nhiều đóa hoa tàn sắc trong đông, Tịch Mai và Mẫu Đơn cùng nhau khai phá, nhưng lại tạo ra cảnh sắc rất khác biệt.

Mạc thúc từ lúc sáng sớm đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị bữa tối hôm nay, cũng vội vàng chuẩn bị mọi chuyện ngày mai.

“Thiếu gia!” Người mở cửa đối Thu Triển Hạo xoay người hành lễ làm hắn bỗng sửng sốt, trong lòng vang lên lời đêm qua Thiên Thanh Hoàng nói với hắn, lúc này liền cảm động, nàng thật sự coi hắn là đệ đệ a!

Vừa vào sân, liếc mắt một cái là nhận ra người có diện mạo bình thường nhưng lại vô cùng xuất chúng, tỷ tỷ của hắn. Mà Thiên Thanh Hoàng cũng nhìn thấy, hơi có chút ngoài ý muốn: “Hôm nay là ngày đầu năm mới, ta cứ nghĩ ngươi sẽ không đến!”

Thu Triển Hạo đi qua, đối Thiên Thanh Hoàng mỉm cười: “Ta nhớ tỷ tỷ, cho nên muốn tới!”

“A?” Hiên Viên Địch chạy vòng quanh Thu Triển Hạo một vòng, không thể tin hỏi: “Ngươi là người ngày hôm qua sao?”

Hoan Hỷ Hoan Lạc cũng có chút kinh ngạc, lão già cũ kỹ cùng tiểu thiếu niên hôm nay trừ bỏ bộ dạng giống nhau thì thật sự chính là hai người a!

Thu Triển Hạo có chút ngượng ngùng, trước kia hắn vẫn luôn cải trang, nhưng giờ đã có Thiên Thanh Hoàng nên hắn cải trang không được, nét mặt có chút không được tự nhiên. Cũng may Thiên Thanh Hoàng nhanh tay giải cứu ôm hắn vào trong lòng: “Đây là đệ đệ của ta, Thu Triển Hạo! Về sau hắn sẽ có bộ dạng này, không có gì kỳ lạ cả!”

“Thanh Hoàng! Chúc mừng a!” Ngũ Tử Tính cũng nhìn ra đứa nhỏ này không tệ, hơn nữa tâm tính thuần khiết, có lẽ đây cũng là lý do Thiên Thanh Hoàng thích hắn.

“Hoàng Nhi! Chúc mừng!” Hình Tử Tiêu thiển thiển cười, chỉ cần Hoàng Nhi vui, hắn cũng vui.

Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc nhìn nhau, đối Thu Triển Hạo phúc thân: “Hoan Hỷ / Hoan Lạc bái kiến thiếu gia!”

“A! Không cần đâu!” Ngày hôm qua vẫn là bằng hữu, ngày hôm nay lại hành lễ với hắn, thật sự khiến hắn rất xấu hổ!

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Các nàng đồng ý với thân phận của ngươi nên mới hành lễ, về sau ngươi chính là thiếu gia của các nàng, đồng thời cũng là bằng hữu!”

Thu Triển Hạo gật đầu: “Ta đã biết!”

Hiên Viên Địch kéo Thu Triển Hạo từ trong lòng Thiên Thanh Hoàng ra, thực bạn hữu nắm đầu vai hắn: “Hắc hắc! Về sau chúng ta là thân thích!”

Nghe thế, mọi người nhịn không khinh bỉ Hiên Viên Địch trong lòng, nhanh như vậy đã nhận làm thân thích!

Thu Triển Hạo ở lại đến tận chiều, Thiên Thanh Hoàng biết buổi tối hắn phải về, cho nên cố ý dọn bữa tối trước, sau đó mọi người cùng nhau ngồi, vui vẻ ăn uống, ăn xong xong thì trực tiếp nói ý nghĩ của mình cho hắn nghe, nhờ hắn hỗ trợ đánh yểm trợ.

Thu Triển Hạo không chút nghĩ ngợi đồng ý: “Tỷ tỷ yên tâm, chút chuyện ấy ta có thể làm được!”

Thiên Thanh Hoàng cảm kích nói: “Cảm ơn ngươi!”

Thu Triển Hạo cầm tay nàng, độ ấm lạnh lạnh lại làm hắn rất thích: “Chuyện của tỷ tỷ chính là chuyện của ta, có thể đến giúp được ta rất vui!”

Nhìn con ngươi hắn lóe sáng, Thiên Thanh Hoàng ấm áp trong lòng, có được một đệ đệ như vậy thật may mắn!

Ban đêm, tất cả mọi người đều đã ngủ, chỉ có Thiên Thanh Hoàng ôm hai bầu rượu ngồi trên nóc nhà một mình độc châm, cho dù cảm giác được có người đi lên, nàng cũng không để ý.

“Giờ này còn uống rượu sao? Không ngủ được à?” Ngũ Tử Tính ngồi xuống bên cạnh Thiên Thanh Hoàng, tay hắn cũng cầm một bầu rượu.

“Không!” Thiên Thanh Hoàng xoay người nhìn vào mắt Ngũ Tử Tính, hình ảnh này làm nàng nhớ lại cái đêm trước khi bước vào Tây Hạ, nàng cùng Đông Phương cũng như vậy ngồi trên nóc nhà… Một người hoàn hảo tốt đẹp như vậy làm sao có thể hãm thân trong ngục tù đây!

“Là lo cho Đông Phương? Hay là… nhớ hắn…” Ngũ Tử Tính nói xong liền hận mình nhiều chuyện.

Nhưng Thiên Thanh Hoàng lại không có chút cảm xúc kích động nào: “Đều có! Nếu như không có chuyện của Đông Phương, hiện tại ta hẳn đang cùng hắn bước qua năm mới! Nhưng ta lại càng lo cho Đông Phương hơn!”

“Hắn…” Ngũ Tử Tính muốn há miệng hỏi, nhưng lại phát hiện không thốt lên được một chữ, có lẽ đã không biết nên nói gì cho phải!

Thiên Thanh Hoàng bỏ một bầu rượu trống không xuống, thanh âm miễn cưỡng nói: “Đừng nói đề tài cả ta và ngươi đều không thích nghe nữa.”

Ngũ Tử Tính nghe vậy, cũng thật sự không hé miệng, hai người lẳng lặng uống rượu trong tay. Cùng là rượu, nhưng uống ra mới biết hương vị thật khác biệt!

Buổi sáng ngày hôm sau, tất cả mọi người đều xuất phát, Mạc thúc từ sáng sớm đã canh giữ ở thành chủ phủ, nhìn Thu Thanh Nhi ra khỏi thành chủ phủ liền lập tức gọi người truyền tin. Muốn dẫn dắt Thu Thanh Nhi đi thì đơn giản nhất là lợi dụng tính cách của nàng ta. Hôm nay, một cửa hàng nữ trang của Thanh Hoàng sơn trang đã đưa ra một bộ son phấn đẹp nhất, hơn nữa chỉ bán duy nhất một ngày, cho nên Thu Thanh Nhi tất nhiên sẽ đi sớm để mua.

Mà bên kia, nhị thành chủ cũng vì chuyện hai võ lâm cao thủ tranh đấu mà bị dẫn tới thành Nam, chủ nhân Tây Uyển xem như không còn một ai.

Hôm nay Thiên Thanh Hoàng một thân cẩm y màu trắng, phía sau nàng không xa là đám người Ngũ Tử Tính. Đi đến nơi cách Tây Uyển còn hai trăm mễ, Thiên Thanh Hoàng ra giấu cho bọn họ dừng lại, còn nàng một mình đi vào Tây Uyển. Hiện tại không có Thu Thanh Nhi nên Thiên Thanh Hoàng rất nhẹ nhàng đi vào, nhanh chóng đi đến hai lối rẽ hôm trước. Nếu muốn ra ngoài, một là đi về phía bên phải, hai là quay lại phòng Thu Thanh Nhi, ngoài ra không còn con đường nào khác.

Thiên Thanh Hoàng vừa mới bước vào mật đạo bên trái, lập tức cảm giác được sự tồn tại của người nọ. Lần này nàng không trốn, mà đi bước một về phía trước, rất nhanh liền thấy diện mục chân thực của người kia!

Đó là một nam nhân hơn năm mươi tuổi, cơ thể chỉ còn da bọc xương rất khó coi, hai hốc mắt hãm sâu, nhưng hai mắt lại tinh lóng lánh; ngạc cốt đột khởi, quả nhiên là một cao thủ võ lâm!

“Cuối cùng ngươi cũng tới! Ta chờ ngươi đã lâu!” Nam nhân kia ngẩng đầu lên để Thiên Thanh Hoàng thấy rõ hắn, nhưng cũng lại khiến nàng vô cùng ghê tởm, mà hơi thở âm trầm cũng thật sự khiến người khác toàn thân không thoải mái.

“Xin hỏi tôn tính đại danh của cá hạ!” Thiên Thanh Hoàng nhịn xuống cảm giá muốn xoay người rời đi hỏi.

Da mặt người nọ khẽ nhúc nhích: “Ngươi là người đầu tiên dám đến đây rồi thấy ta còn trực tiếp hỏi tên. Đúng là tiểu cô nương gan dạ sáng suốt.”

“Nhìn các hạ suốt ngày tránh ở ám muội này, chẳng lẽ tên của ngươi cũng giống người không thể ra ánh sáng?” Thiên Thanh Hoàng châm chọc nói, nàng vốn cũng không muốn lưu tình!

Vừa nói chuyện, Thiên Thanh Hoàng vừa quan sát bên trong mật thất, nơi này không có thân ảnh của Đông Phương, nhưng nàng lại dám khẳng định hắn ở trong này. Hiện tại chỉ cần chế trụ lão nhân rồi giao trận pháp cùng mật đạo cho Ngũ Tử Tính là được.

“Cái miệng thật sắc bén!” Người nọ ôn giận: “Lão phu sợ ta có nói tên ngươi cũng không biết! Tiểu oa nhi kiến thức nông cạn a!”

Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Ngươi không nói ra thì làm sao ta biết? Chẳng lẽ tên ngươi thật sự không thể gặp ánh sáng?”

Người nọ cả giận nói: “Lão phu là Tranh Hành, ngươi nói xem ta là ai?”

Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, đánh giá cao thấp người trước mặt, có chút kinh ngạc nói ra thân phận của hắn: “Vô nhai thượng mặc tộc trưởng?”

Tranh Hành không ngờ Thiên Thanh Hoàng thật sự nhận ra hắn, có chút ngoài ý muốn: “Không ngờ tiểu oa nhi ngươi cũng có chút kiến thức, chỉ bằng điều này, lão phu cũng có thể cho ngươi được chết một cách thống khoái nhất!”

Thiên Thanh Hoàng trong lòng than thầm: Sao lại đụng phải người Vô Nhai nữa rồi? Không phải nói người Vô Nhai lánh đời thâm cư sao? Tại sao một đám người này cứ liên tục chạy ra bên ngoài như vậy, lại còn toàn để nàng thấy! Đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng nhớ tới tộc trưởng của Vô Nhai là thừa kế!

“Lão nhân! Tộc trưởng đương nhiệm của Vô Nhai là con của ngươi sao?” Thiên Thanh Hoàng không xác định hỏi.

Tranh Hành gật đầu: “Đương nhiên! Đó là đứa con duy nhất của lão phu!”

Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Hình như đã rất lâu rồi ngươi không liên lạc với hắn phải không? Trách không được không biết tin hắn đã chết.”

“Cái gì? Chết?” Tranh Hành mạnh mẽ đứng lên, hung hăng nhìn chằm chằm Thiên Thanh Hoàng: “Nói, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Thiên Thanh Hoàng lui ra phía sau hai bước, cười lạnh: “Thực bất hạnh cho ngươi a! Hắn đã chết, hơn nữa là chết trong tay ta!”

“Cái gì?” Tranh Hành mở lớn hai mắt trừng trừng, tang con trai đau đớn làm lão phẫn nộ, không chút do dự ra tay với Thiên Thanh Hoàng, chưởng phong sắc bén làm nàng kinh hãi, xem ra nàng thật sự đã xem thường lão!

Vận khởi quyền lực, Thiên Thanh Hoàng tiếp được hai chưởng kia, sau đó bỏ chạy ra ngoài, chỗ này quá nhỏ, lão ở bên trong một kẻ làm quan, rất bất lợi với nàng!

“Hỗn đản! Trốn đi đâu?” Lão nghĩ Thiên Thanh Hoàng muốn chạy trốn, lại thêm tin dữ từ con trai, không nghĩ nhiều lập tức đuổi theo, lần này Thiên Thanh Hoàng cũng không khởi động cơ quan, trực tiếp phá vỡ giường lớn của Thu Thanh Nhi, sau đó nhanh chóng rời đi.

Thẳng đến khi hai người một trước một sau ra ngoài, Hiên Viên Địch vẫn có cảm giác không đúng: “Tốc độ của bọn họ thật nhanh!”

Mà Ngũ Tử Tính lại vẻ mặt lo lắng: “Người phía sau rất kỳ lạ!”

Phù Linh cũng nhíu mày, nhưng nhanh chóng đẩy mấy người phía trước: “Muốn giúp nàng thì nhanh đi cứu người ra một chút.” Dứt lời, mấy người liền dời khỏi vị trí.

Ban ngày, Tử Hà thành rất náo nhiệt, Thiên Thanh Hoàng không dám dẫn hắn tới đó, cũng may thành chủ phủ tấm tựa đại sơn, cho nên nàng không chút do dự xoay người vọt vào! Rất nhanh sau đó, Thiên Thanh Hoàng liền cảm giác được sự kỳ lạ trong miệng Ngũ Tử Tính!

Thiên Thanh Hoàng mạnh nhất là về tốc độ, với công lực cùng tốc độ này, tuyệt đối không ai có khả năng đuổi kịp, đêm đó nàng cũng không dùng hết toàn lực mà người này cũng không đuổi theo, nhưng hôm nay hắn lại đuổi theo; không chỉ như thế, hai mắt hắn lại khiến người ta sợ hãi, ẩn ẩn phiếm lục quang, quanh thân tản ra hắc khí nồng đậm, xung quanh vì hắn tồn tại mà trở nên âm trầm, cây cối bị hắn chạm vào trong nháy mắt héo rũ!

“Tử vong khí!” Thiên Thanh Hoàng kinh hãi, nàng không ngờ lại có thể tận mắt thấy được thứ này! Nghe nói tử vong khí có thể ăn mòn tất cả sinh mệnh! Người trước mắt có thể sự dụng tử vong khí, chỉ có thể nói hắn đã không thể khống chế chính mình. Nếu như nói tiên khí là tu tiên, thì đây chính là sửa quỷ! Thì ra trên đời cũng có kẻ vội vàng thành quỷ!

“Ha ha! Không ngờ tiểu nha đầu ngươi lại có kiến thức sâu rộng như thế, ngay cả tử vong khí cũng biết!” Tranh Hành nói, khuôn mặt dọa người khiến người khác ghê tởm.

Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ thì có gì mà đắc ý!”

Tranh Hành cười lạnh: “Võ mồm thật nhanh! Công phu này lão vừa mới luyện thành, ngươi xem như là tế phẩm đầu tiên đi!” Dứt lời, lập tức bay về phía Thiên Thanh Hoàng, những nơi đi qua đều lưu lại hơi thở tử vong, làm cho sinh vật xung quanh không một thứ sống sót.

Thiên Thanh Hoàng biết mình không thể cứng đối cứng, chỉ đành né tránh, cũng may so về tốc độ nàng cũng không chậm, chỉ có điều bị hơi thở tử vong đuổi theo phía sau thật không phải khó chịu bình thường!

Mà lão vừa nói công phu này mới luyện thành, nói cách khác là chuyện mới xảy ra gần đây. Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện phủ thành chủ treo lụa hồng, thì ra bọn họ đều đã đoán sai, việc vui với năm mới cái gì chứ! Tất cả là để che đậy âm khí!

“Ha ha! Tiểu oa nhi, ngươi trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn làm tế phẩm của ta đi!” Ngay trong nháy mắt này, người nọ đột nhiên trống rỗng xuất hiện trước mặt Thiên Thanh Hoàng, hơi thở tử vong gắt gao tập trung làm nàng không thể động đậy! Hồng quang mãnh liệt lóe sáng từ cánh tay, hỏa mị dung nhập linh hồn vào thân thể của Thiên Thanh Hoàng, một thanh âm non nớt vang lên trong đầu nàng: “Ta có thể ngăn cản một trận hơi thở của hắn, ngươi nhanh chóng đả bại hắn đi!”

Thiên Thanh Hoàng hơi sửng sốt, không lui về phía sau nữa, nâng tay về phía cây cối xung quanh, toàn bộ diệp tử tách ra, tụ lại xung quang nàng. Thiên Thanh Hoàng vung tay lên, diệp tử lập tức như kiếm khí lao về phía đối diện.

“Ha ha! Vô dụng thôi.” Quả nhiên, diệp tử lục sắc chạm đến đám khí màu đen liền dần dần trở nên khô héo, cuối cùng hóa thành bột phấn bay tán loạn.

Thiên Thanh Hoàng cười lạnh, nàng cũng không hy vọng luồng diệp tử này có thể giết chết lão. Tay đặt lên hông, từ đai lưng rút ra một sợi tơ đen thùi, hơi thở lãnh lẽo lập tức phát ra. Nếu đã muốn giết người thì làm sao có thể không chuẩn bị chút gì?

Dùng vô số điệp tử che tầm mắt của hắn, Thiên Thanh Hoàng vung sợi tơ trong tay ra, ở trên bầu trời mở ra một đại võng, đi theo diệp tử cùng nhau bao vây, mà cái võng kia không có sinh mệnh, tự nhiên không bị tử vong khí ăn mòn, nháy mắt khi rơi vào đối phương mặc cho lão có tránh thế nào cũng không ra!

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, không nghĩ tới thứ này của Goyard cũng có lúc dùng đến, đây là cái võng lần trước khi gặp hỏa mị, Goyard đã dùng để bắt chồn đen, sau lại bị Thiên Thanh Hoàng cướp mất và thay đổi một chút.

Nàng đương nhiên cũng không quá trông cậy thứ này có thể vây khốn lão, nhưng chỉ cần có thể trở cản lão được một chút là tốt rồi.

Lấy chủy thủy huyền thiết ra, dùng nội lực hùng hậu oánh bạch nhập vào chủy thủy, hơi thở lãnh liệt phác sái, xung quanh có thể thấy mọi thứ dần kết băng.

Vung chủy thủ, vận khởi nội lực toàn thân, hung hăng hướng về phía hắc vụ phía trước…