Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 37: Vu nữ, gặp




Tuy rằng bây giờ đã là tháng 10, nhưng mặt trời vẫn như trước chói chang, trên trời không một mảnh màu lam, mây cũng nhìn không thấy một đám, người đi đường bị phơi nắng chảy đầm đìa mồ hôi…

“Thật khát a…” Hiên Viên Địch nằm úp sấp trên lưng ngựa, một bộ muốn chết không sống, những người khác đều có nội công hộ thể, tuy rằng khát, nhưng không đến mức như Hiên Viên Địch.

Hoan Hỷ vẻ mặt ghét bỏ nhìn Hiên Viên Địch: “Ai bảo ngươi uống hết nước của mình rồi, xứng đáng!”

Hiên Viên Địch động động môi, ngay cả khí lực đấu võ mồm cũng không có.

“Đón lấy!” Thanh âm Thiên Thanh Hoàng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, một túi nước tràn đầy bay về phía hắn.

“Ùng ục ùng ục…” Hung hăng uống mấy ngụm, Hiên Viên Địch lập tức khôi phục bộ dáng sinh long hoạt hổ: “Cảm ơn Hoàng tẩu!”

“Hừ!” Hoan Hỷ bất mãn hừ thanh, nàng ghen tị!

“Hừ cái gì mà hừ, Hoàng tẩu của ta tốt với ta, ngươi có ý kiến?” Vừa mới khôi phục tinh thần, hai người đã lại đấu võ miệng.

“Thật ầm ỹ!” Hoan Lạc cáu giận quát, thật hết cách với hai người này, trước kia chỉ một Hoan Hỷ đã làm nàng chịu đủ, giờ lại nhiều thêm một người, này không phải nàng yếu mệnh sao?

Đột nhiên thấy Thiên Thanh Hoàng kéo cương ngựa, sắc mặt ngưng trọng, Hoan Lạc không khỏi nhíu mày: “Tiểu thư! Làm sao vậy?”

Thiên Thanh Hoàng sắc mặt ngưng đọng: “Hoan Lạc! Mang hai người bọn họ tới trang viên gần nhất chờ ta!”

“Tiểu thư! Xảy chuyện gì?” Hoan Lạc cũng cảm giác được rất nghiêm trọng, bằng không Thiên Thanh Hoàng sẽ không lộ ra biểu tình như vậy.

“Hoàng tẩu! Làm sao vậy?” Hiên Viên Địch cùng Hoan Hỷ hai người hiển nhiên cũng như trong sương mù.

“Đi mau!” Một tiếng này Thiên Thanh Hoàng cơ hồ rống lên.

“Tiểu thư bảo trọng!” Hoan Lạc biết Thiên Thanh Hoàng khẳng định gặp phải chuyện khó giải quyết, mà bọn họ còn cố ở lại chính là gây phiền toái, lập tức không nói nhiều, kéo cương ngựa hai người kia, cùng nhau chạy về phía trước.

Thẳng đến khi ngựa ba người biến mất trong tầm mắt, tâm tư căng thẳng của Thiên Thanh Hoàng mới thoáng thả lỏng một chút, lập tức nhảy xuống, vỗ mông ngựa cho nó chạy đi.

Nơi này ở giữa hai vách núi, thoạt nhìn giống như một cái khe sâu, đặc biệt là hai bên đều không có cây cối, chỉ có bùn đất phơi nắng ố vàng.

Nàng bước chậm từng bước một, áo trắng tung bay, chớp mắt đã đến phía trên một vách núi.

“Xuất hiện đi!” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng quanh quẩn nơi sơn cốc, nhưng không ai trả lời.

“Ha ha…” Hồi lâu sau, một chuỗi thanh âm chuông bạc bỗng vang lên, hơn nữa càng lúc càng lớn, tiếp theo, ở trên vách núi đối diện Thiên Thanh Hoàng, một thân ảnh yểu điệu trống rỗng xuất hiện, quỷ dị vô cùng!

Váy áo nhiều màu, trên tay trên chân đều buộc một chuỗi chuông,tóc dài màu rám nắng dùng ngũ sắc dải băng đan thành vô số lọn nhỏ, lộ ra khuôn mặt trang dung xinh đẹp. Thân váy đại khai đại hợp, lộ ra phần lớn phong cảnh trước ngực, mà dưới làn váy cư nhiên không mặc quần dài, cặp đùi tuyết trắng cứ như vậy bại lộ trong không khí. Đối với nam nhân mà nói, đây tuyệt đối là một mỹ nhân!

“Ha ha! Tiểu nha đầu, chúng ta lại gặp mặt!” Nữ tử tùy ý đứng, toàn thân cao thấp không tiêu tan mị hoặc sáng rọi.

“Còn dám chạy đến đây, xem ra lá gan của ngươi không phải lớn bình thường đâu.” Nữ nhân này chính là người quỷ dị nhất trong thất thế lực, Vô nhai Nữ Vu, một tay hảo độc, hơn nữa công phu cũng cực kỳ quỷ dị; nghe đồn nàng lấy tâm nam nhân để luyện độc, vì thế ở trên giang hồ kết không ít cừu gia.

“Ta sợ cái gì?” Vu nữ lơ đễnh nghịch ngợm vài sợi tóc: “Ta không phải vì tò mò về tà môn võ công của ngươi mới đến sao!? Có thể ở trong tay Goyard ta đào thoát, ngươi là người duy nhất!” Nói xong mị nhãn còn ái muội nhìn Thiên Thanh Hoàng.

Thiên Thanh Hoàng nheo mắt: “Ngươi nói ta là tà môn võ công? Chẳng phải tà môn võ công không đấu lại được ngươi sao?”

“Ha ha! Đúng!” Goyard rất rộng rãi thừa nhận, nhưng lại có chút tự hào, vẫy vẫy tay vào thẳng chủ đề: “Ta muốn biết võ công của ngươi từ đâu mà học được, chỉ cần ngươi nói cho ta, ta sẽ không làm khó dễ ngươi nữa.”

“Không thể phụng cáo!” Thiên Thanh Hoàng lạnh mặt, “Lời ngươi nói không ai dám tin!” Tin tưởng này nữ nhân này thì chẳng khác nào bước nửa chân vào địa ngục.

“Tiểu nha đầu! Không cần cự tuyệt nhanh chóng như vậy, nếu không ta thực thương tâm.” Goyard tuy mỉm cười nói chuyện như trước, bất quá trong mắt lại xẹt qua một tia sát ý trốn không thoát ánh mắt Thiên Thanh Hoàng.

“Goyard! Ta chưa từng trêu chọc ngươi, ngươi cần gì phải dằng co dây dưa, hơn nữa đừng nghĩ ta dễ khi dễ như vậy!” Vô nhai có độc thuật Vu Cổ (Phù Thủy) nổi danh, nếu như trêu chọc vào thì thật sự chính là chết như thế nào cũng không biết, nếu có thể, Thiên Thanh Hoàng không muốn có nhiều phiền toái; nhưng Goyard này cứ dây dưa không chỉ một lần, tính nhẫn nại cũng nàng nhanh chóng đã dùng hết, thật muốn trực tiếp giết chết cho xong việc!

“A! Tiểu nha đầu bão nổi a!” Không vì lời của Thiên Thanh Hoàng mà tức giận, ngược lại nàng ta còn cười đến càng sáng lạn.

“Muốn đánh thì cứ nói rõ, cần gì nhiều lời vô nghĩa như vậy!” Thiên Thanh Hoàng bình phục tâm tình, khôi phục bộ dáng lạnh lùng, nàng không thích người khác ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, cho dù là chán ghét cũng không được!

“Lâu rồi không gặp mà ngươi vẫn nôn nóng như vậy!” Goyard mắt cười quyến rũ, thân ảnh lập tức trong chớp mắt biến mất.

Chính là, khi nàng ta xuất hiện ở chỗ Thiên Thanh Hoàng, lại không thấy thân ảnh Thiên Thanh Hoàng đâu. Mà ở phía đối diện chỗ nàng ta vừa mới đứng, lại có một bóng người áo trắng, không phải Thiên Thanh Hoàng là ai?

Thiên Thanh Hoàng có công pháp của nàng ta? Ý cười trên mặt Goyard liền đông cứng, thân ảnh lại biến mất. Nhưng vẫn như cũ, thân ảnh Thiên Thanh Hoàng cũng trong chớp mắt xuất hiện ở phía đối diện, hơn mười lần cứ như thế diễn ra.

“Ngươi muốn đánh thì đừng có chạy, đổi đi đổi lại có ý tứ gì?” Đuổi không được người, Goyard bắt đầu dùng phép khích tướng.

Thiên Thanh Hoàng nâng mâu: “Thì sao!”

Goyard lại ẩn thân, nhưng lúc này Thiên Thanh Hoàng không trốn, rất nhanh, nàng ta thẳng tay đâm đến tim nàng.

Thiên Thanh Hoàng phất tay đánh úp bàn tay đang hướng thẳng về tim mình, một tay kia tiếp được nàng ta, đánh úp về phía bụng. Goyard thu quyền thành chưởng, một con rắn lục sắc nhỏ từ tay áo trườn ra, trong chớp mắt muốn chui vào cổ tay áo Thiên Thanh Hoàng, lại đột nhiên bị nàng túm lấy, đầu rắn cùng thân rắn đứt làm hai nửa.

Goyard cả kinh, không kịp đau lòng vì ái xà, bàn tay Thiên Thanh Hoàng đã tiếp tục tấn công, hai ngón tay tránh đi cánh tay của Goyard mà đâm vào cánh tay kia, ‘phật’ một tiếng bố cẩm vỡ tan, một con rắn màu đỏ điều thanh khác cũng tang mệnh.

“Ngươi…” Goyard giờ phút này đã tức giận đến mức nói không ra lời, hai điều xà đều là độc trung chi độc nàng ta phải nuôi rất lâu mới lớn, vậy mà lại bị Thiên Thanh Hoàng hai phát bóp chết! Làm sao có thể không đau lòng đây!?

Đột nhiên một đạo tiếng cười khác thường truyền vào trong tai Goyard, làm cho nàng ta nghi hoặc, đồng thời cũng rất nhanh thu tay, nhìn Thiên Thanh Hoàng phía trước mười thước, oán hận nói: “Tiểu nha đầu, lần sau ngươi sẽ không tốt mệnh như vậy đâu! Ngươi giết chết ái xà của ta, ta sẽ tìm ngươi báo thù!”

Nói xong liền biến mất tại chỗ.

Thiên Thanh Hoàng nhìn nơi Goyard biến mất, trong ánh mắt có một tia nghi hoặc, nếu như nàng không nghe lầm, thì hình như trong lời nàng ta tựa hồ mang theo một tia sung sướng… Nàng giết rắn của nàng ta khiến nàng ta cao hứng?

Bất quá nghĩ đến nàng ta sẽ lại đến tìm, Thiên Thanh Hoàng cảm thấy quá mức vô lực, nàng thực sự không muốn chút nào! Nàng ta mỗi lần đều mang đến một độc vật, lần trước là sâu, lần trước nữa là rết cùng nhện, lần này lại là xà… chỉ nghĩ đến thôi cũng đã sợ muốn nổi da gà, thật không biết nàng ta dùng cách gì mang những thứ kia theo bên người!

Nghe được có tiếng vó ngựa, Thiên Thanh Hoàng theo bản năng quay đầu, lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc mà bá đạo… hắn sao lại ở trong này? Không đợi Thiên Thanh Hoàng nghĩ xong, người nọ trong chớp mắt đã đến trước mắt nàng, hỏi một câu mà người vốn nên hỏi là nàng: “Sao ngươi lại ở đây?”