Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 17: Phượng huyết




“Có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?” Nếu phản kháng không được, Thiên Thanh Hoàng cũng không miễn cưỡng, có một vị nam tử như vậy ôm thì hẳn cũng là chuyện thực hạnh phúc đi!

“Phượng Huyết!” Lạnh lùng thanh âm không mang theo một tia cảm tình.

“Phượng Huyết?” Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, kinh ngạc nói: “Cái người trong lời đồn là tướng mạo xấu xí, từ lúc sinh ra đã uống máu người mà sống, thủ lĩnh huyết vực?”

Thiên Thanh Hoàng cảm giác thân mình Phượng Huyết cứng đờ, lập tức thanh âm lại lạnh vài phần: “Đúng!”

“Ngươi để ý cái nhìn của người khác?” Giang hồ đồn đại thủ lĩnh huyết vực là yêu quái chuyển thế, hắn xấu xí như quỷ, tính cách thô bạo thị huyết, mỗi ngày đều lấy người làm thực, huyết làm rượu; thủ hạ cùng huyết vực giáo chúng cũng là kẻ tàn nhẫn vô đạo, trong chốn giang hồ hoàn toàn xứng đáng với danh tiếng Ma Giáo, cũng là đám người mà toàn bộ đại lục tránh không kịp! Không nghĩ tới hắn cư nhiên là người này, Thiên Thanh Hoàng trên dưới quan sát, trừ bỏ không biết bộ dạng bên ngoài của hắn thì nhất điểm cũng chưa nhìn ra hắn cùng lời đồn đại giống nhau?!

“Ngươi không sợ?” Cảm nhận được người trong lòng đang đánh giá chính mình, không có kinh sợ, không có hoảng loạn, cũng không có chán ghét, chính là thực bình thường nhìn hắn. Phượng Huyết hơi có chút kinh ngạc.

“Vì sao phải sợ?” Thiên Thanh Hoàng cười nhạo: “Bởi vì lời đồn?”

Phượng Huyết hừ nhẹ!

“Người sống trên đời chính là vì mình mà sống, làm gì cần để ý ánh mắt người khác? Ta chính là ta, tiên cũng tốt, ma cũng tốt, chỉ cần có thể thấy rõ nội tâm chính mình, thì thành tiên hay thành ma quan trọng sao?!” Thanh âm Thiên Thanh Hoàng thản nhiên, nhưng lại lộ ra lãnh huyết cùng ngạo khí, không bi thương, cô tuyệt cuồng vọng; tựa như chính nàng là ma đầu bị vứt bỏ, chúng sinh miệt thị.

Phượng Huyết trong lòng khẽ run, nếu như nghe người khác nói vậy hắn có lẽ sẽ cười nhạt, hoặc là cười lạnh kẻ đó quả thực mạnh miệng, nhưng là không biết tại sao khi nghe người trước mắt nói như vậy, hắn lại có cảm giác rung động. Vì sao người này lại làm hắn có cảm giác tim đập nhanh, bi thương cùng cô tuyệt?! Cái loại cảm giác này thật sâu làm đau đớn tâm trí hắn.

“Ta chính là ta, tiên cũng tốt, ma cũng tốt, chỉ cần có thể thấy rõ nội tâm chính mình, thì thành tiên hay thành ma quan trọng sao?!” Nàng là người đầu tiên có khẩu khí cuồng vọng như vậy nói chuyện với hắn. Trước đây kẻ khác đứng trước mặt hắn chỉ có sợ hãi cùng tôn kính, từng lời nói ra đều thập phần cẩn trọng. Chỉ có nàng là người duy nhất sau khi biết thân phận hắn mà vẫn có thể nói ra như vậy!

Nàng tuy bộ dáng bình thường, nhưng hơi thở lại khiến người khác không thể bỏ qua; một người cô độc đã lâu gặp được một người đồng dạng cao ngạo cô tuyệt, sẽ luôn sinh ra một loại cảm giác đặc biệt.

“Tốt lắm! Ngươi buông ta đi!” Rất nhanh đã đến Thiên gia hậu viện, Phượng Huyết cũng không sợ Thiên Thanh Hoàng chạy khỏi, tựa hồ trong tiềm thức cho rằng Thiên Thanh Hoàng sẽ không phải là người không giữ chữ tín.

Nuốt vào giải dược của Phượng Huyết, sau khi nàng thích ứng, mũi chân liền nhất điểm, dẫn đầu hướng vào trong viện.

“Tiểu thư! Ngươi đã về rồi!” Hoan Hỷ mắt thấy thấy Thiên Thanh Hoàng, lập tức mở ra song chưởng, gắt gao ôm thắt lưng nàng: “Tiểu thư! Hoan Hỷ rất nhớ ngươi!”

Thiên Thanh Hoàng bất đắc dĩ, thân thủ xoa xoa khuôn mặt bánh bao: “Ta không phải mới đi ra ngoài một chút sao? Có cái gì mà nhớ?”

Hoan Lạc cầm sách từ trong thư phòng đi ra, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nàng muốn tiểu thư trở về để không phải luyện chữ!”

Hoan Hỷ nghe vậy lập tức phản bác: “Nào có? Mà thật ra cũng đâu cần phải luyện chữ a, viết được tên của mình không phải đã tốt rồi sao? Ta đâu muốn làm tài nữ, luyện nhiều như vậy làm gì?”

“Ngươi…” Hoan Lạc tức giận đến cắn răng!

“Lêu lêu lêu…” Hoan Hỷ ở trong lòng Thiên Thanh Hoàng đối Hoan Lạc nhăn mặt.

“Được rồi!” Hai tiểu quỷ này thật là, Thiên Thanh Hoàng sắc mặt bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vẫn rất vui mừng, nếu như không có hai tỷ muội này, nàng cũng không biết chính mình sẽ như thế nào qua ngày.

“Tiểu thư! Hắn là ai vậy?” Hoan Lạc nhìn Phượng Huyết phía sau Thiên Thanh Hoàng, cũng không có thái độ đề phòng, bởi trong ý thức của nàng, Thiên Thanh Hoàng làm gì cũng đều có đạo lý của nàng, cho nên đối với những người nàng mang về đều tự nhiên không có bất kỳ nghi ngờ.

Được Hoan Lạc nhắc nhở, Thiên Thanh Hoàng mới nhớ tới hắn, vội rút ra chủy thủy giấu bên hông Hoan Hỷ, hướng một cây thụ lớn bên cạnh đi đến.

“Tiểu thư muốn làm gì?” Hoan Hỷ khó hiểu nhìn Thiên Thanh Hoàng, hai mắt trừng lớn, bên trong tất cả đều là khó hiểu.

Thiên Thanh Hoàng không nói, chủy thủ trong tay ‘xoạt xoạt’ hạ xuống hai cái, rất nhanh cây thụ liền bị chặn ngang, một khối gỗ lập tức rơi lên bàn tay Thiên Thanh Hoàng.

“Đi vào phòng!” Thiên Thanh Hoàng nói xong liền hướng trong phòng đi đến, ba người cũng theo vào.

Thiên Thanh Hoàng đi đến chỗ bàn vuông trước mặt, nhìn động tác nàng xoay người, Phượng Huyết mí mắt hung hăng nhảy một chút: Sẽ không phải…

Ngay sau đó, Thiên Thanh Hoàng cầm trong tay mộc khối đi vào, sau đó cầm theo một khối lệnh bài màu đen điêu khắc nhiều hoa văn đi ra, trên mặt lệnh bài còn một dấu bàn chân!

Kiếm trủng Kiếm lệnh người trong thiên hạ tha thiết mơ ước lại cư nhiên bị Thiên Thanh Hoàng dùng để thư giãn bàn chân? Nàng kêu người trao Kiếm lệnh cho nàng làm sao mà chịu nổi?

“Lúc trước lão đầu tử kia cứ lải nhải bên tai ta nói Kiếm lệnh cỡ nào thần thánh, hừ! Đã vậy ta dùng nó để thư giãn bàn chân cho tức chết nàng!” Thiên Thanh Hoàng khẽ cười, thần sắc gian xảo có điểm hờn dỗi.

Quả thật có thể tức chết người a ~ Ngay cả Phượng Huyết cũng có chút cảm giác đó!

“Cho ngươi!” Thiên Thanh Hoàng đem lệnh bài nhét vào trong y bào Phượng Huyết, cũng không quản hắn có tiếp được hay không, mệt mỏi duỗi duỗi thắt lưng: “Hoan Lạc đi lấy chút nho cho ta, Hoan Hỷ lại đây đấm lưng a!”

Nói xong liền hướng nhuyễn tháp nằm sấp, nhắm mắt hưởng thụ, không quản tư thế hiện tại thế nào.

Phượng Huyết vui vẻ nhìn lệnh bài trong tay, xoay người hóa thành một trận gió biến mất trong viện.

“Tiểu thư! Ngươi đem lệnh bài cho hắn không sợ thiên hạ đại loạn sao?” Hoan Hỷ lo lắng hỏi.

Thiên Thanh Hoàng nhướn mi: “Loạn thì loạn!” Loạn mới tốt a!