Túng Sủng – Ngạo Thế Cuồng Phi

Chương 2: Phần thưởng bản tiểu thư dành cho ngươi




Edit: Ngân Đường

Beta: Sally

Cuộc đua ngựa, diễn ra tại thảo nguyên rộng lớn. Một con tuấn mã đang chạy như bay, cưỡi trên lưng ngựa là hồng y tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, khả ái nhỏ nhắn như vậy sẽ không kiềm cương được, thân ảnh nho nhỏ lung lay sắp đổ, mắt thấy sắp rớt xuống, nàng quật cường giữ vững. Cặp mắt sâu thẳm ám ẩn trí tuệ, kiệt ngạo hất càm, coi như một đoàn liệt hỏa, rực rỡ chói mắt.

“Tiểu thư, người chậm một chút! Chậm một chút!” Tiểu nha đầu mập mạp theo thật sát phía sau, cả người như là một quả banh cuộn trên cỏ. Nhu Mễ vừa chạy vừa rơi lệ, tại sao tiểu thư mới tỉnh dậy, đã thích cưỡi ngựa! Nếu như xảy ra chuyện thì sao đây?

“Không chơi! Không chơi nữa!” Phượng Tri Nhã chu cái môi nhỏ nhắn từ trên lưng ngựa nhảy xuống. Vừa nghĩ tới mình một kim bài sát thủ lại ngã chết, còn mạc danh kỳ diệu xuyên qua cái hoàng triều Hiên Viên, kèm theo việc biến thành thân thể nhỏ bé này, cô ảo não muốn chết.

Quên đi, Tri Nhã thở dài, bị hãm hại té chết rồi, coi như “ký lai chi, tắc an chi”* vậy.

*Ký lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó.

Ném roi ngựa, Tri Nhã vươn tay ra: “Nhu Mễ, đồ ăn đâu?”

Nhu Mễ lau lau mồ hôi trên trán, vội vã ôm một đống ăn chạy tới, “Dạ, đây đều là tiểu thư thích ăn nhất.” Tuy rằng không biết tại sao lần trước tiểu thư tỉnh lại liền biến thành dáng vẻ mạnh mẽ này, nhưng ở trong lòng nàng tiểu thư vẫn là cô tiểu thư ngốc ngốc hồ hồ ngày nào.

Tri Nhã nhìn điểm tâm màu sắc rực rỡ, nhướng mày. Thì ra chủ cơ thể này chẳng có phẩm vị gì cả, đây là cái gì?

Tri Nhã gắng gượng cầm đại cục kẹo nhét vào trong miệng. Ừ, mùi vị tạm được, Tri Nhã bỏ liên tục vào miệng, có chút đói bụng.

“Hắc hắc. Tiểu thư, ăn ngon không?” Nhu Mễ như hiến vật quý vậy giơ tay nhỏ bé mềm nhũn lên.

Tri Nhã giật giật môi, nhưng không có lên tiếng. Tuy rằng thân thể nhỏ đi, nhưng cảm quan cũng không có vì vậy mà thoái hóa. Màng tai khẽ nhúc nhích, có bảy tám người đi về phía này.

Tri Nhã nuốt kẹo trong miệng xuống. Quả nhiên, rất nhanh truyền đến tiếng bước chân. Tri Nhã nhíu mày, đám nữ nhân toàn khoái gây sự. Phiền phức!

“Ta nói tỷ tỷ, ngươi thật đúng là ngoạn ở chỗ này nha.” Chỉ thấy một người mặc áo hoa, tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn thần tình kiêu căng đi tới trước mặt Tri Nhã, mặt mang châm chọc. Phía sau còn đứng thêm vài đại thị vệ cao mã.

Tri Nhã “Ừ” một tiếng, cắn cục kẹo. Cô chuyển kiếp tới, đồng thời cũng biết rõ ký ức của chủ nhân cơ thể này, đường đường là con gái thừa tướng, bởi vì mẫu thân mất sớm, lại bị người khác cho là kẻ ngu si đối đãi. Cô cũng không quên lúc mới tới, thân thể này máu chảy đầm đìa, bộ dáng đáng thương đều là do các ả ấy ban tặng.

“Có điều, nghe nói thái tử ca ca muốn cự hôn, ngươi cũng không khóc à?” Phượng Tích Niên thấy Tri Nhã không phản ứng, ở một bên nhìn có chút hả hê nói. Phải biết rằng cha gả Tri Nhã cho thái tử ca ca, nàng khóc cũng không ít, kẻ ngu này dám tranh với nàng sao?

Tri Nhã chẳng thèm đoái hoài, đối với người như thế cô mặc kệ.

Nhìn Tri Nhã chỉ lo ăn, chưa từng để ý nàng, bộ dáng vô cùng ngu ngốc. Tích Niên càng nói càng không tốt. “Còn cho rằng mình là thái tử phi à, ta cho ngươi biết, thái tử ca ca là của ta, ngươi một kẻ ngu si không xứng!”

Tích Niên khiêu khích liếc mắt Tri Nhã đang ăn. “Ăn y như heo, ngươi đừng có làm Phủ thừa tướng mất mặt”

Kháo! Cư nhiên bị mấy tiểu hài tử xấu xa dạy dỗ, Tri Nhã dựng ngón giữa trong lòng. Aiz, xuyên không thật uất ức.

Nhu Mễ không nén được tức giận, mặc dù tiểu thư có ngốc, nhưng tuyệt đối không ai được khi dễ. Khuôn mặt tròn vo nhỏ nhắn đầy phẫn nộ, đi lên phía trước: “Nhị tiểu thư, sao người có thể nói như với tiểu thư, người, người hơi quá đáng!”

Tích Niên căn bản chẳng để Nhu Mễ vào mắt: “Một nha đầu lại dám theo ta lớn tiếng!” Lập tức giơ tay về phía mặt Nhu Mễ.

Thân thể Tri Nhã lơ đãng khẽ động, tốc độ quỷ dị xuất hiện bên Nhu Mễ. Tay Tích Niên vừa vươn tới, đã bị một tay nhỏ nộn nộn cản lại.

“Tỷ tỷ, ngươi làm gì vậy?” Tích Niên khinh bỉ muốn hất tay Tri Nhã ra.

Nhưng ai ngờTri Nhã vươn chưởng đem kẹo cầm trong tay nhét vào miệng Tích Niên. Lực đạo rất mạnh, nhất thời cắm thẳng vào trong, nàng mở to hai mắt nhìn, nhất thời nói không ra lời.

Lúc này Tri Nhã mới miễn cưỡng lau tay mình. “Người của ta ai dám đánh?”

Nàng không nói lời nào thì khi dễ nàng à, bọn họ cho rằng nàng vẫn là Phượng Tri Nhã trước kia sao? Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, huống chi Nhu Mễ là bạn thân nhất của nàng trong Hiên Viên vương triều.

Tiểu thân thể lướt qua như gió.

“Bốp bốp bốp ——” cái tát điên cuồng liên tiếp đánh vào mặt Tích Niên. Vô số thanh âm bỏng rát nhất thời vang lên trong gió rét.

Gió thu xẹt qua xơ xác tiêu điều, người chung quanh hóa đá trên mặt đất. Tiểu thư cư nhiên đánh nhị tiểu thư! Điều này sao có thể?

Tích Niên che gương mặt đỏ lên, mở to hai mắt quả thực không thể tin được. “Ngươi, ngươi dám đánh ta!” Kẻ ngu si mỗi ngày bị mình dẫm nát dưới bàn chân lại dám ra tay đánh mình, nha đầu chết tiệt kia! Phẫn uất hiện đầy khuôn mặt.

Tri Nhã chậm rãi thu tay về, lòng bàn tay có điểm đau. Lần này rốt cuộc lãng phí khí lực, nàng vỗ tay một cái.

“Chẳng phải đánh ngươi, mà là phần thưởng bản tiểu thư dành cho ngươi!” Tri Nhã mặc kệ nàng là ai, ai đắc tội người của nàng, nàng đều sẽ không bỏ qua.

“Tiểu, tiểu thư…” Nhu Mễ ngây ngốc đứng tại chỗ, quả thực không thể tin được. Tiểu thư uy mãnh từ lúc nào vậy? Lại còn mạnh mẽ, đánh hai bên má Tích Niên sưng cả lên.

Tri Nhã vỗ vỗ đầu Nhu Mễ, nhéo nhéo gương mặt của nàng. Ngốc ngốc, đáng yêu quá đi thôi. “Ngoan, lấy lại hồn! Chúng ta đi thôi.”

Nhu Mễ bị Tri Nhã kéo vài bước, Tích Niên mới hồi phục tinh thần lại. Nàng ta đâu chịu nổi loại sỉ nhục này! Lúc này dậm chân khàn giọng quát. “Ngươi tiện nhân này lại dám đánh ta! Các ngươi còn đứng đó làm chi? Xông lên đánh cho ta!”

Liễu Nhứ làm gương đầu tàu, thay tiểu thư báo thù, nàng hai mươi mấy người lại không đánh nổi tiểu nha đầu này sao? Hung hãn nói: “Tiểu thư, nô tì báo thù cho người!”

Mấy người thị vệ cũng cầm vũ khí đi lên.

Ôi chao, to con lớn xác vậy mà lại khi dễ một đứa bé, không biết xấu hổ à? Mắt Tri Nhã lóe sáng, tinh lượng. “Tiểu thư… Làm sao bây giờ…” Nhu Mễ lo lắng nhìn sắc mặt Liễu Nhứ tà ác, biết đây là muốn báo thù, nhịn không được run rẩy.

Tri Nhã vỗ vỗ Nhu Mễ, ý bảo nàng đừng lo lắng. Khóe miệng cong lên, tự tiếu phi tiếu. Đôi mắt linh động, quỷ dị không gì sánh được. Đúng là đem Liễu Nhứ nguyên bản còn như hung thần ác sát dọa lui mấy bước.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?“

Tri Nhã đột nhiên quay người lại, chân nhỏ liền đá về hướng Liễu Nhứ. Liễu Nhứ lúc này đặt mông ngồi trên mặt đất, ngây ngốc không động chút nào.

Tri Nhã xoay người lần nữa, nhấc chân đá

“Phanh ——” “Phanh ——” “Phanh ——.”

Thân ảnh nho nhỏ nhất thời giống như một trận gió khiến mọi người té ngã trên đất. Ai ai cũng đờ ra mở to hai mắt bất ngờ nhìn.

Tích Niên cũng choáng váng, khi nào mà Tri Nhã đã lợi hại như vậy?

Tri Nhã chậm rãi thu hồi chân. Ánh mắt lạnh lùng lia qua, tức khắc làm người khác sợ mất hồn. Nhìn một đám người đần.

“A, chủ tử kiểu gì mà toàn nô tài….” Tri Nhã vỗ vỗ tay, cười mỉm. “Thật vô dụng.” chút tính khiêu chiến cũng không có.

Xoay người lôi kéo Nhu Mễ ngây ngốc, Tri Nhã xoa xoa đầu nàng: “Ngoan, chúng ta đi ra ngoài chơi.”

Đi mấy bước, phía sau truyền đến tiếng tê tâm liệt phế của Tích Niên. “Ngươi một kẻ ngu si, ta sẽ không bỏ qua ngươi!” nhưng chẳng dám đuổi theo.

Tri Nhã cũng không quay đầu lại, mười ngón chợt khẽ động, một viên kẹo lần thứ hai chính xác bắn vào cổ họng ả.

Trong không khí nhất thời an tĩnh một mảnh. Tri Nhã hài lòng gật đầu. “Nhu Mễ, chúng ta đi dạo phố.”