Túng Sủng – Ngạo Thế Cuồng Phi

Chương 17: Thất phổ đồ (hạ) – Ta đối với ngươi cảm thấy hứng thú




Edit: Ngân Đường

Beta: Sally

Hiên Viên Uyên không chút do dự ôm Tri Nhã vào lòng, lúc này cũng hết cách, không thể lùi, chỉ có thể vào!

Vô luận nàng có giải trận được hay không, hắn có thể làm chính là bảo vệ tốt nàng.

Hai người đồng thời rơi vào giữa trận pháp, kiếm khí lặng lẽ bao vây lấy thân thể hai người, thậm chí khiến bản thân mất đi cảm giác hô hấp.

Tri Nhã thấy ngực khó chịu, không nghĩ tới trận pháp cổ nhân thật đúng là thật lợi hại, hai tròng mắt đảo qua trận pháp, chợt cảm giác được sau lưng mình truyền đến một cổ nội lực hùng hậu. Khóe miệng mỉm cười, chắc là Hiên Viên Uyên lo lắng cho mình.

“Ai bảo ngươi vào!” Một chưởng đánh vào cái mông nhỏ, Tri Nhã nhíu mày, vô luận tới nơi nào, tên hồ ly này vẫn thích chiếm tiện nghi.

Chung quanh tiếng chém giết không ngừng vang lên, thậm chí huyết nhục vẩy trên thân thể.

Hiên Viên Uyên không do dự, mở rộng cước bộ.

“Ngừng ——” Tri Nhã thốt lên, Hiên Viên Uyên cũng không biết vì sao, cước bộ nhất thời ngừng giữa không trung.

“Ngươi hiểu à?” Ngữ điệu quả thực khó che giấu nghi hoặc.

Tròng mắt đen láy cất giấu khối băng vạn năm, lại vô ý thức cười lên: “Ngươi đã dừng lại, không phải đại biểu tin tưởng ta sao?” Được người khác tín nhiệm cảm giác thật khá.

Giữa kiếm khí hàn lãnh, ánh mắt Tri Nhã liếc qua bốn phía, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới bên tai. “Đông sáu bước, Nam ba bước, Tây một bước, Đông nửa bước, Bắc một…”

Tri Nhã càng lúc càng nhanh, cước bộ Hiên Viên Uyên dường như gió thổi xuống đất, tín nhiệm này, ngay cả chính hắn chưa từng ý thức được.

Nhưng lại phân minh cảm giác được kiếm khí ngày càng ít, thậm chí thủ hạ của Hiên Viên Uyên cũng bắt đầu phản kích. Tri Nhã vô thức mỉm cười, người của Hiên Viên Uyên thật lợi hại, trong trận pháp như vậy đều có thể bảo tồn sinh mệnh.

“Tây nửa bước, Bắc một…” Đột nhiên cước bộ Hiên Viên Uyên chậm lại, nghiêng đầu.

“Cái gì?”

Tri Nhã còn chưa hiểu gì, một đôi môi ôn nhuận trong lúc vô tình phớt qua môi Tri Nhã.

Bờ môi mềm mại ma sát, trong giây lát Tri Nhã ngẩn ra, tuy rằng lần trước cũng bị hôn qua, nhưng đó bất quá là vui đùa, mà bây giờ, tâm giật mình.

Hai tròng mắt im lặng đối diện, lại không rõ quỷ dị. Nóng cháy vẫn hòa tan tại lúc này.

Hiên Viên Uyên đột nhiên cảm giác được nội tâm của mình đang điên cuồng toát ra, loại cảm giác này chưa bao giờ có, hắn cư nhiên đối một tiểu oa nhi…

Cước bộ vô ý thức vừa lui về phía sau! Rơi vào địa phương khác.

“Ba ——” Đôi môi kề sát cấp tốc xa nhau, Tri Nhã sắc mặt đỏ thắm còn chưa rút đi, lại nhất thời thầm kêu một tiếng không tốt.

Kiếm khí chung quanh dường như bão tố tăng lên gấp bội, vô số kiếm lao về thân thể, giữa hai tay Hiên Viên Uyên chưởng phong tấn mãnh đánh bại kiếm khí.

Động tác mạnh mẽ, cả người Hiên Viên Uyên như chiến thần, đôi mắt tím phun ra ám tử! Tóc đen ở trong không khí tứ ngược phi dương. Thân ảnh như kiếm cuồng vọng!

“Mau, toàn lực hướng về phía tây bắc!” Tri nhã âm thầm lắng tâm, hướng phía Hiên Viên Uyên hô lên.

Giờ khắc này, Hiên Viên Uyên nhanh chóng bay về tây bắc, thân ảnh chợt lóe lên trong nháy mắt đó, nguyên bản ở mảnh đất kia nhất thời xuất hiện một cái động lớn! Phía sau đầy kiếm khí hung tợn!

“Đâm về phía trung gian!” Thanh âm Tri Nhã quả đoán: “Tung ta lên!”

Động tác Hiên Viên Uyên chỉ do dự chốc lát, chợt vứt tương cả người Tri Nhã ra ngoài. Thân ảnh Tri Nhã như con chim yến, xẹt qua không trung, đảo ngược, toàn bộ lực lượng tụ tập nơi cổ tay, một chân chạm xuống đất, tấn mãnh cắm vào trên mặt đất.

Ngay trong nháy mắt đó, một tiếng nổ mạnh vang lên, tâm điểm bốn phía đều vỡ tan. Tất cả kiếm khí nhất thời hóa thành hư không.

Chỉ nhìn thấy một đám hắc y nhân bên người nửa quỳ trên mặt đất, lại không có bất kỳ tử thương. Hoàng y nhân vừa bày trận đã biến thành tro tàn, người đang ở trận, trận vong nhân vong.

“Các ngươi không có sao chứ?” Hiên Viên Uyên từ phía sau đi ra, thân ảnh nam tử trong bóng tối quỷ mỵ lại mạnh mẽ. Mái tóc ở trong không khí tung bay, tròng mắt màu tím câu phách nhân tâm.

“Không có việc gì, Vương gia, người…” Đột nhiên có người rung động kêu thành tiếng, lại bị hắc y nhân cầm đầu quát lớn.

“Câm miệng!”

Tri Nhã xoay người sang chỗ khác, nam tử như yêu nghiệt chậm rãi đi ra từ bóng tối, mặt nàng hiện lên khiếp sợ khó có thể che giấu. Vốn vừa tiếp xúc Hiên Viên Uyên, cũng cảm giác được trên người hắn dường như có độc, lại thật không ngờ gặp phải loại tình huống này.

Cảm thấy Tri Nhã khiếp sợ, Hiên Viên Uyên khẽ nhếch môi, không nghĩ tới tiểu nha đầu này cũng biết kinh ngạc.

Hiên Viên Uyên bước đến chỗ Tri Nhã, nụ cười trên mặt toàn bộ thu liễm, con ngươi thâm thúy không thấy đáy đã tràn đầy khí phách: “Sự tình hôm nay, nếu như ai tiết lộ ra ngoài, giết không tha!”

“Tuân lệnh, Vương gia!” Đám hắc y nhân thủ hạ vẻ mặt nghiêm túc, nhiều năm huấn luyện, bọn họ chỉ cần biết mình thuần phục dưới Ly vương là được.

“Lui ra. Phù Trần, truyền lệnh xuống, bản vương bị thương nặng!” Hiên Viên Uyên nói.

“Dạ?” Vẻ mặt Phù Trần nghi hoặc, Vương gia đâu bị thương.

“Ngươi cũng truyền lệnh xuống, nói bản tiểu thư cũng bị thương.” Khuôn mặt Tri Nhã lạnh băng hoàn toàn không còn sự kinh ngạc khi nãy, đi tới cạnh Hiên Viên Uyên.

“Thế nhưng…”

Mặc kệ mọi người trợn mắt hốc mồm, Tri Nhã ngạo nghễ xoay người. Vừa bước vài bước, nàng bỗng nhiên ngừng, ánh mắt hơi cố chấp liếc nhìn Hiên Viên Uyên. “Sao, giờ ngươi không đi à?”

“Hù dọa?” Đón nhận ánh mắt Tri Nhã, nụ cười trên mặt Hiên Viên Uyên tăng thêm mấy phần tà mị, thân thể không tự chủ cúi xuống, tóc rối tung xoã ngay cổ.

Nhưng không ngờ Tri Nhã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn. “Không dám, chỉ là hiện tại ta đối với ngươi cảm thấy hứng thú.”