Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu

Chương 51: Bắt chước bừa bãi




Edit: Tiểu Nguyệt Dương

Hết thảy phiền não ưu sầu, nháy mắt đã tan thành mây khói.

Đúng rồi, sao nàng lại không tin tưởng cơ chứ? Cho là với chính mình, hay với Vũ Trạch, đều không nên như vậy ······

Không phải chỉ là hai nữ nhân thôi sao? Cái gọi là địa vị bất đồng, chẳng qua là với người thường mà thôi. Trên đời này, không ai hiểu Vũ Trạch hơn nàng.

Nếu chỉ vì chút huyết mạch tương liên và ân tình đã từng cho mà tưởng có thể ỷ vào đó rồi muốn làm gì thì làm thì bọn họ lầm rồi.

Vũ Trạch của nàng trọng tình trọng nghĩa, nhưng nếu vượt qua giới hạn, hắn sẽ làm cho tất cả mọi người hiểu ra, thế nào mới là lãnh huyết vô tình!

Cánh môi phấn nộn bóng mềm nhẹ nhàng cong lên, khoảnh khắc ấy, trăm hoa vụt cái trở nên xấu xí biết bao.

Nhìn hai người mi mặt đưa tình triền miên đằng kia, con ngươi xinh đẹp của Lâu Thư Nhã bất giác hiện lên vẻ lo lắng, bàn tay giấu dưới áo đã siết chặt thành nắm đấm.

Cố gắng hít sâu vài hơi, áp chế điên cuồng ghen ghét trong lòng, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười ôn nhu, Lâu Thư Nhã mềm mại cất lời với Hoàng Phủ Vũ Trạch: “Trạch ca ca, gần đây Nhã Nhi vừa học xong một thủ khúc, Nhã Nhi đàn cho huynh nghe được không?”

Dưới loại tình huống này, Hoàng Phủ Vũ Trạch đương nhiên sẽ không cứng mặt từ chối, liền thản nhiên gật đầu, lại thủy chung nắm chặt bàn tay Uất Trì Nghiên San không buông.

Đợi tỳ nữ bên người bày cầm lên xong, Lâu Thư Nhã vuốt ve thân cầm xinh đẹp, chậm rãi nở nụ cười tự tin, ngón tay ngọc ngà gảy lên ······

Thanh âm đầu tiên vừa vang lên, Hoàng Phủ Vũ Trạch liền nhíu mày. Mà tiếng đàn tuyệt vời kia càng uyển chuyển động lòng người, đáy mắt hắn cũng càng thêm sắc bén. Chỉ là người nào đó đang đắm chìm nên không phát giác mà thôi.

Uất Trì Nghiên San thầm cười lạnh, trong ánh mắt liếc về phía Lâu Thư Nhã, từng đợt trào phúng hiện lên.

Thật là ngu xuẩn. Đây là điệu nhạc mẫu phi Vũ Trạch đã sáng chế, độ khó cực cao, nhiều năm qua, ngoài nàng ra thì chưa người nào có thể đàn lên đến cảnh giới thần vận như bà ấy năm xưa.

Với hắn, đã chẳng đàn được còn không biết trời cao đất rộng mà nhúng chàm nó, đó là việc khinh nhờn đến mẫu phi, không thể tha thứ được!

Ấy vậy mà, nữ nhân này tự cho mình cái quyền chạm vào cấm địa trong tâm hắn, nếu là người khác, sợ là đã mất đầu từ lâu.

Tuy Lâu Thư Nhã lúc nào cũng cố bắt chước mẫu phi, nói thật ra thì bắt chước cũng tương tự được vài phần, nhưng đáng tiếc, hàng giả chung quy vẫn là hàng giả. Người phụ nữ kỳ tài, độc nhất vô nhị ấy, là người cô ta được phép vấy bẩn sao?

“Choang” một tiếng, cái chén rơi xuống đất vỡ tan, tiếng đàn im bặt lại!

“Trạch ca ca ······ Huynh sao vậy?” Nhìn sắc mặt âm trầm khủng bố của hắn, Lâu Thư Nhã giật mình, khuôn mặt trắng bệch.

“Ai cho phép ngươi đàn khúc ấy?” Ngữ điệu âm trầm, thậm chí còn pha lẫn sát khí!

“Muội ······ muội ······” Lâu Thư Nhã gấp đến chảy cả nước mắt, cầu cứu nhìn về phía mẫu thân.

Lam Hương Như nhíu mày, hờn giận cất tiếng: “Tiểu Trạch, con đang làm chi vậy? Mau nhìn kia kìa, dọa Nhã Nhi khóc rồi đấy!”

Hoàng Phủ Vũ Trạch không thèm liếc nhìn bà ta một cái, giọng điệu khó chịu: “Lần này bỏ qua, về sau mà còn không biết tự lượng sức mình như vậy······”

“Vâng, Nhã Nhi biết sai rồi ······”

Lâu Thư Nhã tự nhiên biết ý hắn, nước mắt ủy khuất, xấu hổ và giận dữ không ngừng chảy xuống, trong lòng hận Uất Trì Nghiên San thấu xương.

Vốn định luyện thật tốt điệu nhạc này rồi tặng cho hắn một kinh hỉ, nhưng chỉ vì sự xuất hiện của Uất Trì Nghiên San làm mình bất an mãnh liệt, mới mất lý trí đến nỗi vội vàng biểu diễn luôn, mong mỏi mê hoặc được trái tim người đàn ông đó!

Không ngờ rằng ······

Nhìn các loại châm chọc cười nhạo đổ tối, Lâu Thư Nhã chỉ thấy mặt mũi cháy sạch, hận ý nhanh chóng lan tràn.

Đời này chưa bao giờ thiếu mấy cái loại cực phẩm như vậy. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, đều là do người khác sai lầm, mà bản thân họ vĩnh viễn đều đúng.

Dù vây, Lâu Thư Nhã cũng có thể coi là người có đầu óc, dưới tình huống ấy, nàng ta vẫn có thể giả vờ như chẳng có việc gì, bình thản ngồi xuống, chỉ còn từng vệt trong suốt lưu trên khuôn mặt tái nhợt đang kể lể ủy khuất, làm cho không ít người thương tiếc và đồng tình trong lòng, không tiếp tục cười nhạo nữa.

Hoàng Phủ Vũ Trạch thản nhiên liếc nhìn vẻ mặt Lam Hương Như tức giận, thở dài bất đắc dĩ, cất lời: “Được rồi, tiếp tục yến hội!”

Kế tiếp, đủ loại biểu diễn kéo không khí lên không ít, dù vị “Minh Vương” – Hoàng Phủ Vũ Trạch, còn ở đây nên không ai tự tại được, nhưng vui chơi giải trí lại có mỹ nhân hầu hạ, kể ra cũng rất hoan nhạc.

Sau đó, các thiênkimtiểu thư cũng không nhịn nổi tịch mịch, một đám thay phiên nhau lên sân khấu hiến nghệ, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, đủ tài đủ nghệ càng đẩy yến hội đổ lên cao trào.

“Nghe nói vũ kỹ của Vươnghậunương nương là đệ nhất thiên hạ, không ai sánh bằng, nô tì vô cùng hâm mộ, muốn mời Vươnghậunương nương ca múa một khúc trợ hứng cho mọi người được không?” Quỳnh phi cười duyên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy thần sắc chờ mong.

Người khác nghe vậy cũng ngừng động tác trên tay, trông mong ngóng chờ.

Từ lâu đã nghe nói, Vươnghậunương nương không chỉ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tài tình khuynh thế ngạo nhân*, mà vũ kỹ lại là tuyệt nhất. Nếu có thể chứng kiến một lần, đúng là có phúc ba đời!

(khuynh thế ngạo nhân: khuynh đảo cả thiên hạ, ngạo nghễ với người đời)

Uất Trì Nghiên San nhếch môi một cách khó hiểu, hàn quang lóe lên đáy mắt.

Trợ hứng? Đường đường một Vươnghậutôn quý mà phải trợ hứng cho đám vương công đại thần đấy ư? Coi nàng là vũ nữ chắc?

Hầy!

Đám nữ nhân này, thật là, làm người ta không bớt lo được mà.

Uất Trì Nghiên San đang suy nghĩ nên cự tuyệt thế nào, đã nghe Hoàng Phủ Vũ Trạch đạm mạc nói: “Vươnghậucủa cô vương không phải loại vũ nữ hạ lưu. Để Quỳnh phi thay thế, múa một khúc trợ hứng đi vậy.”

Mọi người không nín được mà cười vang. Ngụ ý lời này không phải là mắng Quỳnh phi hạ lưu sao? Mà Vương đã mở miệng như thế, nàng ta chỉ có thể lên sân khấu, chứng thực thân phận “vũ nữ” mà thôi!

Quả nhiên, sắc mặt Quỳnh phi biến đổi lớn, âm thầm liếc mắt nhìn Uất Trì Nghiên San một cách oán độc, bất mãn lên sàn.