“Dao Thai quả là cực phẩm chốn nhân gian, chỉ đến chỗ Đại hoàng huynh mới có thể hưởng thụ mỹ vị thế này mà thôi.”
Hoàng Phủ Nhiễm Trần nhấm một ngụm rượu nhỏ, vẻ mặt tán thưởng nói. Tuấn nhan tái nhợt vì bệnh tật nổi lên chút son sắc, lại tăng thêm một tia mị
hoặc trên nền khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian .
Hoàng Phủ Vũ Trạch hơi hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Đừng uống nhiều.”
Hoàng Phủ Nhiễm Trần lạnh nhạt cười, giữa con ngươi lạnh lùng hiển hiện chút ấm áp.
Đương nhiên hắn biết Đại hoàng huynh không phải tiếc rượu, từ nhỏ đến lớn,
cũng chỉ có Đại hoàng huynh có vẻ lãnh khốc vô tình nhất mới quan tâm
đến hắn như người một nhà, giúp hắn giữ lại nhân tính bản chất giữa chốn hoàng gia lạnh lùng tàn nhẫn này.
Chỉ là, thân thể rách nát này······
Hoàng Phủ Nhiễm Trần bất đắc dĩ nhếch môi, buông chén trong tay xuống, không
biết là nghĩ tới cái gì, đáy mắt bỗng biến hoá ra ý cười kỳ lạ.
“Bên nhà nhạc phụ tương lai xảy ra chuyện lớn như vậy, Đại hoàng huynh không đi an ủi vỗ về Đại hoàng tẩu sao?”
Hoàng Phủ Vũ Trạch thản nhiên liếc mắt nhìn, không để ý tới sự trêu chọc ấy.
“Nàng mà cần cô vương an ủi sao? Theo cô vương thấy, sợ là hiện tại nàng còn cao hứng không kịp.”
Tuy không có căn cứ chính xác để chứng minh nàng chủ đạo làm ra sự kiện
kia, nhưng, hắn dám khẳng định, nàng nhất định có liên quan.
Nhớ lại những gì đã phát sinh ngày hôm ấy, Hoàng Phủ Vũ Trạch đều nhịn không được mà cảm khái một câu – nữ nhân thật độc!
Tuy thế, hắn thích nàng như vậy đấy!
Người mà Hoàng Phủ Vũ Trạch này muốn, không phải cái loại tâm địa bồ tát, nữ
nhân như vậy không phải sinh vật trong thế giới của hắn.
Mà nàng, không hổ là người được hắn coi trọng, quả nhiên đủ ác đủ độc, cực kỳ hợp khẩu vị!
Lúc này, tựa hồ Hoàng Phủ Vũ Trạch đã quên, không lâu trước đó, chính hắn
luôn mồm ghét bỏ người ta ngoan độc, còn phát biểu liều một câu, bất
luận thế nào cũng không lấy nữ nhân như vậy về làm vợ ······
Sâu
sắc nhận ra sự bất đắc dĩ trong đáy mắt kia, Hoàng Phủ, đôi con ngươi
Nhiễm Trần bất giác lóe lóe, do dự một lát rồi hắn khẽ thở dài:
“Mặc kệ Đại hoàng huynh có dạng tâm tư gì đối với vị Uất Trì Đại tiểu thư
kia, Nhiễm Trần thầm nghĩ nhắc nhở huynh một câu, chớ để bản thân hãm
sâu vào đó, mọi sự phải lấy cẩn thận làm đầu, cô ta ······ tiếp xúc khá
nhiều với Nhị hoàng huynh.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Vũ Trạch bỗng trắng nhợt, trái tim đau đớn đến khó nhịn!
“Đại hoàng huynh, sao vậy?” Hoàng Phủ Nhiễm Trần biến sắc, lo lắng cất lời.
Hoàng Phủ Vũ Trạch nhíu chặt mày kiếm, một bàn tay gắt gao ôm ngực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng vì đau.
Rốt cuộc là mình bị cái gì vậy? Vì sao vừa nghe đến việc nữ nhân kia dính líu với Hoàng Phủ Nhiễm Phong, tâm lại đau thế này?
Hận ý ăn vào tận cốt tủy nơi đáy lòng rục rịch, ngay tại một khắc này đây,
tất cả đều phá kén mà ra, ồ ạt dâng lên trong cơ thể, tùy ý rít gào!
Uất Trì Nghiên San ······ Hoàng Phủ Nhiễm Phong ······
Hai tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh phủ kín, móng tay cắm vào lòng
bàn tay sâu thật sâu, một giọt máu đỏ tươi chói mắt lặng yên rơi xuống,
dừng trên sàn đá, nở rộ như một đóa hồng mai yêu diễm loá mắt.
Hai tròng mắt chất đầy phức tạp chậm rãi khép lại, hắn biết, bắt đầu từ
thời khắc này, một thứ gì đó đã hoàn toàn mất kiểm soát ······
“Phụ thân, có phải người đã biết bọn họ không phải con đẻ từ lâu rồi hay
không?” Nghi hoặc này đã làm nàng suy nghĩ nhiều ngày, tuy suy đoán có
chút bất khả tư nghị*, nhưng theo đủ loại dấu hiệu mà xét, nàng vẫn cảm
thấy, hẳn là ông đã biết.
(*bất khả tư nghị: khó hiểu, khó có thể tin)
Có một điểm rõ ràng là rất đáng ngờ, phụ thân vốn không phải hạng người vô tâm vô tình, nếu không có nguyên nhân đặc thù, sao lại đối xử lạnh lùng như vậy với con ruột của chính mình được?
Ngay từ đầu, ông đã chưa từng cho bọn họ chút yêu thương nào, cái này hình như quá khác thường.
Uất Trì Văn Cảnh từ chối cho ý kiến, cười cười. Loại chuyện này, làm sao ông không biết cho được?
Chỉ nữ nhân ngu xuẩn kia mới có thể ngây thơ nghĩ rằng mình đang đùa giỡn ông trong lòng bàn tay.
Nhìn thấy Uất Trì Nghiên San giật mình, Uất Trì Văn Cảnh cười nhạt, giải
thích: “Nể tình cô ta là người mẹ con đề cử, ta có thể lưu lại, cho cô
ta vinh hoa phú quý, nhưng không đại biểu ta sẽ động vào.
Cả đời vi phụ này, chỉ nhận thức một nữ nhân là mẹ con.”
Nghe vậy, Uất Trì Nghiên San nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt, không dám
tin nói: “Phụ thân, ý của người là, người căn bản không hề chạm vào bà
ta trong nhiều năm như vậy ư? Làm sao có thể, bà ta làm sao có thể
······”
“Muốn biết vi phụ lừa dối như thế nào sao?” Khóe miệng Uất Trì Văn Cảnh âm thầm cong lên một cách quỷ dị.
“Có một loại dược, làm cho người dùng sinh ra ảo giác, cứ tưởng chính mình
đang ‘sinh hoạt vợ chồng’ với người khác phái vừa nhìn thấy. Chỉ cần bố
trí hoàn thiện, sau khi tỉnh lại, thậm chí người đó còn không có một
chút hoài nghi nào cả, bởi loại ảo giác kia vô cùng chân thật, người
thường không thể tưởng tượng nổi đâu.”
Uất Trì Nghiên San nghe
vậy, con ngươi bỗng chốc sáng lên. Thế gian có dược vật thần kỳ như vậy, chẳng phải ngay cả ông trời cũng muốn giúp nàng sao?
“Phụ thân, có thể cho con một chút hay không?”
“Con muốn làm gì?” Uất Trì Văn Cảnh nghi hoặc.
“Cái này ······ Phụ thân đừng hỏi vội, cho con được không? Được không, phụ thân?”
Một đôi mắt to ngập nước nhìn Uất Trì Văn Cảnh đầy đáng thương, giọng điệu
nũng nịu mềm mại, đủ để hòa tan ý chí sắt đá nhất trên đời.
Uất Trì Văn Cảnh yêu con gái như mạng làm sao có thể chống cự được? Ngay lập tức vứt vũ khí đầu hàng.
Uất Trì Nghiên San lại không biết, trong khi nàng đang tính kế người, cũng có người nào đó đồng thời tính kế nàng.
Lại càng không nghĩ đến, bởi vì Uất Trì Hàm Tranh xảy ra chuyện, mọi việc ngày một lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.
Chạng vạng, tờ giấy mang ấn ký lá phong đỏ lại lần nữa xuất hiện trước mặt của nàng.