“Hữu tướng đại nhân, chính là nơi này , di nương chờ ở bên trong, mời ngài vào đi.”
Đứng trước phòng, không biết vì sao Lục Đào luôn cảm thấy trong lòng ẩn ẩn
cảm giác bất an, đáy mắt đen tối lóe ra quang mang nghi hoặc, chậm chạp
không mở cửa.
Thị nữ phía sau thấy thế không khỏi nhíu mày, cánh môi gợi lên độ cong âm lãnh, hai tay dùng sức đẩy mạnh!
Lục Đào trở tay không kịp, thân mình lao về phía trước, “Uỵch” một tiếng ngã vào trong.
Nhận thức sự tình không đúng, bất chấp đầu gối đau đớn, ông ta vội vàng đứng dậy muốn rời đi.
Ai ngờ lại chậm một bước, cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại, chỉ nghe “Cạch”, bên ngoài đã khóa xong.
“Tiện nhân! Là ai sai ngươi làm việc này? Mau thả bản quan ra ngoài!”
Lục Đào lo lắng kéo cửa nhưng cửa phòng như trước bất động mảy may, rơi vào đường cùng, ông ta định vận công phá luôn, bỗng thấy chân khí trong cơ
thể chính mình đã bị phong tỏa, cả người vô lực, đầu óc hỗn loạn chỉ chờ đổ xuống.
Càng làm ông ta kinh sợ là, thân thể tựa hồ càng ngày càng nóng, nhiệt độ mãnh liệt bùng cháy, dục vọng dần dần thức tỉnh!
Muốn ······ ta muốn nữ nhân! Ta muốn phát tiết!
Thị nữ ngoài cửa nghịch chìa khóa trog tay, âm lãnh cười một tiếng, “Hữu tướng đại nhân, ngài cứ từ từ hưởng thụ đi nhé.”
Di nương, bà đừng trách Nhân Tế Nhi, đây là do bà bức ta!
Nếu không tại bà, Tiểu Mã ca của ta cũng sẽ không chết, rõ ràng chúng ta đã chuẩn bị đầu xuân năm sau sẽ lấy nhau ······
Nhớ đến nam nhân ngốc ngốc cứ ngây ngô cười với mình, cả đôi mắt xinh đẹp
của Nhân Tế Nhi ảm đạm lại, bi thương nồng đậm ngập tràn quanh thân cô,
hận ý điên cuồng rực cháy.
Chính đôi cẩu nam nữ kia, vì Tiểu Ngũ ca của nàng ngoài ý muốn phát hiện gian tình giữa bọn họ, cho nên mới chịu khổ diệt khẩu!
Không nhờ Đại tiểu thư, nói không chừng cả đời này cô cũng không biết chân
tướng là như nào, thậm chí còn bán mạng cả đời cho đồ đàn bà rắn rết ấy!
May mắn, may mắn ông trời có mắt!
Tiểu Mã ca, huynh xem đi, Nhân Tế Nhi đang báo thù cho huynh rồi, ngủ yên đi nhé······
Đến khi nghe trong phòng vang lên tiếng than ái muội, Nhân Tế Nhi mới rơi
lệ thống khoái mà phá lên cười, lẳng lặng mở khóa cửa rồi rời đi.
Không biết là ai phát hiện Lục Đào vắng mặt thật lâu, Uất Trì Văn Cảnh phái
người tới nhà vệ sinh lại không tìm được người đâu, ông vội vàng phái
mấy chục hộ vệ tìm kiếm khắp phủ, vẫn không có tin tức gì như trước.
Chuyện xảy ra khiến mọi người không khỏi ngừng ly rượu, đình chỉ cuộc vui, thần sắc khác biệt ngồi tại chỗ chờ tin tức.
“Sao? Có tìm được Hữu tướng đại nhân hay không?” Uất Trì Văn Cảnh nhíu mày hỏi.
Hộ vệ vừa trở về rối rắm trao đổi ánh mắt phức tạp với nhau, do dự mở miệng: “Tìm ······ tìm thì tìm được rồi, nhưng mà ······”
“Nhưng cái gì? Nói!”
“Này ······ này ······”
“Làm gì mà ấp a ấp úng vậy? Có chuyện gì thì cũng cứ nói ra đi.” Uất Trì Nghiên San lo lắng đầy mặt.
“Nếu không ăn ngay nói thật, lấy quân pháp ra hầu hạ!” Uất Trì Văn Cảnh nổi giận, lập tức xuất ra quân uy quát to.
Hộ vệ bên dưới nhất thời run rẩy, cắn răng, một gã mịt mờ mở miệng: “Hữu tướng đại nhân đang······ ở hậu viện.”
Hậu viện?!
Một hòn đá xao động ngàn tầng sóng!
Hậu viện là nơi nào? Là chỗ nữ quyến nhà người ta ở!
Một đại nam nhân chạy đến hậu viện nhà người ta làm gì? Chẳng nhẽ lại có cái gì ám muội trong ấy?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều hiếu kỳ, mắt liếc về phía gương mặtUất Trì Văn Cảnh đen sì sì, trong lòng như có con mèo cong chân gãi gãi, ngứa
vô cùng!
“Các ngươi xác định, không lầm?” Uất Trì Văn Cảnh cắn răng nói.
“Thuộc hạ xác định.”
“Phụ thân đừng tức giận vội, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chúng ta đi
xem chẳng phải sẽ biết sao?” Uất Trì Nghiên San ôn nhu an ủi, đôi mi
thanh tú lại nhíu chặt lại, bộ dáng lo lắng mà rối rắm vô cùng.
“Chắc là Hữu tướng đại nhân say rượu muốn tìm địa phương nghỉ ngơi, không quen sân nhà cho nên đi lầm đường thôi.”
Uất Trì Văn Cảnh khẽ hừ một tiếng, vung tay áo: “Chúng ta đi xem, dẫn đường!”
“Dạ.” Vài tên thị vệ lau mồ hôi lạnh, nhận mệnh dẫn đường ở phía trước.
Uất Trì Văn Cảnh và Uất Trì Nghiên San vừa cất bước, văn võ bá quan cũng tò mò muốn chết, nhìn nhìn lẫn nhau, lại không dám đi theo.
Dù sao người ta cũng không nói là cho bọn họ cùng tới.
Hoàng Phủ Vũ Trạch hơi đăm chiêu nhìn bóng dáng Uất Trì Nghiên San một lúc
lâu, chậm rãi cong cánh môi, nói: “Đi thôi, cô vương mang bọn ngươi đi
xem kịch vui.”
Đám phía sau lại liếc nhìn nhau, rồi mờ mịt đi theo.
Vừa tới gần gian phòng kia, thanh âm vận động kiểu nào đó rõ ràng truyền ra từ bên trong, cộng thêm cái loại ngân nga yêu kiều vừa như thoải mái
vừa như thống khổ của nữ nhân, nhất thời làm cho người nghe thấy mặt đỏ
tim đập không thôi.
Sắc mặt Uất Trì Văn Cảnh đại biến, nhấc chân
đá tung cửa phòng, cảnh sắc bên trong hiện ra lại làm tất cả mọi người
giật mình há hốc miệng.
Trên giường lớn hỗn độn giường lớn, ba
thân thể trắng bóng trần truồng quấn quít lấy nhau giao hoan, người nam
đúng là Hữu tướng Lục Đào mọi người lần tìm đã lâu, mà nữ, chính là hai
mẹ con Tần Nhu và Uất Trì Hàm Tranh!
Bắt gặp một màn này, trong lòng mọi người đều giật mình.
Yêu đương vụng trộm còn chưa tính, thế mà ······ thế mà ······ vô sỉ đến mức một mẹ một con cùng song phi?!
Mặt Uất Trì Văn Cảnh đã đen đến nỗi không biết nên hình dung như thế nào,
tia khiếp sợ lướt qua đáy mắt, trợn trừng nhìn ba cái trần truồng trên
giường .
Tiếng cửa bị đá văng làm bừng tỉnh ba người đang ra sức
chiến đấu trên giường, ánh mắt mê loạn chợt khôi phục thanh minh, ý thức được cái gì đã xảy ra, ba người đều ngây ngẩn.
“Đào ······ Đào
ca, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy chứ?!” Tần Nhu gắt
gao che đậy thân thể trần trụi, nhìn nhìn Lục Đào, lại nhìn nhìn nữ nhi, nước mắt tuyệt vọng trào ra.
“A—!” Uất Trì Hàm Tranh chịu đả
kích thật sâu, thất kinh hét lên: “Mẹ, tại sao lại như thế này? Đã xảy
ra chuyện gì? Chúng ta làm sao có thể ······ làm sao có thể ······”
Cho dù bị mười mấy khất cái làm bẩn, nàng ta cũng chưa từng nhận được sự
tuyệt vọng này. Cộng thị nhất phu* với mẫu thân ······ Thiên lý bất
dung!
(*Cộng thị nhất phu: cùng hầu hạ một chồng)
Lục Đào
lúc này cũng tỉnh lại, nhìn đến trải rộng dấu vết ái muội trên người Uất Trì Hàm Tranh, một loại tuyệt vọng thật sâu sinh ra, đáy mắt tràn đầy
hối hận, tự trách, và hoang mang ······
Ông làm cái gì? Ông đã làm cái gì thế này? Lại làm thế với chính—
Ông trời ơi, tôi đã tạo cái nghiệt gì đây!
“Tiện nhân! Ngươi ······ các ngươi ······” Uất Trì Văn Cảnh oán hận nghiến răng, “Vô sỉ! Một đôi tiện nhân vô sỉ!”
“Lão ······ lão gia ······”
Bị Uất Trì Văn Cảnh mắng, Lục Đào lý trí trở lại, ánh mắt phức tạp hướng
phía Tần Nhu, rồi đảo lại nhìn Uất Trì Hàm Tranh sắp phát điên, hai nắm
đấm siết chặt lại, ngoan lệ thay thế tuyệt vọng trong đáy mắt.
Là ai? Rốt cuộc là kẻ nào đã bày trò hãm hại bọn họ? Kẻ ấy có phải cũng biết bí mật kia hay không?
Không, không thể! Sự kiện đó tuyệt đối không thể bại lộ!