Từng Niên Thiếu

Quyển 2 - Chương 7-5: Từng niên thiếu (5)




Cứ thế ba ngày nữa trôi qua, mọi chuyện gần như đã giải quyết xong, người chết thì cũng chết rồi, kẻ còn sống đã bị bắt ngay tại hiện trường. Hôm đó tôi ngồi trong phòng bệnh trả lời điện thoại bằng giọng nhỏ xíu, vừa phải đối phó với người nhà vừa phải đối phó với bên tòa soạn, chị Tần Thiến đột nhiên lên tiếng, chị ấy gọi: “Kiều Kiều, em về đi, hai đứa về cả đi, chị không sao. Dù gì thì lần này cũng chẳng có ai trèo cửa sổ vào đưa chị đi đâu.”

Chị Tần Thiến gào khóc trước mặt tôi, cuộc đời của chị ấy được bắt đầu từ ô cửa sổ rạng rỡ của bệnh viện vào năm mười tám tuổi, và khép lại đằng sau ô cửa sổ tối tăm cũng trong bệnh viện vào năm hai mươi tư tuổi. Hôm đó cuối cùng tôi cũng đã nhớ ra điều mà mình luôn day dứt, nhưng lại không biết nó nằm ở đâu trong vùng ký ức, chính là câu nói của Ngô đại tiểu thư: “Cháu đừng đổi cho Tần Thiến, con bé không tốt số bằng cháu đâu.”

Từ đó về sau, tôi không thấy chị ấy trang điểm nữa, không còn thấy chị ấy mang những món đồ trang sức vàng lấp lánh nữa, và ngoài màu đen ra không thấy chị ấy mặc y phục màu nào khác nữa.

Chuyện của chị Tần Thiến được Dương Trừng giúp đỡ, trước đó tôi không cảm nhận được gia thế hùng mạnh của anh, tôi cũng không nghĩ anh có thể làm được gì đó, chỉ là trong lúc “có bệnh thì vái tứ phương” nên tôi kể cho anh nghe, chuyện này Tần Xuyên không biết, cậu ấy chắc chắn không muốn nhận sự giúp đỡ của Dương Trừng. Nhưng xét cho cùng, cánh tay của gia đình Dương Trừng vươn cao tới tận trời xanh, chỉ một câu nói đơn giản, chị Tần Thiến hoàn toàn đứng ngoài tất cả mọi chuyện. Chị ấy không những trở thành một người dân bình thường bị hại, thậm chí chuyện của Đàm Huy và vụ án liên quan đến Tào Tượng Nhi còn bị phân ra để xử, trở thành vụ án cố ý giết người. Mấy hung thủ kia vì vẫn ở độ tuổi vị thành niên nên chỉ bị phạt nhẹ.

Phượng hoàng Đàm Huy tiếng tăm lẫylừng khắp tứ cửu thành, khắp bến Thượng Hải, cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Sau khi sang Mĩ, Dương Trừng vẫn giữ liên lạc với tôi, anh không giống như anh Tiểu Thuyền, phải so đo tính toán tiền vé máy bay khứ hồi, chỉ cần tâm trạng vui vẻ sẽ về nước ở vài ngày, hẹn tôi cùng đi ăn cơm, xem phim, sau đó cùng đám bạn ở tầng lớp khác mà tôi không hề quen biết kia đi du lịch khắp Trung Quốc.

Người chào đón anh nồng nhiệt nhất chính là Na Na, cô ấy thường nhờ tôi bảo Dương Trừng mua giúp thứ này thứ kia từ nước ngoài về, túi xách này mĩ phẩm này thứ gì cũng mua. Cô ấy làm ở đài truyền hình Hồ Nam thời trang nhất cả nước, nên sớm biết nhiều về những thứ ấy hơn tôi, cùng làm truyền thông, nhưng tôi công tác ở một tờ tạp chí cũ kỹ nhất nước, chủ yếu tiếp xúc với thứ tinh thần được các cấp lãnh đạo truyền tải. Trong số đồ Na Na nhờ mua, lần nào Dương Trừng cũng mua quà luôn cho cả tôi, hễ Na Na nhờ mua thứ gì thì tôi cũng có một món tương tự.

Tôi không thường xuyên nhớ nhung Dương Trừng, chúng tôi đều có cuộc sống rất vui vẻ ngoài những giây phút bên nhau, mọi quan tâm qua lại đều chỉ giống như thói quen khó bỏ. Có thể cả nửa tháng không có tin tức gì của Dương Trừng, nhưng khi anh gọi điện về, chúng tôi vẫn nói chuyện như vừa gặp mặt ngày hôm qua.

Đến năm hai mươi tư tuổi, người nhà bắt đầu quan tâm đến chuyện yêu đương của tôi. Tiểu Du nhiều chuyện, nên người trong nhà hầu như đều biết đến sự tồn tại của Dương Trừng, lại vì anh chưa xuất hiện bao giờ, mà đưa ra vô số những suy đoán. Mẹ mấy lần hỏi thăm dò nhưng đều bị tôi trả lời qua quýt cho xong. Tôi không bao giờ có thể nói với bố mẹ mình rằng, chúng tôi yêu nhau đã nhiều năm nhưng thực ra tôi chẳng yêu gì anh cả, tôi yêu Tần Xuyên - người mà từ nhỏ họ đã coi thường, có điều giờ Tần Xuyên lại là bạn trai của Vương Oánh, bạn cùng phòng với tôi hồi đại học.

Việc giao tiếp giữa thế hệ chúng ta và cha mẹ thật sự vô cùng cổ quái, cha mẹ và con cái yêu thương nhau sâu sắc đó là điều không cần bàn cãi, nhưng cả hai chưa bao giờ quan tâm rốt cuộc đối phương nghĩ thế nào, giữa cha mẹ và con cái giống như có hai con đường, hai bên ban tặng tình cảm cho nhau nhưng mãi mãi không bao giờ giao nhau.

Những chuyện thế này cùng lắm tôi chỉ nói với Thiên Hỉ, đương nhiên cũng bỏ qua đoạn liên quan đến Tần Xuyên. Học tới năm hai nghiên cứu sinh nên mọi việc cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, đa phần thời gian và sức lực cô ấy tập trung vào sự nghiệp ca hát. Trần tổng và Lư Vực rất tốt với Thiên Hỉ, thuê cho cô ấy một căn hộ ở Đông Tam Hoàn, cũng không bố trí cô ấy chạy khắp nơi để tuyên truyền cùng đám ca sĩ mới vào nghề. Tóm lại, thời gian đầu phát triển rất từ từ và ổn định, đây là yêu cầu mà khi ký hợp đồng Thiên Hỉ đề ra, bởi cô ấy muốn mình tốt nghiệp thạc sĩ một cách thuận lợi. Lư Vực mặt ủ mày chau bảo Thiên Hỉ yêu cầu quá nhiều, Thiên Hỉ không phủ định, cô ấy nói với tôi rằng, dù cho họ nghĩ thế nào thì mục tiêu của cuộc đời cô ấy không phải là làm ca sĩ, cô ấy chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền để bay sang Mĩ, mà sang đó hát thì có ích gì, vì thế nhất định phải có bằng cấp, đó là một tương lai mà bọn Lư Vực mãi mãi không hiểu nổi.

Thiên Hỉ và anh Tiểu Thuyền khác tôi và Dương Trừng, gần như ngày nào họ cũng gọi điện, chat QQ, hoặc lên mạng chat video. Khi tôi đến căn hộ của Thiên Hỉ thường gặp lúc anh Tiểu Thuyền gọi về, sau đó Thiên Hỉ chạy ra một chỗ nghe. Chuyện gì họ cũng nói, nhỏ thì chuyện bóng đèn ở nhà bao nhiêu W, to thì hoạt động nào đó Thiên Hỉ sắp tham gia, có lần Thiên Hỉ đến tham dự lễ công bố sản phẩm mới của Pepsi, đối phương đưa cho cô ấy một phong bao lớn, bên trong là một vạn tiền tham gia sự kiện, ngay tối hôm ấy Thiên Hỉ gọi cho anh Tiểu Thuyền, hai người vui sướng như những đứa trẻ con.

Tôi đứng bên cạnh nhìn mà ngưỡng mộ vô cùng, tôi cũng muốn có một tương lai chỉ thuộc về hai người, nhưng tôi biết rất rõ, đó thật sự chỉ là một khao khát xa xỉ.

Chuyện Dương Trừng về nước do Thiên Hỉ ngẫu nhiên nói ra.

Anh Tiểu Thuyền dùng tiền lương được trả ở viện nghiên cứu mua cho Thiên Hỉ một chiếc túi hiệu LV, cô ấy sắp tham dự một hoạt động của đài Hồ Nam, nghe nói Lâm Tinh Nghiên cũng đến, anh Tiểu Thuyền nghĩ không thể để Thiên Hỉ cảm thấy kém cỏi trước mặt người con gái đó. Anh nhờ Dương Trừng mang túi về cho Thiên Hỉ, hôm đó khi tan làm tôi tới tìm Thiên Hỉ, cô ấy đang nghịch nghịch chiếc túi hoa văn Speedy đặc trưng của LV.

“Buổi tối không ăn cơm với Dương Trừng à?” Thiên Hỉ hỏi tôi.

“Dương Trừng?”

“Ừ, buổi trưa cậu ấy vừa đến đưa túi cho mình, cậu không biết Dương Trừng về à?”

“Ừ… anh ấy không nói.”

“Chẳng phải lần nào về cũng gọi điện cho cậu sao?”

“Nhưng lần này chắc bận gì đó.”

Tôi thấy hơi lạ, nhưng lại không có cảm giác gì đặc biệt, dù sao chúng tôi cũng đâu phải kiểu tình nhân lúc nào cũng nắm rõ mọi việc của đối phương như lòng bàn tay mình, tôi nghĩ nếu anh đã về chắc sẽ đến tìm tôi thôi.

Đúng thế, đúng là tôi được người ta tìm thật, có điều không phải Dương Trừng mà là Nhậm Tư Vũ.

Phải đến bốn năm chúng tôi không gặp nhau rồi, lần trước cô ta tìm tôi, tôi còn hơi phẫn nộ, buồn bã, chua xót… Một đống những cảm xúc của thiếu nữ đang yêu, còn cô ta thì cũng mang tâm trạng đố kỵ, không cam chịu, oán hận của một tình địch. Nhưng bây giờ, chúng tôi mặt đối mặt ngồi nhìn nhau chẳng vui cũng chẳng buồn, cô ấy biết tôi và Dương Trừng vẫn ở bên nhau bao năm nay, tôi cũng biết cô ta chưa từng từ bỏ.

“Cậu biết không, ở Mĩ, tôi và Dương Trừng thường xuyên ở bên nhau.”

“Ừm, có thể tưởng tượng được.”

“Chúng tôi cùng ăn cơm, cùng tập thể dục, cùng shopping, cùng đi xem phim, cùng lên thư viện, cùng bạn bè tổ chức party, cùng du lịch Châu u, cùng lái xe rong ruổi xuyên suốt Route 66(*).” Nhậm Tư Vũ ánh mắt lấp lánh phiêu diêu, trên mặt lúc nào cũng thấp thoáng nụ cười mỉm tự đắc.

(*) Xa lộ đầu tiên của nước Mĩ nối liền tám tiểu bang, từ Chicago, chạy ngang qua các tiểu bang Illinois, Missouri, Kansas, Oklahoma, Texas, New Mexico, Arizona, và California, kết thúc ở Los Angeles. Route 66 đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình trong việc là cầu nối giao thông đến các đô thị trên một nước Mĩ rộng lớn.

“Tuyệt nhỉ.” Tôi than, có lẽ Nhậm Tư Vũ cho rằng tôi ghen tị nên buông lời chế giễu họ, thực ra tôi không hề, tôi thật sự cảm thấy như vậy rất tuyệt, đúng là kiểu những người yêu nhau vẫn làm, nhưng tôi và Dương Trừng chưa bao giờ như thế.

“Bình thường thì mọi chuyện đều ổn, đương nhiên, cũng có những cô gái khác để ý Dương Trừng, nhưng tôi không lo, bởi tôi biết đối với Dương Trừng mà nói tôi đã trở thành một người đặc biệt, dù họ xinh đẹp, thông minh, mới mẻ thì đã sao? Chúng tôi có cả một quãng thời gian dài bên nhau từ thời đại học tới khi lên thạc sĩ, từ Trung Quốc đến Mĩ. Chẳng ai có thể yêu anh ấy như tôi. Cuối cùng họ cũng thấy khó mà rút lui thôi, huống hồ họ đều biết Dương Trừng đã có bạn gái.” Giọng Nhậm Tư Vũ trầm hẳn xuống, cô ấy nhìn tôi đau đớn, “Họ đều biết cậu, bạn gái Dương Trừng ở Trung Quốc, tên là Tạ Kiều, tất cả mọi người đều biết. Trước mặt tôi Dương Trừng không hề né tránh khi nhắc đến cậu, trước những người khác cũng thế. Anh ấy rất tự nhiên kể bạn gái tôi thế nào thế nào, người khác nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ dị, tôi đành lờ đi như không hiểu không biết. Thỉnh thoảng cậu gọi điện sang, anh ấy sẽ đi ra chỗ khác để nghe. Hai người nói chuyện không lâu, cũng chẳng có mấy từ nhớ nhung âu yếm, nhìn chẳng giống những người đang yêu nhau, nhưng cậu mãi mãi tồn tại như thế. Đây gần như trở thành quy tắc bất di bất dịch giữa chúng tôi, là chuyện tôi nghiễm nhiên phải chấp nhận khi ở bên anh ấy. Nhưng, tại sao? Chỉ vì tôi yêu anh ấy ư? Bởi vì tôi vô cùng yêu anh ấy, vì vậy tất cả mọi thói hư tật xấu của anh ấy tôi đều phải chấp nhận, anh ấy đào hoa, không sao, tôi rộng lượng; anh ấy chẳng quan tâm chuyện gì, không sao, tôi sẽ tìm đủ mọi việc thú vị để làm cùng anh ấy, nhưng tại sao tôi còn phải chấp nhận cậu nữa? Không ai có quyền được làm tổn thương cậu vậy thì tôi chắc chắn sẽ là người bị tổn thương ư?”