CHUYỂN NGỮ: TQSH
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
~~~*~~~
Ngày Thịnh Thiên Vi trở về, Trầm Tinh Châu lái xe đưa cô đến sân bay. Nửa đường, Lâm Kiều và Trầm Tinh Châu lại cãi nhau một trận, buộc Trầm Tinh Châu phải dừng xe giữa đường rồi tự đón xe về. Trầm Tinh Châu tức giận không nói lời nào khiến Thịnh Thiên Vi không dám nói gì.
Mãi đến lúc xuống xe, Trầm Tinh Châu cầm túi đồ của Thịnh Thiên Vi rồi nói, “Lấy giúp anh gói thuốc lá ở phía sau đi.”
Thịnh Thiên Vi ngoan ngoãn làm theo.
Người trong sân bay rất nhiều. Trầm Tinh Châu cầm chiếc túi màu đen sải bước đi, Thịnh Thiên Vi lặng lẽ theo sau lưng anh. Nhìn bóng lưng cao ngất trước mắt, cô nghĩ, “Rốt cuộc anh ấy thích Lâm Kiều đến mức nào nhỉ?”
Hồ Đồng nói anh ấy vì Lâm Kiều mà xích mích với người nhà, nhưng trong hai ngày này, Thịnh Thiên Vi chứng kiến qua không ít lần hai người cãi nhau, Lâm Kiều ngồi khóc, Trầm Tinh Châu ngồi bên cạnh im lặng không nói, chỉ nhíu máy chơi game trên điện thoại. Nói anh ấy không thích Lâm Kiều? Thịnh Thiên Vi cũng vô tình thấy anh hôn Lâm Kiều rồi! Cô thật sự không ngờ rằng, người như anh cũng có lúc dịu dàng như thế.
Lúc đầu, Thịnh Thiên Vi còn ngây thơ lo lắng, không biết Lâm Kiều có bị đánh không. Bởi vì lúc đó, Trầm Tinh Châu có vẻ rất giận dữ. Đợi hơn một tiếng đồng hồ, Hồ Đồng cũng hơi lo nên hai người xuống xe đi tìm. Kết quả, tại khúc cua trong một con hẻm nhỏ, hai người thấy Lâm Kiều bị Trầm Tinh Châu đè vào tường hôn.
Khi đó, hai người mới lớp mười hai, thấy thế, Hồ Đồng nhanh tay che mắt cô lại, sau đó kéo cô rời khỏi chỗ đó.
Thì ra, ở nơi cô không thấy được, hai người họ lại thân mật đến thế…
Trước khi lên máy bay, Trầm Tinh Châu trả túi đồ cho cô rồi nói, “Thượng lộ bình an.” (Nguyên văn: Nhất lộ thuận phong – lên đường xuôi gió)
Không đợi cô trả lời anh đã xoay người rời khỏi. Anh đi rất nhanh, nhanh đến mức quên luôn gói thuốc của anh vẫn còn trên tay cô.
Lần gặp mặt này là lần cuối cùng hai người gặp nhau năm đó. Sau đó, rất nhiều lần Thịnh Thiên Vi đã nghĩ rằng, nếu ngày đó cô dũng cảm nói ra, kết quả có phải sẽ khác không. Nhưng rồi nghĩ lại, cô mới biết mình sai, lúc đó, anh ấy đang có bạn gái, cô bạn gái đó là Lâm Kiều.
Tháng Tám nhẹ nhàng trôi qua, cuộc sống lớp 12 nhanh chóng ập đến.
Thành tích của Thịnh Thiên Vi không tính là tốt, cô chỉ thấy hứng thú với mấy môn Toán Lý Hoa, trong đó, môn Toán cô học rất giỏi còn môn Văn lại không tốt lắm. Lúc chia lớp ra ban Tự nhiên và Xã hội, người nhà cô cực lực phản đối. Ai cũng nghĩ rằng một cô gái nên học ban Xã hội là tốt nhất, sau này cũng dễ kiếm việc làm, huống chi Thịnh Thiên Vi còn là con nhà giàu có chứ! Ai ngờ cô lại chọn học ban Tự nhiên, trước giờ chuyện cô cô tự quản nên không ai biết việc này. Mãi đến năm cô học lớp 11, giáo viên Toán học vô cùng yêu thích cô, đề cử cô vào đội tuyển Toán. Sau một năm ôn luyện, lúc học kỳ I lớp 12 sắp kết thúc, cô đạt hạng hai trong kì thi Toán.
Nhờ có chuyện này mà ba mẹ Thịnh Thiên Vi vui vẻ hẳn. Mặc dù con họ hơi khác biệt với con gái nhà người khá nhưng nó còn giỏi hơn hẳn con trai nhà người ta. Hơn nữa, giáo viên Toán học thường xuyên khen Thịnh Thiên Vi trước mặt ba mẹ, vì thế, chuyện cô chọn ban Tự nhiên cũng dần dần cho qua.
Lúc Hồ Đồng nhìn bức ảnh chụp chung của đội dự thi mới phát hiện có gì đó là lạ, sau đó cậu lập tức đưa di động cho Trầm Tinh Châu xem, “Anh Châu, anh nhìn bức hình này giúp em.”
Trầm Tinh Châu y hệt một vị đại gia nằm trên sô pha chơi game, anh lười biếng hỏi, “Sao?”
Hồ Đồng nhìn chằm chằm bức hình, “Đây là anh Vi đúng không anh? Anh nhìn tóc của cô ấy đi…”
Trầm Tinh Châu liếc mắt nhìn qua rồi “a” một tiếng, “Ừ, là tóc dài.”
Hồ Đồng nhìn dáng vẻ Thịnh Thiên Vi trong bức hình, gương mặt cô vốn nhỏ nhắn, ngũ quan lại tinh xảo, đứng giữa một đám người kia lại thanh tú vô cùng. Cộng thêm mái tóc dài ngang vai rủ xuống tai, cả người trở nên khác hẳn “thằng nhóc” lúc trước. Nhìn đi nhìn lại mới thấy, như thế này quả thật đẹp mắt hơn nhiều. Hồ Đồng dường như vẫn không thể tin được, cậu lẩm bẩm, “Không biết cô ấy bị cái gì kích thích nữa..”
Trầm Tinh Châu không chút lưu tình mà nói toạc ra, “Không phải em luôn muốn em ấy để tóc dài à? Sao nào? Giờ người ta làm theo ý em rồi em ngồi đây bắt bẻ?”
Hồ Đồng giật mình, “Anh nói thế có ý gì?”
Trầm Tinh Châu nhìn chằm chằm màn hình game, “Anh nói rõ ràng thế mà còn hỏi?”
“…”
Hồ Đồng đỏ mặt gật đầu liên tục, “Anh nói anh Vi thích em?”
“Hừ, em tự nghĩ đi.”
Nói xong, anh đứng dậy rời đi để lại Hồ Đồng một mình đứng đó, trong lòng vẫn còn hoài nghi, “Không thể nào… Anh Vi thích mình? Thật sự là thích mình??”
Cuộc sống lớp 12 khá là nhàm chán, ngoại trừ thi cũng chỉ có thi, sau đó còn phải xếp hạng điểm nữa.
Như thế cũng không tệ lắm. Nhờ có lịch trình chặt chẽ như thế khiến Thịnh Thiên Vi mệt chết mới không dư sức để ý đến mấy chuyện khác. Cả một năm cô không hề nghĩ đến Trầm Tinh Châu, ngay cả lúc Hồ Đồng đến thăm cô cũng chỉ vội vàng gặp mặt một cái, rồi lại được ba mẹ “rước” về nhà ôn bài.
Hôm đó là sinh nhật của Thịnh Thiên Vi. Hồ Đồng đến tận Bắc Tầm khiến cô vui lắm. Ngược lại, chính cô lại làm Hồ Đồng càng vui vẻ hơn, bởi vì, sau lần tạm biệt ở kì nghỉ hè trước, tám tháng trôi qua, mái tóc cô đã dài đến ngực rồi.
Cô buộc tóc kiểu đuôi ngựa, trông rất gọn gàng, lộ ra cái trán sáng bóng đầy đặn. Lúc cô chạy đến chỗ Hồ Đồng, đuôi ngưa sau đầu phất qua phất lại, cộng thêm ngũ quan trên mặt vô cùng tinh xảo khiến cô trông như một cô gái thực thụ.
Đã lâu không gặp, lúc này Thịnh Thiên Vi thấy Hồ Đồng thì vui vẻ vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì chạy vội mà đỏ bừng, hai tay chống xuống đầu gối khom người thở hổn hển, “Sao cậu đến đây?”
Hồ Đồng nhìn cô mà tim đập loạn nhịp, không biết làm sao để mở miệng.
Cô quơ tay mấy cái trước mặt cậu, “Hồ Đồng? Ngu rồi à?”
Lúc này Hồ Đồng mới kịp hoàn hồn, cậu lúng túng đưa tay gãi sau ót, “Sao cậu lại để tóc dài rồi?”
Thịnh Thiên Vi cười, “Giờ xinh không?”
Ngay lúc đó, Hồ Đồng thấy Thịnh Thiên Vi thay đổi rất nhiều, cả người trở nên dịu dàng hẳn. Dù sao thì hai người quen nhau đã lâu, cái loại lúng túng này cũng chỉ kéo dài có mấy giây. Sau mấy giây thích ứng, kiểu ở chung của hai người đã trở lại, “Xinh chứ! Ôi chao, tôi thắc mác mãi sao cậu thay đổi nhiều thế nhỉ.. Không phải là đang yêu ai chứ??”
Thịnh Thiên Vi không nói, sau đó chớp mắt một cái, “Sao cậu lại đến đây?”
Hồ Đồng nhanh chóng tránh né ánh mắt của cô, “Khoan đã. Trong sách viết thế này, con gái vì tình yêu mới thay đổi, cô đang yêu ai thật à? Anh Vi, bây giờ không phải lúc đâu! Giờ học 12 rồi, là thời gian quan trọng nhất trong đời, cậu đừng vì mấy chuyện khác mà… Tôi nói cậu nghe…”
Thịnh Thiên Vi liếc mắt một cái, “Im mồm! Cậu còn rảnh để ý đến tôi? Này! Cái thành tích kia của cậu ấy nhé, thành tích như thế còn không biết xấu hổ mà nói tôi? Chị đây ngày nào cũng sập mặt ôn thi, còn quái gì thời gian mà làm việc dư thừa?”
Hồ Đồng haha cười, trái tim rốt cuộc cũng vào lại trong lòng ngực, cậu gật đầu liên tục, “Thế thì tốt. Thế thì tốt.” Nói xong, Hồ Đồng cầm hai cái hộp trong túi ra đưa cho cô, “Quà đó, cầm đi.”
“Khổ cậu phải cực nhọc một chuyến rồi.” Thịnh Thiên Vi nghi hoặc nhìn hai cái hộp trong tay, “Sao lại có hai cái thế này?”
Hồ Đồng, “Có của anh Châu nữa mà. Anh ấy nghe nói tôi muốn đến đây nên tiện tay bảo tôi đưa qua.”
Thịnh Thiên Vi không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm hai cái hộp trong tay.
Hồ Đồng, “Hộp màu lam là của tôi, còn cái màu đỏ là của anh Châu.”
Thịnh Thiên Vi nhấp môi một cái, làm bộ lơ đãng hỏi một câu, “Trầm Tinh Châu gần đây ra sao?”
“Lừa người trong nhà mở một công ty game, cũng lớn lắm, nhưng chắc cũng chỉ tạm thời thôi, sau này ông nội không để anh ấy tiếp tục làm cái này đâu. Có tiền để con cháu chơi đùa vài năm, mấy năm nữa chắc chắn sẽ để anh ấy về quản lí, chắc chẳng thoải mái được bao lâu nữa đâu, tôi nghe nói ông nội sắp xếp cho anh ấy mấy lần xem mắt rồi.”
Thịnh Thiên Vi tỉnh bơ, “Anh ấy và Lâm Kiều…”
“Chia tay rồi. Chị Lâm Kiều đúng là hơi quá nên anh Châu bảo chia tay. Tuy hai người chia tay nhưng cũng không hề bạc đãi chị ấy, tôi nghe nói anh Châu đề cử chị Lâm Kiều đi đóng phim. Nghe nói bộ phim đó có tiếng lắm, hôm nào công chiếu tôi mời cô đi xem.”
“Không đi. Tôi còn thi nữa.” Thịnh Thiên Vi nói, “Anh ấy mới 22 thôi mà đã đi xem mắt rồi, có phải sớm quá rồi không?”
Hồ Đồng dựng ngón trỏ quơ trái quơ phải mấy lần, “Trong sách viết rằng, nếu chúng ta muốn có một đứa con trước 30 tuổi, vậy chúng ta phải kết hôn chậm nhất là năm 27 tuổi. Có như thế thì sau khi cưới chúng ta còn được hưởng thụ thế giới hai người trong 3 năm. Chúng ta phải yêu nhau ít nhất là ba năm, phải hiểu nhau sâu đậm mới kết hôn. Vì thế, chậm nhất là năm 24 tuổi chúng ta phải gặp được nửa kia! 22 tuổi bắt đầu đi xem mắt sẽ không tính là muộn.”
Thịnh Thiên Vi cười một cái rồi châm chọc nói, “Vậy từ bây giờ cậu có thể bắt đầu để ý đám bạn học đi. Loại hình thanh thuần trong sáng đó, như là **?”
Hồ Đồng phản ứng không kịp, “Ai?”
Thịnh Thiên Vi chép miệng, đây coi như là bí mật giữa cô và Trầm Tinh Châu?
“Không có, lúc nào cậu về?”
Hồ Đồng suy nghĩ một chút rồi nói, “Chắc lát nữa đi liền. Tôi tới đây đưa quà cho cậu, thuận tiện, tới…nhìn cậu một chút..”
Lúc Hồ Đồng nói ra câu này, trong lòng cậu vẫn rất do dự. Cậu luôn thấy rằng, giữa cậu và Thịnh Thiên Vi giống như bị ngăn cách nhau bởi một lớp màng trong suốt. Cậu nhìn thấy cô rất rõ ràng, cũng hết sức quen thuộc cô nhưng hai người lại giống như chưa từng đến gần nhau. Ví như, đến bây giờ cậu không thể nào biết được cô đang nghĩ cái gì. Anh Châu đã nói, có thể là Thịnh Thiên Vi thích cậu, nhưng cô lại thẹn thùng không muốn nói ra. Nhiều lúc cậu thấy cũng đúng nhưng nhiều lúc cậu lại thấy không đúng lắm.
Hồ Đồng xoắn xuýt một hồi, cũng may, sắp đến kì thi vào đại học rồi, hai người chẳng ai dư sức mà bận tâm chuyện khác nữa.
Thịnh Thiên Vi mời cậu đi ăn một bữa, đi ăn KFC – thứ cô thích ăn nhất.
Ở tuổi của bọn họ, đi ăn KFC một bữa xem như khá xa hoa rồi, tuy rằng hai người căn bản chẳng để ý.
KFC ở trung tâm Bắc Tầm luôn đầy ắp người. Thịnh Thiên Vi muốn đi lấy đồ ăn lại bị Hồ Đồng kéo lại ấn ngồi lên ghế, “Sao lại để con gái trả tiền được?!”
“Cậu đến đây thăm tôi, tất nhiên tôi phải mời cậu rồi!”
Hồ Đồng không để ý đến cô, cậu tự đi lấy đồ. Lúc bưng dĩa thức ăn quay lại, cậu đẩy đồ qua cho Thịnh Thiên Vi, “Ăn nào.”
Thịnh Thiên Vi lấy mấy miếng khoai tây chiên.
Thấy cô không lấy phần cánh gà cô thích ăn nhất, Hồ Đồng tưởng cô ngại, “Cách ăn cũng lịch sự hơn rồi nhỉ? Đừng giả vờ, ở đây không có người ngoài đâu, cậu ra sao tôi còn không biết à?”
Thịnh Thiên Vi cười cười, “Cậu biết, cậu biết rõ nhất.”
Hồ Đồng, “Cậu muốn học đại học ở đâu? Với thành tích của cậu chắc cũng chọn được nhiều trường chứ? Đã nghĩ muốn học ở đâu chưa?”
Thịnh Thiên Vi, “Tùy thôi.”
Hai mắt Hồ Đồng bỗng chốc sáng quắc, “Thành tích của tôi chắc không đậu đại học chỗ cậu rồi. Hay là cậu đến Nhã Giang học đi?! Đại học A ở Nhã Giang cũng là ngôi trường nổi danh trong nước đó. Nhưng mà anh Châu nói cô có thể thi ở Phổ Nhị của Bắc Tầm.”
Thịnh Thiên Vi sửng sốt, “Trầm Tinh Châu?”
Hồ Đồng gật đầu, “Ừ.”
Sau đó, Thịnh Thiên Vi lơ đãng cong môi, “Anh ấy nói sao?”
Hồ Đồng ngẹo đầu nhớ lại, “Anh Châu nói… Cậu giỏi Toán, có thể học chuyên ngành Toán học bên Phổ Nhị. Phổ Nhị là ngôi trường nổi tiếng ba trường top đầu cả nước, với trình độ của cậu thì học ở đó chắc không có vấn đề đâu. Cậu nhớ anh Cẩm Trình không? Anh ấy chính là sinh viên chuyên ngành Toán ở Phổ Nhị đó. Chỉ là anh ấy là người được cử đến đó học.”
Lâm Cẩm Trình coi như là sinh viên nổi tiếng ở Phổ Nhị.
Hồ Đồng dò xét hỏi, “Cậu định đến đó không?”
Thịnh Thiên Vi nghĩ một lát, “Không biết nữa. Nhã Giang cũng không tệ lắm.”
Ở đó sẽ cách anh ấy không xa.
Hồ Đồng vui vẻ trong lòng, “Thật à? Vậy cứ thế nhé?”
Thịnh Thiên Vi thấy kì quái, cứ thế cái gì chứ??
Hồ Đồng tự mình vui vẻ nhưng rất sợ cô đối ý, “Đến Nhã Giang đi, chúng ta cũng ở gần nhau hơn.”
Thịnh Thiên Vi cười cười không nói.
Khi lên xe rời đi, Hồ Đồng vẫy tay một cái, khuôn mặt cậu trông rất hạnh phúc, giống như đã quyết định xong chuyện gì đó quan trọng lắm. Lúc đó, Thịnh Thiên Vi vẫn chưa hiểu trong lòng Hồ Đồng đang nghĩ gì, cô cứ thấy Hồ Đồng thích thú đến mức như vừa nhặt được 500 đồng vậy. Không! So với cảm giác sung sướng khi nhặt được tiền còn hơn rất nhiều.
Ngày qua ngày trôi qua thật nhanh, Thịnh Thiên Vi liên tục làm bài kiểm tra và đi thi. Chiếc tủ nhỏ trong thư phòng của cô đã trở thành nơi triển lãm các loại cup và bằng khen môn Toán. Giáo viên bồi dưỡng liên tục đến thăm dò nghề nghiệp mà Thịnh Thiên Vi muốn theo sau này, hi vọng cô sẽ chọn môn chuyên ngành là Toán học.
Chuyện lần này khiến ba mẹ Thịnh Thiên Vi rất coi trọng nhưng vẫn do dự. Làm trong nghề này này khá hao tâm tổn sức, nếu sau này tham gia nghiên cứu khoa học, sợ là một năm cũng không về nhà được mấy lần. Dù gì thì cô cũng là con gái, gia đình cũng chẳng trông cậy cô sẽ kiếm tiền về. Ba mẹ cô vẫn hi vọng cô chọn chuyên ngành nào đó nhẹ nhàng một tí, sau này đi xin việc cũng dễ.
Giáo viên cố gắng làm công tác tư tưởng cho cô.
Lúc đó, một đứa con gái căn bản chẳng có khái niệm gì khi nói đến tương lại, nghiên cứu khoa học gì đó, theo cô cũng không bằng một tờ đề trước mặt.
Sau khi kết thúc kì thi thử cuối cùng, lúc Thịnh Thiên Vi đi dạo phố thì gặp Lâm Cẩm Trình đang uống cafe với một người đàn ông khoảng 40 tuổi, anh ngồi trong quán liếc mắt ra thì thấy cô ở đối diện.
Sau khi cúi đầu chào người đàn ông, Lâm Cẩm Trình chạy về phía cô.
Thật ra hai người cũng không thân nhau lắm, thậm chí, Thịnh Thiên Vi còn suy nghĩ rất nhiều lần mới nhớ ra anh tên gì, thế nhưng anh chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
“Em gái, đến đây làm gì vậy?”
Thịnh Thiên Vi cười nhạt, “Đi dạo phố.”
Lâm Cẩm Trình đưa tay xoa đầu cô, “Nào, anh mời em ăn một bữa.”
Hai người đến một quán trà gần đó ngồi xuống. Đã lâu không gặp, trước đây cũng chỉ có một lần gặp mặt, thế nên Thịnh Thiên Vi khá lúng túng còn Lâm Cẩm Trình lại rất tự tại ngồi đối diện cô, vẻ mặt thích ý tựa lên ghế nhìn cô.
“Sao lại để tóc dài rồi?”
“Bận, học mệt, lười đi cắt.”
Lâm Cẩm Trình bật cười, “Ừ, thế này dễ nhìn hơn hẳn, giống một cô gái rồi đó.”
Thịnh Thiên Vi cúi đầu uống cafe, “Em phải về làm bài tập…”
Lâm Cẩm Trình ngửa đầu cười to, “Lúc để tóc ngắn nhìn rất nhanh nhẹn, giờ lại giống một cô gái bình thường.”
Thịnh Thiên Vi bất mãn nói, “Em vốn là một cô gái bình thường!”
Lâm Cẩm Trình cười cười nhìn cô một lúc lâu, nói tiếp, “Anh nghe Hồ Đồng nói em muốn đến Nhã Giang học đại học?”
“Sao à?”
Lâm Cẩm Trình nghiêng đầu, ngón tay gõ lên mặt bàn, “Có suy nghĩ đi qua Phổ Nhị học không?”
“…”
Lâm Cẩm Trình không nói lời vô nghĩa, bắt đầu thuyết phục cô, “Em học Toán giỏi thế, chuyên ngành Toán bên Phổ Nhị thật sự rất thích hợp với em. Em biết người đàn ông lúc nãy ngồi uống cafe với anh là ai không? Người đó là Dương Giáo sư chuyên ngành Toán ở Phổ Nhị, hiện tại đang còn nghiên cứu về một dãy mật mã. Nếu em đến đó học, anh sẽ đề cử em vào phòng nghiên cứu của thầy Dương.”
Thật ra, Thịnh Thiên Vi cũng không có yêu thích Toán học lắm. Chẳng qua lúc giải được một tờ đề cô cảm thấy thỏa mãn vô cùng, tất cả chỉ có thế mà thôi. Vì thế, lời của Lâm Cẩm Trình thật ra không thể hấp dẫn nổi cô.
Nhưng cô biết Dương Giáo sư, ông nổi dạnh là tiến sĩ Toán học nổi tiếng trong nước. Nơi khá nổi tiếng trong chuyên ngành Toán chính là phòng nghiên cứu của Dương Giáo sư, nơi mà rất nhiều sinh viên ở các trường học danh tiếng luôn muốn vào, cũng là phòng nghiên cứu có tiếng nhất hiện nay.
Thịnh Thiên Vi không nói.
Lâm Cẩm Trình kiên nhẫn tiếp tục “dụ dỗ” cô.
Buổi chiều ngày xuân, ánh mặt trời lười biếng tỏa xuống, trong quán trà đều là tiếng nói chuyện, chiếc tivi loại nhỏ treo trên tường đang phát sóng về trận tranh tài trong eSport. Ánh mắt của Thịnh Thiên Vi ngay lập tức bị hấp dẫn.
Trong tivi, một thiếu niên đeo khẩu trang, khóe miệng mím chặt thành một đường thẳng, trên người là một chiếc áo lông cỡ lớn màu đen, cả người thiếu niên tựa vào ghế dựa, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, lông mày như kiếm. Cậu thiếu niên đó..là Pot!
Thịnh Thiên Vi kinh ngạc nhìn ti vi một lát rồi thốt ra một câu, “Có chuyên ngành máy tính không?”
Lâm Cẩm Trình nghe không rõ, “Hả?”
Thịnh Thiên Vi lặp lại, “Chuyên ngành máy tính.”
Lúc này Lâm Cẩm Trình mới nghe rõ, anh hơi ngạc nhiên hỏi, “Em muốn học về máy tính?”
Thịnh Thiên Vi lại im lặng rồi nói, “Anh chơi Tiểu Bá Vương chưa?”
Lâm Cẩm Trình hoàn toàn bị mấy lời của cô làm bối rối rồi, “Em nói Tiểu Bá Vương à? Là cái trò chơi khá giống Tranh Bá Vương Quyền ấy hả?”
Thịnh Thiên Vi gật đầu.
Lâm Cẩm Trình cười, “Chơi rồi chứ! Lúc còn nhỏ thường cầm máy chơi game của Trầm Tinh Châu chơi mà. Mà tên kia cũng thật là ngu, chơi mãi cũng không qua ải, đã thế còn không cho ai giúp nữa chứ! Người ta muốn giúp lại bị cậu ta mắng!”
“Cảm ơn anh Cẩm Trình.” Thịnh Thiên Vi sửng sốt chớp mắt một cái, đột nhiên cô mở miệng cười một tiếng. Lâm Cẩm Trình thấy cô cười thì lại bối rồi, xấu hổ mím môi cười nói, “Được mấy ngày thì tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Đừng chăm chăm nhìn vào quyển sách, đi thi được bao nhiểu điểm thì kệ nó. Còn nữa, cho dù em chọn trường nào, anh cũng chúc em tiền đồ như gấm. (Nguyên văn: tiền trình tự cẩm)
Cho dù tương lai không tốt đẹp, nhưng ít nhất phải biết mình nên làm gì, đúng không?
Mấy ngày còn lại trôi qua như nước chảy. Ngày Thịnh Thiên Vi thi xong môn thi cuối cùng, hôm sau cô đi du lịch ở nước ngoài một tháng, mãi đến trước ngày công bố điểm một ngày mới về.
Ngoại trừ môn Văn ra, những môn học khác cô làm bài khá tốt. Bạn cùng bàn (nữ) cầm tờ giấy báo thành tích đáng thương than phiền với Thịnh Thiên Vi, “Tớ nếu phát huy tốt như cậu thì hay rồi…”
Thịnh Thiên Vi cúi đầu nhìn tờ giấy báo thành tích của cô, hỏi, “Cậu thế nào?”
Bạn cùng bàn nằm nhoài lên bàn than thở, “Điểm thấp quá, không thể học cùng trường đại học với cậu ấy rồi, chắc phải đến đất khách theo học.”
Thịnh Thiên Vi biết bạn cùng bàn đang nói đến ai, cô cũng biết nam sách đeo kính khôn khéo ở lớp kế bên. Mỗi lần cậu ta qua lớp cô đều cầm theo hai cốc trà sữa, một cốc đưa cho bạn cùng bàn, một cốc đem hối lộ cho cô. Thành tích của cậu ta rất tốt, bình thường vẫn luôn nhờ cô giúp đỡ bạn cùng bàn một chút.
Thịnh Thiên Vi nghiêng người nhìn thành tích của bạn cùng bàn, quả nhiên là thế, “Cậu làm thế nào mà..?”
Bạn cùng bàn buồn bực che mặt, “Không biết nữa. Lát nữa chắc bị cậu ấy mắng chết quá. Những bài trong đề tớ đều biết nhưng chẳng hiểu sao lúc đó lại làm sai..”
Thịnh Thiên Vi ít khi an ủi người khác, cũng may, đang lúc không biết làm sao thì thấy cậu ta đứng trước cửa, cô đứng dậy đi ra ngoài, “Cậu vào trong đi, ngồi ở chỗ tớ ấy. Tớ đến chỗ GVCN lớp lấy đơn điền nguyện vọng đây.”
Cậu ta cảm kích gật đầu một cái.
Thịnh Thiên Vi quay đầu nhìn, bạn cùng bàn của cô đang khóc, cô dứt khoát ngồi trong phòng làm việc của GVCN điền xong các thông tin trong tờ đơn rồi giao lại cho GVCN. Lúc cô đi ra ngoài, giáo viên Toán học gọi cô lại, Thịnh Thiên Vi than thở trong lòng một chút rồi xoay người lại, “Thầy, em biết thầy muốn nói gì, nhưng em cũng đã quyết định xong rồi.”
Giáo viên Toán học đã năm mươi tuổi, mái tóc đã trắng một nửa, thầy thở dài, “Em..! Thấy không nói đến chuyện điền nguyện vọng trong tờ đơn! Đường tương lai đi như thế nào là tự em chọn, em muốn làm gì chẳng lẽ thầy có thể ngăn cản được sao? Thầy gọi em, chỉ là muốn hỏi em đi lúc nào. Sắp đi nhớ nói với thầy một tiếng, lần này em đi không biết bao giờ thầy trò chúng ta mới gặp lại..”
Thịnh Thiên Vi đỏ hốc mắt, ba năm này, đã bỏ ra quá nhiều ở ngôi trường này.
“Thầy, thầy bảo trọng nhé!”
Lúc rời khỏi sân trường, Thịnh Thiên Vi quay đầu nhìn một lần nữa.
Cánh cổng trường vẫn rộng lớn như mấy năm trước. Năm đó, cô mang cặp sách, không biết phải làm gì nên đứng trước cổng một hồi, giờ quay đầu lại thoáng cái đã ba năm.
Thật ra, bây giờ cô ít nghĩ đến Trầm Tinh Châu rồi.
Lúc nhỏ hay ảo tưởng, rồi thời gian trôi qua cũng làm ảo tưởng dần dần mất đi. Đối với tất cả mọi người mà nói thì nó giống như một cảnh quay trong phim vậy, cũng giống như những gì Dương Tĩnh từng đối với Lạc Gia Dương.
“Tôi yêu anh, bắt đầu là ảo tưởng, giờ kết thúc cũng dừng lại trong ảo tưởng, thế thôi…”
Có vài người chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng đủ biết mình và người ta không hợp. Cô cũng chẳng ôm nhiều mong đợi vào tình yêu lắm, cũng đã từng nghĩ sẽ độc thân cả đời. Cho dù là thích cô cũng phân biệt được, cái thích của cô đối với Trầm Tinh Châu chỉ bắt đầu từ điểm rung động của thanh xuân mà thôi.
Sau khi điền nguyện vọng được ba ngày, nhà Hồ Đồng mở một bữa tiệc mừng cậu lên lớp…
Thịnh Thiên Vi mặc đồ thật tử tế đứng ngoài cửa đợi Lâm Cẩm Trình đến đón.
Lâm Cẩm Trình lững thững đến chậm, Thịnh Thiên Vi vẫn rất lễ phép lên xe, thắt dây an toàn, Lâm Cẩm Trình yên lặng nhìn cô, “Ôi chao, mấy tháng không gặp lại cao hơn một chút rồi.”
“Tháng chín lên đại học rồi, Lâm sư huynh, đến lúc đó làm phiền anh chỉ giáo em.”
Lâm Cẩm Trình cứ nghĩ mình nghe nhầm, “Ý em là sao?”
“Em chọn Phổ Nhị, nhưng không phải chuyên ngành Toán mà là máy tính.”
“…”Lâm Cẩm Trình nhất thời nói không nên lời.
“Không hoan nghênh em à?” Thịnh Thiên Vi cau mày hỏi lại.
Lâm Cẩm Trình lập tức phục hồi tinh thần, “Tất nhiên là hoan nghênh rồi. Mà sao em lại chọn chuyên ngành máy tính thế?”
“Thấy thích thôi.. Trong trường có nhiều thứ để chơi chứ?”
“Cũng không ít đâu.”
Cơ hồ là một đường đi tới đều là Lâm Cẩm Trình nói chuyện, anh nhắc đến mấy vị giáo sư nổi danh và toàn bộ về cuộc sống đại học cho cô, “Hai nhà ăn trong trường đều khó ăn cực kì. Anh khuyên em khi thấy chỗ đó thì nên đi đường vòng. Còn nữa, lúc chọn môn tự học nhất định đừng chọn thường thức điện ảnh và truyền hình. Thầy giáo nhất định sẽ bảo em viết một bài cảm nghĩ mười ngàn chữ sau khi học xong. Đã thế, thầy còn cấm sinh viên lên search baidu nữa, muốn copy rồi paste cũng không được vì bị ngăn cản hết rồi.”
Lúc gặp Hồ Đồng, hai người vẫn dang trò chuyện rất vui vẻ, Hồ Đồng đúng dưới cửa chờ, thấy họ thì vội vàng đến đón, “Anh Cẩm Trình, hai người nói chuyện gì thế?”
Lâm Cẩm Trình cười, “Nói đến chuyện trong trường học của bọn anh thôi.”
Hồ Đồng cũng không chú ý lắm, chỉ nhanh tay sờ mái tóc của Thịnh Thiên Vi, “Mấy tháng không gặp mà tóc lại dài rồi.”
Thịnh Thiên Vi liếc mắt, “Tôi có phải cậu đâu, từ nhỏ đã không dài nổi rồi.”
Hồ Đồng lại không thèm so đo với cô, đã thấy còn rất vui vẻ đi theo sau, “Nghe nói cậu thi xong thì qua châu Phi du lịch mà, sao không thấy đen đi chút nào nhỉ?!”
Lâm Cẩm Trình xoa đầu Hồ Đồng, “Thôi nào, đừng mải nói chuyện chứ! Tinh Châu đâu?”
Hồ Đồng “a” một cái, “Ra ngoài mua thuốc lá rồi. Lát nữa anh ấy về, hai người vào trong ngồi đi.”
Ba người đi vào, có một cô gái đang ngồi trên sô pha.
Hồ Đồng vội vàng giới thiệu, “Tống Quan – hoa hậu cửa lớp, hai người đã gặp qua rồi.”
Thịnh Thiên Vi nhìn một hồi mới nhận ra, à, cô ấy là **.
Tiệc lên lớp cử hành vào buổi tối. Lúc xế chiều, Thịnh Thiên Vi bị Hồ Đồng kéo đi đánh bài, nhìn số bài trên bàn giống như có người vừa chơi xong. Chắc là đi nghỉ một lát, đồ cũng không them cất đi, ví tiền và điện thoại đều nằm trên bàn. Thịnh Thiên Vi bị Hồ Đồng kéo ngồi ở một chỗ nào đó, Lâm Cẩm Trình lại ngồi xuống bên cạnh Tống Quan.
Tống Quan nhìn Thịnh Thiên Vi, “Chị, trước đây em gặp chị rồi à?”
Hồ Đồng vỗ bàn cười to, “Anh Vi còn nhỏ hơn cậu hai tháng đó! Cái tật cứ mở miệng là kêu chị này, cậu không sửa được à?”
Tống Quan trợn mắt nhìn Hồ Đồng, “Cậu còn gọi người ta là anh đó! Gọi người ta bằng chị là tỏ lòng tôn kính, cậu có hiểu không hả?”
Hồ Đồng thật sự không cho cô nàng chút mặt mũi nào, “Thôi thôi, cậu đừng ra vẻ..”
Tống Quan tức giận, cuối cùng vẫn là Lâm Cẩm Trình đứng ra giảng hòa, “Được rồi, sao lại cãi nhau với một cô gái chứ, đàn ông phải giữ phong độ chứ!
Không khí lúc đánh bài rất náo nhiệt nên Thịnh Thiên Vi không phát hiện sau lưng có người đang đứng. Mãi đến lúc một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng lấy điện thoại và ví tiền trên bàn, Thịnh Thiên Vi ngẩng đầu nhìn thì chạm phải một cặp mắt trong trẻo lạnh lùng, hàng lông mày rõ rệt, vừa ác liệt vừa sạch sẽ gọn gàng, giữa trán, một ít sợi tóc rủ xuống.
Tự nhiên nhìn thấy một khuôn mặt khiến Thịnh Thiên Vi run người trong chốc lát, sau đó cô mới phát hiện là cô chiếm chỗ đánh bài của anh, theo bản năng muốn đứng dậy trả lại bài lại bị đè lại.
Giọng nói nhẹ nhàng, không hề mang theo chút ưu tư nào, “Em chơi đi, thua tính phần anh.”
Tống Quan tiếp lời, “Anh Châu, vậy em thua cũng tính anh thua đúng không?”
Trầm Tinh Châu lười biếng cười một cái, “Ừ.”
Hồ Đồng vội vàng đưa tay ra, “Vậy còn em?”
“Không phải ba em mới đưa tiền cho em à?”
Hồ Đồng bĩu môi, “Quà lên lớp của em anh chưa đưa đâu nhé!”
Trầm Tinh Châu cười, “Được rồi, đều tính phần anh hết.”
Lâm Cẩm Trình, “Anh của em đã ra sức như thế, vậy chúng ta đổi qua cược ván 100 đồng đi?”
Trầm Tinh Châu ném gối, “Cậu ngồi trong phòng nghiên cứu lâu quá nên bị ngu rồi à? Giờ lại cùng một đám cấp ba chơi bài, không biết xấu hổ hả?”
Lâm Cẩm Trình nghiêm nghị nói, “Cậu chú ý lúc nói chuyện đi nhé! Trên cái bàn này có hai sinh viên của Phổ Nhị đấy!”
Hồ Đồng cúi đầu bắt bài lơ đãng hỏi, “Ai nữa? Tống Quan, cậu học Phổ Nhị hả?”
Tống Quan vô tội trả lời, “Đâu có đâu. Nguyện vọng của tớ là học ở đại học Truyền thông mà, chắc là chị Vi học Phổ Nhị rồi đó!”
Bầu không khí bỗng chốc im lặng hẳn.
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người liền nhìn về phía Thịnh Thiên Vi, mà cô lại rất bình tình tiếp tục bắt bài.
Hồ Đồng quên cả việc bắt bài, mọi người đều im lặng nhìn cậu, mà cậu lại ngẩn người nhìn Thịnh Thiên Vi, “Không phải cô nói sẽ học ở… Nhã Giang à?”
Thịnh Thiên Vi “ừ” một tiếng, “Sửa lại rồi.”
Một giây, hai giây, ba giây.
Trong ba giây, cả thế giới như yên tĩnh hẳn, sau đó, một giây tiếp, một tiếng động thật to vang lên, Hồ Đồng trực tiếp vứt số bài trên tay lên bàn cắn răng không nói gì rồi chạy ra ngoài.
Lúc này, Thịnh Thiên Vi mới ngớ ra, thấy Hồ Đồng tức giận chạy đi nhưng không biết tại sao cậu ấy lại giận nữa.
Thậm chí, cô chưa từng nghĩ đến rằng Hồ Đồng thích cô. Cô cứ cho rằng, tình cảm Hồ Đồng đối với cô cũng giống cô đối với cậu. Thế nhưng, tình bạn giữa hai người có thể kéo dài lâu như thế, tự nhiên sẽ có một bên đang kiên trì đơn phương. Nếu không, với tính cách lạnh nhạt này của cô, hai người sớm thành bạn bè bình thường rồi. Mấy năm này, cô cứ tưởng Hồ Đồng muốn duy trì mối quan hệ bạn thân với cô nên rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho cậu, cũng rất ít khi đến gặp cậu.
Trong phần tình cảm này, cô là người có lỗi.
Từ trước đến nay, cô luôn là một kẻ ích kỷ, cô sẽ không quan sát vẻ mặt của người khác, cho đến bây giờ cũng cũng không hề nghĩ tới việc một lời nói của cô sẽ khiến người khác hiểu lầm. Thậm chí, cô cũng chưa hề nghĩ tới việc vì một câu nói tùy ý “Nhã Giang cũng không tệ lắm” của cô khiến Hồ Đồng chọn ở lại Nhã Giang học tập.
Nhưng những chuyện này, lúc đó, cô không hề biết đến.
Trên phương diện tình cảm, Thịnh Thiên Vi đôi khi chậm hiểu nhưng đôi khi rất nhạy cảm. Bây giờ, và đến sau này, cô cũng chẳng để ý đến tình cảm của Hồ Đồng đối với cô có bao nhiêu phần là thói quen, bao nhiêu phần là nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu.
Rất lâu sau đó, hai người nói đến chuyện này, khi đó, họ cảm thấy thổn thức vô cùng.
Tình cảm thuở thiếu thời thật ra rất đơn giản, cũng rất vội vàng, Chỉ cần một bên như có như không ám chỉ này nọ, bên kia sẽ lâm vào bị động và rất dễ dàng đem lòng thích “người thích mình”.
Ban đầu, Hồ Đồng rất rõ ràng tình cảm giữa cậu và Thịnh Thiên Vi, thật sự giữa hai người chẳng có cái gì gọi là tình yêu hết. Tình cảm giữa bọn hỏ chỉ đơn thuần là hơn cả tình bạn mà chưa đến mức tình yêu. Cho đến khi Thịnh Thiên Vi bắt đầu để tóc dài, hơn nữa, Trầm Tinh Châu một bên nói này nọ khiến Hồ Đồng nhanh chóng lâm vào cái gọi là “tình yêu”. Thế nên khi cậu biết, Thịnh Thiên Vi không chọn đến Nhã Giang cùng học chung trường đại học với cậu, cậu thấy mình nhận đủ hết ấm ức trong phần tình cảm này nên lúc đó mới giận dữ chạy đi.
Mãi đến khi bữa tiệc kết thúc, Hồ Đồng cũng không thèm để ý Thịnh Thiên Vi.
Lúc Thịnh Thiên Vi đứng trên sân thượng hút thuốc, Trầm Tinh Châu cầm theo một chai rượu đến quơ quơ trước mặt cô, ánh trăng chiếu xuống khiến ngón tay thon dài của anh trở nên rõ ràng trong đêm, “Sao lại hút thuốc nữa?”
Thịnh Thiên Vi không nói, nghi hoặc nhìn anh.
Trầm Tinh Châu trực tiếp ra lệnh, “Vứt thuốc đi!”
Thịnh Thiên Vi nghe lời làm theo.
Trầm Tinh Châu vào phòng cầm ra hai chiếc ly rượu đặt lên cái bàn nhỏ trên sân thượng, “Uống thử đi. Anh phải cất giấu nó thật kĩ mới không bị tên Hồ Đồng kia uống trộm đấy.”
Thịnh Thiên Vi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đặt ly rượu xuống, “Hồ Đồng đâu?”
Trầm Tinh Châu ngồi lên ghế, “Ngồi trong phòng chơi game. Chuyện này, cũng tại anh..”
Thịnh Thiên Vi nghi hoặc hỏi, “Tại anh??”
Trầm Tinh Châu uống một ngụm rượu gật đầu, “Còn nhớ lần em cầm giải thưởng rồi chụp hình gửi qua cho Hồ Đồng không? Hồ Đồng hỏi anh sao em để tóc dài, anh nhớ lần sinh nhật 18 tuổi, em ấy có nguyện vọng là em để tóc dài nên anh thấy, có lẽ là vì nguyện vọng kia nên cho rằng em thích em ấy.. Kết quả lại biến khéo thành vụng, em lại chẳng hề có ý gì với Hồ Đồng. Chuyện này anh phải xin lỗi em, anh xin lối.”
Thịnh Thiên Vi nhìn anh chằm chằm, “Em thật tò mò không biết anh nói chuyện yêu đương với bao cô rồi..”
Trầm Tinh Châu ngẩn người, “Em còn nhỏ, quan tâm chuyện này làm gì?”
Thịnh Thiên Vi bĩu môi, “Không có gì. Em chính là tò mò thôi, nhìn anh thế này mà cũng có bạn gái, chuyện này rất ly kỳ..”
“…” Trầm Tinh Châu, “Chuyển chủ đề đi được không?”
Thịnh Thiên Vi không nói lời nào.
Trên bầu trời trăng sáng ít sao, ánh trăng tùy ý treo ở một nơi cao cao trong màn đêm.
“Anh nghe Cẩm Trình nói em chọn chuyên ngành về máy tính?”
Giọng nói của anh được màn đêm thanh lọc càng thêm mát lạnh, y hệt ánh trăng ngoài cửa sổ, lãnh cảm mà thanh đạm.
Thịnh Thiên Vi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trầm Tinh Châu lại quơ tay trước mặt cô, cô rốt cuộc cũng hoàn hồn, anh thu tay về rồi đột nhiên cười thành tiếng, “Sao em lại ngẩn người thế?”
Thịnh Thiên Vi cầm chiếc ly rượu, phần rượu bên trọng nhẹ nhàng lay động, cô miễn cưỡng hỏi lại, “Em chọn ngành nào có liên quan gì đến anh à?”
Trầm Tinh Châu cười, “Anh có nói có liên quan gì đâu, em khẩn trương gì chứ!”
Quả nhiên là thiếu gia vừa ra đời ngậm thìa vàng, lúc này miễn cưỡng tựa vào ghế lại trông rất ra dáng thiếu gia, nhìn qua giống như một đứa bé to lớn lộ ra hàm răng trắng noãn.
Thịnh Thiên Vi không muốn nói chuyện nữa, cô xoay người đi.
Vừa đi được hai bước, nghĩ sao lại quay lại uống hết ly rượu, đặt ly không lên bàn, “Hẹn gặp anh sau.”
Lúc thích một người, lúc nhớ đến người đó, trong đầu đều là hình bóng của người đó. Khó khăn lắm mới quen được lại bị nụ cười lúc này gợi lên một số tâm tư không nên có.
Cô cưỡng ép bản thân mình quên anh.
Cô và Trầm Tinh Châu, so với cô và Hồ Đồng thì càng không có khả năng cùng nhau!
Lúc Thịnh Thiên Vi đã đi, Trầm Tinh Châu vẫn lười biếng ngồi trên ghê sung dung thưởng rượu, ấy thế mà một mình anh lại uống hơn nửa chai. Mãi đến lúc Lâm Cẩm Trình đưa Tống Quan về xong, Lâm Cẩm Trình ngồi xuống bên cạnh anh, cầm lấy chiếc ly không trên bàn rót rượu vào lại bị Trầm Tinh Châu đoạt lấy, “Cậu lấy chiếc khác đi.”
Lâm Cẩm Trình nghi hoặc nhìn anh, “Tôi không ngại, cậu ngại cái gì chứ?”
Trầm Tinh Châu trừng mắt nhìn, Lâm Cẩm Trình nháy mắt liền thua trận. Ừ, không thèm so đo với tên thiếu gia này, dù sao tên này cứ nghĩ hắn luôn đúng, huyện tên này thấy khó chịu thì luôn sai. Thôi thì đành cam chịu đi vào tủ lấy chiếc khác vậy.
Lâm Cẩm Trình vừa rót rượu vừa than phiền về Tống Quan, “Con gái thiệt là phiền! Một đường về cứ ồn ào mãi! Sau này nếu còn phải làm mấy việc này, cậu nhớ đừng đẩy qua cho tôi đấy!” Nói xong, Lâm Cẩm Trình nhấp một ngụm rượu rồi nhìn quanh, “Thiên Vi đâu?”
Trầm Tinh Châu tỉnh bơ lắc lắc ly rượu trong tay, “Từ khi nào mà cậu và em ấy có vẻ thân nhau như thế?”
Lâm Cẩm Trình cười, “Sau này sẽ thân hơn.”
Trầm Tinh Châu làm việc tốt nhắc nhở, “Hình như Lâm Tang sáp về nước rồi thì phải…”
“Về thì về thôi, tôi và em ấy không thể nào nữa rồi.”
Lâm Cẩm Trình liếc mắt nhìn.
Trầm Tinh Châu cong môi, anh không biết tối nay anh bị làm sao nữa, cứ cảm thấy bị ai đó gãi một cái khiến cả người không thoải mái, nhưng tìm mãi vẫn không ra cái chỗ thấy ngứa ngứa kia.
Đứng ngoài cửa Thịnh Thiên Vi cũng thấy thế. Cả người cô đều ngứa ngứa nhưng lại không biết ngứa ở đâu, thế nên cô thật sự không thể ở lại chỗ đó.
Hôm sau, Thịnh Thiên Vi đi về, Hồ Đồng mới bất đắc dĩ xuống tiễn cô.
Thịnh Thiên Vi không nói gì, chỉ vỗ vai cậu, Hồ Đồng nháy mắt tránh ra, trùng mắt nhìn cô, “Mau cút về đi.”
Thịnh Thiên Vi nháy mắt cười, ngoan ngoãn nói, “Dạ”
Cũng giống rất nhiều năm trước, dưới tán cây dâu trong sân, ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ hở giữa các tán lá chiếu xuống sân, bé trai quơ quơ cánh tay mập mạp, “Từ nau về sau, người, Tiểu Thịnh Tử là thái giám của ta.”
Tiểu Thịnh Thiên Vi rất nghe lời mà ngoan ngoãn chắp hai tay, “Dạ!!”
Dù sao này có ra sao đi nữa, chúng ta dù ở những nơi nào, từ giờ phút này, chúng ta như đang trở lại chạng vạng hôm đó.
Tôi là quân.
Cậu là thần.
Cậu là áo giáp của tôi.
Còn tôi, chính là thiên quân vạn mã của cậu.
Cuộc sống đại học trong Phổ Nhị quả thật là y hệt lời của Lâm Cẩm Trình, hết sức nhạt nhẽo. Phổ Nhị là một trường đại học chuyên về Tự nhiên xã hội, vì thế tỷ lệ sinh viên nam nữ trong trường phải gọi là “dương thịnh âm suy”. Đã thế, một số sinh viên trong trường đều là mầm non tương lai của đội nghiên cứu khoa học quốc gia, ngày nào cũng ngồi trước máy tính khiến da mặt trở nên vàng vọt, trên mặt toàn mụn là mụn. Khó trách, Lâm Cẩm Trình lại ngồi vững vàng trên chiếc ghế “hot boy” của trường.
Nghỉ hè năm nhất đại học, Hồ Đồng xuất ngoại. Khi đó, Thịnh Thiên Vi đang làm tình nguyện viên ở châu Phi nên không liên lạc được. Chờ đến lúc cô về trường, bất ngờ gặp Trầm Tinh Châu trong sân trường mới biết Hồ Đồng đã xuất ngoại.
Vừa học xong tiết Thể dục, Thịnh Thiên Vi ôm bóng chuyền đi cùng bạn cùng phòng về phòng ngủ. Lúc về thấy một anh đẹp trai mặc âu phục đứng dưới lầu, trong cái trường Phổ Nhị này, mức độ đẹp trai thế này quả thật rất ít khi thấy, vì thế mấy nữ sinh viên đi ngang qua đều ngoái đầu lại nhìn. Thịnh Thiên Vi thấy cái bóng lưng kia quả thực rất quen mắt, lúc liếc mắt nhìn kỹ thì nhận ra, cô dừng bước, quả bóng trong tay bị rơi xuống.
Bóng lăn đến chân của anh đẹp trai nọ.
Trầm Tinh Châu giẫm chân lên bóng, khom người nhặt lên rồi quay đầu nhìn cô, cười đến vui vẻ, “Sao ngẩn người rồi? Qua đây nào!!”
Bạn cùng phòng tự động mang theo chức năng tự động phân biệt, nghe được có gì đó không đúng bèn bỏ lại một câu, “Diễm phúc tốt quá..” rồi nhanh chóng “rút khỏi chiến trường”.
Thịnh Thiên Vi chậm rãi đi tới.
Trầm Tinh Châu nhìn đầu tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, đem quả bóng cho cô. Làn da Thịnh Thiên Vi khá mềm mại, sau khi hoạt động mạnh một thời gian, cả đầu tự nhiên đầy mồ hôi, làn da trắng nõn hiện lên màu hồng hồng. Trầm Tinh Châu yên lặng thở dài trong lòng, “Em đi tắm đi, tắm xong anh dẫn em đi ăn.”
Trầm Tinh Châu đến quá đột ngột khiến toàn bộ kế hoạch của cô đều bị rối loạn.
Cô tính sau khi học xong tiết Thể dục sẽ về phòng kí túc tắm, sau đó thì đến thư viện viết luận văn mà thầy giáo yêu cầu, đợi đến chín giờ sẽ đến phòng máy viết chương trình. Bây giờ Trầm Tinh Châu tự nhiên đến đấy, thành ra mọi việc cô dự tính đều bị đảo loạn.
Đợi đến lúc cô tắm xong, Trầm Tinh Châu quả nhiên vẫn đợi dưới lầu cúi đầu nghịch điện thoại.
Ánh sáng trước mắt bị người che kín.
Thịnh Thiên Vi thay quần áo rồi mới xuống, mái tóc bị làn gió thổi qua phất phơ trước mặt, khuông mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, cái váy màu xanh nhạt trên người càng thêm tô đậm làn da nõn nà của cô. Trầm Tinh Châu có vẻ rất hài lòng, anh đưa tay xoa đầu cô, “Đi thôi, dẫn em ăn một bữa ngon nào!”
Thịnh Thiên Vi do dự, “Tối nay em phải lên phòng máy, còn phải viết luận văn nữa.”
Trầm Tinh Châu gật đầu, “Ăn một bữa thôi mà, không mất thời gian lắm đâu. Anh sẽ đưa em về sớm.”
Thịnh Thiên Vi, “Thật ra…không viết cũng không sao hết..”
Trầm Tinh Châu lắc đầu, “Phải viết chứ! Việc quan trọng nhất của em bây giờ là phải học tập, còn mấy chuyện khác thì đừng để ý nhiều. Anh đi lấy xe đây, em đứng trước cổng đợi anh.”
Lúc xe cửa Trầm Tinh Châu dừng trước cổng, Thịnh Thiên Vi chợt nhớ tới, cứ đến cuối tuần trước cổng trường sẽ có một chiếc xe đắt tiền đậu ở đó, sau đó sẽ có một nữ sinh trang điểm thật đẹp mắt rồi ăn mặc thật lộng lẫy bước lên xe.
Đến lúc lên xe rồi cô vẫn đang nghĩ, không biết chiếc xe này của anh đã dừng lại trước bao nhiêu cánh cổng đại học rồi..
Nhưng mà cô thật sự hỏi ra câu này…
Trầm Tinh Châu bật cười nhìn cô, “Còn nhỏ sao cứ nghĩ đến mấy chuyện này thế? Chiếc xe này anh mới mua, em vẫn là quý cô đầu tiên lên ngồi đó!”
Trầm Tinh Châu cân nhắc việc lát nữa cô phải về trường nên chỉ lái xe đến một quán ăn gần trường.
“Sao anh lại đến đây?”
Trầm Tinh Châu ăn một miếng thịt gà, “Đi công tác, thuận tiện ghé qua nói với em một chuyện, Hồ Đồng xuất ngoại rồi. Lúc đó là thời gian nghỉ hè, em đang làm tình nguyện viên bên châu Phi nên em ấy không liên lạc với em được.”
“Đi du học?”
“Ừ, là chú hai bảo đi. Thật ra, năm lớp 12 chú hai vốn tính để nó đi du học, với thành tích của nó thì ở lại đây thi cũng không ổn lắm. Lúc đầu nó nghĩ là em…. nên mới ở lại, nếu không vào học kì I năm 12 đã đi rồi.”
“Ừ.”
Trầm Tinh Châu ăn không nhiều lắm, tùy tiện gắp hai lần thì buông đũa ngồi nhìn cô ăn, “Sao rồi, cuộc sống đại học ở Phổ Nhị tốt chứ?”
“Rất chán!”
“Cố lên. Bây giờ em cố gắng học thì tương lai của em mới tốt. Em thích chuyên ngành máy tính như thế, nếu tương lai vẫn còn hứng thú, vậy để anh giới thiệu cho em mấy công ty tốt.”
“….Sao anh lại biết số phòng ngủ của em?”
“Anh hỏi Cẩm Trình mà. Cậu ta nói em ở đó, em mới vào học được một năm thôi sao lại gầy đi nhiều thế?”
Thịnh Thiên Vi cúi đầu nhìn, “Có đâu, em thấy vẫn ổn mà.”
Suốt bữa ăn và cả quãng đường từ chỗ ăn về trường, Trầm Tinh Châu giống như trưởng bối liên tục dạy dỗ, cảnh cáo Thịnh Thiên Vi, “Nhiệm vụ của em bây giờ chỉ có học thôi, đừng có suy nghĩ đến chuyện gì khác, biết không? Nhìn em gầy lắm, tốt nhất là đừng giảm cân nữa, quên đi mấy ý nghĩ không nên có đi! Trước khi tốt nghiệp nên suy nghĩ thật kĩ về đường tương lai, nhớ chưa?”
“Sao anh giống anh em thế nhỉ, cả đường cứ lải nhải mãi thế?”
“Anh không phải anh của em à?” Nói xong, Trầm Tinh Châu lấy tấm danh thiếp trong túi đưa cho cô, “Đây là số điện thoại của anh. Sau này có chuyện gì thì cứ gọi.”
Tấm danh thiếp màu đen bị cô để trong ngắn kéo phòng ngủ. Tấm thiếp nhỏ đó chính là cách liên lạc duy nhất giữa cô và anh.
“Có chuyện gì muốn nói hả?” Trầm Tinh Châu nhìn cô.
Có chứ, rất nhiều là đằng khác.
Như là, anh có bạn gái không?
Anh có thích ai không?
Anh quên Lâm Kiều chưa?
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể hỏi những câu này, bởi cô biết, con người phải biết “đủ”, không nên tham lam quá. Một khi sa vào lưới sẽ không thể nào thoát ra được, chỉ biết mình phải có được nó nhưng có rồi lại lo sợ sẽ mất đi.
Trong phần tình cảm này, cô vẫn uôn như thế, như Lý Bạc Băng [1]
Suốt bốn năm đại học, thỉnh thoảng lúc Trầm Tinh Châu đi công tác sẽ ghé thăm cô, nếu thuận tiện sẽ đưa cho cô vài món quà nhỏ. Tuy cô giữ tấm danh thiếp màu đen của anh nhưng chưa từng chủ động gọi, bởi cô biết, anh có hai cái di động, một cái dành cho công việc, một cái là số điện thoại riêng của anh. Vừa hay, dãy số trên tấm danh thiếp đó lại là số dùng cho công việc. Cô cứ tưởng rằng, anh đặt cô ở một vị trí thích hợp nhất, chăm sóc cô như em gái anh vậy. Thế nên, mỗi lúc cô cầm tấm danh thiếp ra, cô sẽ lấy nó để tự cảnh cáo bản thân mình.
Cô không muốn vượt qua ranh giới đó.
Cứ giữ mối quan hệ này được rồi.
Bốn năm yên ổn trôi đi, vì Hồ Đồng đi xa nên chuyện tình cảm của anh không có ai kể với cô hết.
Mỗi lần đến thăm cô, Trầm Tinh Châu không bao giờ nhắc đến bạn gái.
Nhưng sau khi cô tốt nghiệp đại học rồi vào làm việc trong công ty của Trầm Tinh Châu, một lần cô lên tầng cao nhất của tòa nhà tìm anh, cô thấy Tống Quan vừa bước ra khỏi phòng làm việc của anh.
Lúc Tống Quan thấy cô cũng rất khinh ngạc.
“Chị Thiên Vi.”
Vẫn là câu chào hỏi như cũ, Thịnh Thiên Vi âm thầm liếc mắt một cái.
“Chào cô, jo…” Theo lễ phép, cô vẫn nên nhịn thì hơn.
Tống Quan, “jo gì chị?”
Thịnh Thiên Vi bĩu môi, mời Tống Quan qua phòng nghỉ uống cafe.
Tống Quan ôm cốc cafe ngồi trên ghế, “Chị Thiên Vi, chị làm việc ở công ty của anh Trầm hả?”
Thịnh Thiên Vi cầm cốc cafe tựa vào lan can, “Ừ, mới đến không lâu.”
Tống Quan mất mác “a” một tiếng, “Anh Trầm đối xử với chị thật tốt.”
“Với ai anh ấy cũng tốt như thế.”
Tống Quan thoáng chốc trở nên buồn bã, “Ừ… chị gặp bạn gái của anh Trầm chưa?”
Thịnh Thiên Vi sửng sốt rồi lắc đầu, “Tôi không biết anh ấy có bạn gái.”
Tống Quan, “Nghe nói cô ấy đẹp gái lắm, còn là một con rùa biển (?), tên là Lâm Tang. Lâm Tang là em gái của anh Cẩm Trình, mấy người quen nhau từ nhỏ, nghe nói hai người họ cũng sắp kết hôn rồi.”
Thịnh Thiên Vi nhàn nhạt “ừ” một tiếng hỏi, “Thế thì tốt. Mà hôm này cô đến tìm anh ấy làm gì?”
Tống Quan cười, “Em có thai.”
“…”
“…”
“…”
Thịnh Thiên Vi, “…Lâm Tang biết không?”
Trong phòng thoáng chốc im lặng hẳn, sau đó, Tống Quan khanh khách cười vô cùng vui vẻ, “Chị Thiên Vi nói gì thế… Đứa bé này không phải của anh Trầm đâu. Sao lại nghĩ em và anh Trầm có gì chứ??”
“Thế của ai?”
“Hồ Đồng.”
Ông trời giống như đang đùa giỡn bọn họ vậy. Nếu lúc đầu, những người này ở cùng một chỗ, cảnh tượng đó quả thật rất buốn cười.
Thịnh Thiên Vi thở dài, “Hai người tính toán thế nào rồi?”
Tống Quan nói, “Chờ đứa bé ra đời đã, tháng ba năm sau sẽ kết hôn. Hiện tại em có thai, vóc dáng không tốt lắm, mặc váy cưới vào sẽ không đẹp.”
“Vậy, trước chúc hai người tân hôn vui vẻ.”
Tống Quan buông cốc cafe xuống, đứng dậy, “Không còn sớm nữa, em về nhé. Chị Thiên Vi, thật ra lời em nói quả thật không dễ lọt tai lắm, nhưng mà em thật sự thích Hồ Đồng. Em biết, trước đây Hồ Đồng từng thích chị, nhưng không sao, em cũng từng thích anh Trầm đó thôi. Tất cả đều là chút ảo tưởng của thuở thiếu thời hết. Thời gian, số mệnh mới nói cho chúng ta biết ai mới là người thích hợp với mình nhất. Có phải bây giờ chị không biết chị thích ai đúng không? Thật ra, mọi chuyện chỉ có hai anh chị chưa hiểu rõ mà thôi. Hôn sự của Lâm Tang và anh Trầm là thật, em không đùa đâu. Nếu chị không cố gắng nắm chặt, sau này cũng đừng quay lại tìm Hồ Đồng nhé!”
Thật ra, tính cách của cô nàng Tống Quan này cũng dễ thương lắm mà. Thịnh Thiên Vi nhìn bóng lưng của Tống Quan, mới phát hiện cô nàng “béo” ra rồi..
Tối hôm đó, Thịnh Thiên Vi tìm Đại Minh đi uống rượu, sau đó cô mất khống chế ôm Đại Minh khóc một trận, liên tục tố cáo người khác.
Sau đó, cô thật sự không hiểu tại sao, rõ ràng tối hôm qua cô ôm Đại Minh khóc, kết quả sáng hôm sau lại biến thành Trầm Tinh Châu. Hơn nữa, cô lại không mặc quần áo, bên cạnh cô là một mỹ nam nude đang ngủ….
Đoán chắc lúc Trầm Tinh Châu thức dậy chắc chắn còn mờ mịt hơn cô.
Thật ra, Thịnh Thiên Vi thấy cô hình như chịu thiệt rồi. Khó khăn lắm mới “trao” đêm đầu tiên cho Lạc Gia Dương của cô, mà kết quả, ngoại trừ một chỗ đỏ đỏ trên giường ra cô không còn cảm thấy cái gì khác nữa.
Hay là, Trầm Tinh Châu quá nhỏ?!!…
Thịnh Thiên Vi sợ hãi, không biết làm sao đối mặt với Trầm Tinh Châu, thế là cô lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo rồi im lặng rời khỏi.
Lúc Trầm Tinh Châu tỉnh dậy, vừa tỉnh ngủ, phản ứng của anh có hơi chậm nhưng nhìn tấm ra giường xốc xếch thế kia cũng đoán được hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Còn cô gái gây ra họa chắc là thấy xấu hổ nên trốn rồi?
Trầm Tinh Châu tựa mình vào đầu giường suy nghĩ một lát, ừ thì em ấy xấu hổ, thôi đành cho em ấy ít ngày thích ứng đi, dẫu sao cũng ăn được rồi.
Chỉ là phản xạ hình cung của Thịnh Thiên Vi có lẽ hơi dài. Đến ngày thứ ba cô nghỉ việc ở công ty, cô trực tiếp gửi đơn từ chức cho Trầm Tinh Châu rồi không đến công ty nữa. Lúc đó, Trầm Tinh Châu mới ý thức được anh không nên để Thịnh Thiên Vi tự mình suy tính như thế..
Thịnh Thiên Vi không hề nghĩ tới lúc cô về nhà lại bị người chặn ngay dưới lầu.
Trầm Tinh Châu tựa người trên cửa xe ngoắc ngoắc tay, Thịnh Thiên Vi suy nghĩ một lát rồi đi qua.
“Sao em trốn?”
“Em không trốn.”
Trầm Tinh Châu cười, tựa cửa xe hút thuốc, “Không trốn sao còn đưa đơn từ chức? Muốn dọa anh à?”
Thịnh Thiên Vi cúi đầu, “Em thấy em không hợp với nghề này.”
Thịnh Thiên Vi hít một hơi thuốc rồi ngắt lời cô, “Phắc! Anh cứ tưởng em dũng cảm lắm chứ! Giờ có chuyện thì muốn trốn? Hả?”
“Không..trốn..”
Trầm Tinh Châu dập tắt điếu thuốc, “Có thử cùng anh thử một chút không?”
“Thử gì?”
“Em giả ngu à?”
Trầm Tinh Châu cao hơn cô một cái đầu, giờ lại tựa vào cửa xe khom người nhìn thẳng vào mắt cô rồi đột ngột đứng dậy, sau đó cúi xuống, ôm cô vào trong ngực rồi hôn lên môi cô, “Hiểu chưa?”
Thịnh Thiên Vi bị anh hôn đến sắp nghẹt thở, hai chân cô nhưu nhũn ra, “Trên lầu, có người nhìn thấy…”
“Không thấy được đâu. Mà họ muốn nhìn thì kệ, để anh hôn em một lát nữa, môi em thật mềm..” Trầm Tinh Châu hung hăng hôn lên môi cô rồi nhẹ giọng nói bên tai cô.
Sau đó, Thịnh Thiên Vi chính thức dọn vào chung cư của Trầm Tinh Châu, hai người bắt đầu cuộc sống ở chung.
Trầm Tinh Châu có tính sạch sẽ. Có lúc, Thịnh Thiên Vi không cởi tất mà đã leo lên giường ngủ sẽ bị anh lôi dậy dạy dỗ một trận. Mấy ngày đầu thì còn được chứ thời gian sau Thịnh Thiên Vi thật sự không chịu nổi nữa. Ngay cả việc cầm điện thoại cũng phải rửa tay thật nhiều lần!! Tại sao lúc trước cô không phát hiện anh có mấy tật xấu này chứ!! Cái tên này ngoại trừ có tác dụng vào buổi tối ra thì thời gian khác thật sự rất rất vô dụng!!!
Một đêm, hai người vừa làm xong, Trầm Tinh Châu tiện tay ném BCS vào sọt rác, Thịnh Thiên Vi mệt mỏi muốn ngủ nhưng không nhịn được tò mò bèn hỏi chuyện của anh và Lâm Tang.
“Anh và Lâm Tang từ hôn chưa?”
Trầm Tinh Châu sửng sốt, “Sao em biết chuyện này?”
“Tất nhiên là có người nói!”
“Ai lại bà tám thế chứ!?”
“Phắc, em hỏi anh, rốt cuộc anh có từ hôn không?”
Trầm Tinh Châu nghiêng người, hứng thú quả thật chưa hết bèn chọc tức cô, “Thêm một lần nữa rồi anh sẽ nói cho em.”
Thịnh Thiên Vi cho anh một tát, “Anh cút ngay! Không nói phải không? Được, anh không từ hôn thì ngày mai em dọn ra ngoài!”
Sức lực của Thịnh Thiên Vi vốn rất lớn, cô ra tay lại không nặng không nhẹ. Trầm Tinh Châu chỉ cảm thấy đau rát cả mặt, anh cầm gương soi một cái thì thấy ngay ba ngón tay trên mặt, bắt đầu nổi giận, “Không từ!”
Kết quả, hôm sau, Thịnh Thiên Vi thật sự dọn ra ngoài, đã thế còn đặt đơn từ chức lên bàn làm việc.
Trầm Tinh Châu tìm cô ba ngày mới biết cô chạy về Bắc Tầm.
Trầm Tinh Châu vẫn chưa nguôi giận, vừa vặn có một hội nghị khẩn cấp, vì thế dứt khoát quyết định cho cô thêm hai ngày. Chờ đến lúc anh về nước, vừa xuống máy bay đã đi ngay đến Bắc Tầm, ông trời lại khiến anh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Anh thật sự xem không hiểu tờ giấy báo cáo xét nghiệm đó, lật qua lật lại một hồi cũng không thấy hai chữ “có thai” ở đâu khiến anh tưởng cô lừa anh. Ai ngờ, cô thật sự có.
Quá tốt!!
Cưới cô về sớm một chút, tránh việc ngày nào cũng mệt người suy nghĩ phải làm sao.
“Nếu như có thể, anh hi vọng, kiếp sau, anh sẽ là trái tim của em. Có như thế, anh mới không cần lo lắng em sẽ rời đi, lo lắng em không cảm nhận được tình yêu anh dành cho em.”
Chuyện còn rất dài,
nhưng..
cuộc đời lại rất ngắn.
Lời anh muốn nói có rất nhiều,
nhưng…
đều không địch nổi ba chữ “anh yêu em”.
[1]: Nằm trong câu “Như lâm thâm uyên như lý bạc băng”: như đi bên mép vực sâu, như giẫm trên lớp băng mỏng, ý nói đến sự cẩn thận khi giải quyết (đối mặt) với một việc nào đó.
(Hoàn phiên ngoại)