Từng Nghe Giọng Nói Của Anh

Chương 27




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHUYỂN NGỮ: JUN

BIÊN TẬP:HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT



Tô Trản mất hứng làm mặt xấu, đành bất đắc dĩ xoay người, thò tay vào túi, cúi đầu tìm chìa khóa.

Bả vai đột nhiên bị nắm xoay ra sau, cả người quay lại nửa vòng còn chưa kịp rõ trời trăng gì thì một bóng người cao lớn đột nhiên bao phủ, Từ Gia Diễn khom lưng xuống ôm lấy cô, một cái tay giữ sau ót cô, ấn vào lòng mình,

“Vui không?”

Đầu cô chôn trong lồng ngực gầy gò nhưng rắn chắc của anh, có thể cảm nhận rõ ràng được da thịt cường tráng của đàn ông.

Tô Trản gật gật, đầu cọ cọ vào lồng ngực anh, sau đó duỗi tay ôm lấy thắt lưng anh, ở vị trí ngang lưng anh không nặng không nhẹ sờ soạng một vòng, cảm nhận được đường cong và da thịt đàn ông làm cho cô nhịn không được mà mặt đỏ tim đập dồn dập, “Vui.”

“Đừng có sờ lung tung.” Anh mở miệng cảnh cáo, nhưng giọng nói lại mềm mại dịu dàng.

Cô gái nhỏ đang vui vẻ quên trời đất, còn giả bộ nghiêm túc nguỵ biện. “Có sờ lung tung đâu”.

Một hồi trầm mặc rất lâu, đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang tắt đi, mọi thứ trong nháy mắt chìm vào bóng tối.

Cô nằm sấp ở trong lòng anh, nhẹ nhàng gọi: “Từ Gia Diễn.”

Anh “ừm” lại một tiếng, âm thanh từ khoang mũi, một tiếng rất nhẹ.

“Lần sau đi đánh giải anh lại mang em theo được không?”

“…”

“Có được không?”

“Được.”

Cô gái nhỏ từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, mượn ánh sáng từ ánh trăng ngoài cửa sồ tìm kiếm ánh mắt anh.”Em chỉ ở một bên xem thôi, sẽ không làm phiền anh đâu.”

Hai người dường như có sự ăn ý mà tạo ra bầu không khí ảm đạm này, cô đè thấp giọng nói hết sức có thể, anh cũng vậy

Chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Từ Gia Diễn chỉ có thể nhờ ánh trăng quan sát cô gái nhỏ trong lòng ngực của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, ánh mắt loé lên sự sùng bái cùng mong đợi.

Từ Gia Diễn hơi ngẩn ra, vuốt vuốt mái tóc xù của cô, nhẹ gật đầu một cái.



Thang máy đột nhiên phát ra tiếng “Leng keng”.

Hai người cùng giật nảy mình đều, đã muộn như thế sao còn có người lên lầu mười?

Từ Gia Diễn phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt đèn chuẩn bị sáng lên, anh đem cô gái nhỏ trong lòng ngực của mình kéo ra, sau đó quay đầu nhìn về phía thang máy.

Hơi ấm trong lòng bỗng nhiên biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trản ửng đỏ, trong chốc lát vẫn chưa bình thường lại được, hai tay cô bưng lấy mặt, cố sức thở ra làm mình tỉnh táo lại một chút.

Cửa thang máy từ từ mở ra.

Một cái đầu ló ra, là Đại Minh.

Hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

… Sao lại có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm thế này.

Tô Trản lén lút lườm Từ Gia Diễn một cái, ánh mắt anh lúc này nhìn về thang máy, nghiêng mặt về phía cô, thân thể cường tráng, làn da trắng nõn, xinh đẹp đến mức làm căng cả da đầu người khác, có lẽ là cảm giác được ánh mắt nên anh cũng quay đầu lại nhìn cô.

Tô Trản vột vàng chuyển tầm mắt.

Từ Gia Diễn vui vẻ, em cũng biết thẹn thùng sao?

Đại Minh ngờ nghệch hoàn toàn không ý thức được mình vừa mới phá hoại cái gì.

Rất tùy tiện ra khỏi thang máy, nhìn hai người hét lên: “Lão đại, Tô tiểu muội, hai người đứng ở kia làm gì thế?”

Từ Gia Diễn: “Hơn nửa đêm cậu còn tới làm chi?”

Đại Minh mang theo một túi đồ, lần đầu tiên có cảm giác bị người ta ghét bỏ, cực kỳ ấm ức: “Em biết chuyến bay đêm nay chắc chắn anh chưa ăn gì mới cố ý đem đồ ăn khuya đến, em làm phiền hai người à?”

Câu hỏi này của Đại Minh quả thật không có ý gì khác, cái khúc gỗ như cậu ta thì làm sao tưởng tượng nổi hai người trước mắt này vừa làm gì chứ, chỉ cho là hai người đang thảo luận chuyện quan trọng gì đó thôi.

Người chột dạ nghe thấy thì lại khác.

Mặt Tô Trản ngay lúc này lại càng đỏ hơn.

Từ Gia Diễn trực tiếp xoay người đi, cửa cũng không đóng, chờ Đại Minh tự đi vào.

Đại Minh đi theo vào sau, trước khi đóng cửa còn hỏi một câu: “Anh mua nhiều thức ăn lắm, em muốn ăn cùng không?”

Tô Trản lắc đầu.

Đại Minh đưa ra một cử chỉ “tôi hiểu rồi”, “Cô gái à, anh hiểu mà, nhưng dáng em đã đẹp lắm rồi, không cần cố sức giảm cân nữa đâu”

“Còn nói vớ vẩn gì đấy, đem đồ vào đây nhanh đi.” Từ Gia Diễn vểnh chân dựa trên ghếsofa thúc giục.

Đại Minh đóng cửa lại, trong lòng nói thầm: Sao hôm nay Lão đại nóng tính thế  – –



Ngày hôm sau, Trầm Tinh Châu hẹn Từ Gia Diễn ăn cơm, bàn về buổi thi đấu thứ hai ở Trạm Lộc

Hai người hẹn nhau ở trước cửa Quang Thế.

Tô Trản vừa tan tầm đã kéo tay Thịnh Thiên Vi ra khỏi toà nhà, liếc mắt liền nhìn thấy Từ Gia Diễn đang đứng dựa vào xe hút thuốc, Thịnh Thiên Vi còn kích động hơn cả cô, dùng hết sức bóp mạnh tay cô: “Ây!! Đại thần, đại thần kìa, mới có vài ngày không gặp sao anh ấy lại đẹp trai chết người như vậy chứ! F*ck!”

Tô Trản liếc cô một cái, “Bà …”

Thịnh Thiên Vi cười cười: “Tôi chính là một người yêu cái đẹp nha, không biết bao nhiêu thiếu nữ chỉ cần nhìn mặt đại thần mà không cần ăn cơm đấy!”

Từ Gia Diễn hút xong một điếu thuốc, đem tàn thuốc dụi tắt, ném vào thùng rác bên cạnh, liếc nhìn về phía cô.

Tô Trản kéo Thịnh Thiên Vi đi tới.

Cô làm như không có việc gì hỏi anh: “Anh sao lại đến đây?”

Anh cúi đầu nhìn cô, “Có hẹn đi ăn cơm với ông chủ của tụi em.”

Cô “A” một tiếng, thì ra không phải anh đứng đợi cô – – trong lòng có một chút mất mát, nhưng trên mặt tuyệt nhiên không biểu hiện chút nào, vẫy tay tạm biệt anh, điệu bộ gọn gàng linh hoạt cũng làm cho khoé miệng Từ Gia Diễn cong lên.

Từ Gia Diễn cảm thấy cô bé này là một người rất mâu thuẫn, chẳng thèm dính lấy anh nữa, cũng không tỏ vẻ kiêu căng như tối hôm qua.

Anh cảm thấy cô rất giống một con mèo, thỉnh thoảng lại cào một cái.

Trầm Tinh Châu cuối cùng cũng đi ra một mình, mắt nhìn đồng hồ nói, “Nghe nói ông chờ tôi ở đây từ nãy? Không phải tôi đã báo tối nay tôi mở một cuộc họp, lùi giờ hẹn lại một chút sao?”

Anh đứng dậy, mở cửa xe, “Chờ cũng không bao lâu.”

Trầm Tinh Châu ngăn anh lại “Để tôi lái cho, nghe Đại Minh nói mấy ngày nay xương cổ ông không thoải mái?”

Từ Gia Diễn gật đầu, vòng qua đầu xe, chui vào chỗ phó lái, xoa xoa cái cổ, “Tạm ổn.”

“Có muốn hoãn tuần biểu diễn lại vài ngày không?”

“Không cần.”

Nơi hẹn ăn cơm là ở trong một con hẻm nhỏ, mỗi lần chỉ có hai người ăn cơm với nhau đều thích chui vào những quán như thế này, thức ăn ở đây đem so với nhà hàng năm sao còn ngon hơn rất nhiều, vì thường xuyên đến nên ông chủ cũng quen mặt, lúc hai người đi vào, ông chủ liền cười ha hả, đặc biệt dọn bàn cho bọn họ, quay đầu nói với vợ: “Tiểu Từ với tiểu Trầm đến này!”

Trầm Tinh Châu cười đáp lời: “Ông chủ Mai, không cần đặc biệt chào chúng cháu đâu, mang thức ăn như bình thường là được rồi, chú cứ tiếp khách đi.”

Ông chủ ha ha cười: “Lâu rồi không thấy hai người các cậu đến, nhất là tiểu Từ, cũng một thời gian rồi không thấy cậu đó.”

Từ Gia Diễn: “Lúc trước còn đang bận, còn bây giờ vừa về, không phải đã đến đây rồi sao?”

Ông chủ Mai: “Cậu là vận động viên đúng không?”

Hai người liếc nhau một cái, Từ Gia Diễn cười một tiếng, “Không tính, cháu chỉ chơi game thôi.”

Ông chủ Mai: “Chú thường xuyên nghe con chú nhắc tới con, nó nói chơi game bây giờ cũng có thể tính là một nghề, hơn nữa có thể tham gia rất nhiều trận đấu, có tiền thưởng, cũng giống như thế vận hội Olympic vậy, nếu như có huy chương còn có thể kéo cao ngọn cờ đỏ năm sao ở Mỹ nữa kìa.”

Trầm Tinh Châu: “Cậu ta chính là người đầu tiên chơi game kéo được cờ tổ quốc ở Mỹ đó.”

Ông chủ Mai càng ngạc nhiên, lấy giấy bút bên cạnh, “Con chú luôn mồm nói con rất giỏi, nhưng không ngờ là con lại lợi hại như thế, con chú giờ đi học ở tỉnh khác rồi, nó dặn lần sau con đến nhất định phải xin chữ ký của con.”

Từ Gia Diễn cười, hào phóng nhận lấy giấy, lưu loát ký tên tiếng Anh.

Ký xong, cười đưa giấy trả lại cho ông, thấy ông chủ Mai không phản ứng, anh khẽ gật đầu ra hiệu.

Ông chủ Mai do dự nói: “Con viết thêm một câu được không?”

“Viết gì?”

“Ngoan ngoãn đọc sách, đừng chỉ nghĩ đến game cả ngày.” Ông chủ Mai nói.

Từ Gia Diễn suy nghĩ một chút, nói: “Đổi lại câu khác nhưng ý nghĩa không khác biệt được không?

“Được.”

Anh gật đầu, đề bút viết xuống:
    • “Không có gì là không phải trải qua sự khinh miệt, chịu đựng và phấn đấu mới có thể chinh phục được số phận”
Ký tên: Pot

Ông chủ nhìn nhìn, mặc dù không nói đến đọc sách, nhưng cũng tính là khuyên phải chăm chỉ, ông liền nói một tiếng cám ơn, vui vẻ đem quyển sổ cất đi. Câu này anh cũng quên nó được trích từ đâu, nhưng vài năm nay, bất kể là số phận trêu đùa bao nhiêu lần thì câu nói này cũng liên tục lặp đi lặp lại trong đầu anh.

Cũng may là còn sống đến bây giờ.

Mà thời đại của Pot cũng sắp qua.

Trầm Tinh Châu đã nhìn anh một đường đi đến đích, hãnh diện vì anh, cũng khổ sở trong lòng vì anh.

Kiêu ngạo không chịu thua kém.

Khổ sở cũng không tranh giành.

“Có thật ông định vào đội quốc gia sau khi giải nghệ không?”

Từ Gia Diễn phủi phủi khói bụi, nhìn phía ngoài cửa sổ, “Không.”

“Thôi quên đi, tôi đoán mò cũng không biết được những người như ông suy nghĩ thế nào, à mà hôm đó ông không đến, tôi có một người anh em chơi từ nhỏ từ Mĩ về, vốn muốn giới thiệu cho các ông thì ông lại đi Chicago mất.”

Từ Gia Diễn nhanh chóng đã phản ứng lại, “Tống Bách Ngôn?”

Trầm Tinh Châu uống một hớp rượu, “Ừ, lúc nào rảnh tôi gọi cậu ta ra giới thiệu chính thức luôn, cơ mà gần đây cậu ta còn đang bận tán gái, chả còn dư ra bao nhiêu thời gian.”

“Vừa mới trở về vài ngày à?” Anh cúi đầu nghịch di động, tỏ vẻ không để tâm nói.

Trầm Tinh Châu cười ha ha, “Cái thứ duyên phận này này, chỉ cần một ánh mắt thôi là đủ rồi, tên ngốc như như ông làm sao hiểu được chứ, tôi thấy Bách Ngôn lần này rất nghiêm túc đó, mà cũng chưa biết ý Tô Trản ra sao.”

Từ Gia Diễn đột nhiên giương mắt, hỏi lại: “Tô Trản?”

Trầm Tinh Châu gật đầu, “Là cô bé đi theo đội các ông đó.”

“…”

“Từ hôm sinh nhật Mộng Duy đến lúc ăn cơm ở nhà tôi, Bách Ngôn cố ý ở lại thăm dò, cậu ta bảo cô bé này rất xinh xắn, lại điềm đạm nên muốn theo đuổi người ta.” Trầm Tinh Châu vừa ăn vừa nói, không một chút để ý đến biểu cảm của người đối diện.

Chơi game được nửa chừng Từ Gia Diễn thoát ra, để điện thoại bên cạnh, thong thả cầm đũa lên bắt đầu gắp thức ăn ăn.

Trầm Tinh Châu: “Cũng vài ngày không gặp rồi, không biết có tiển triển gì không nữa?”

“Còn chưa đến đâu.”

“Ý? Sao mà biết được?”

“Cô bé kia ở ngay cạnh nhà tôi, chưa tùng thấy cô ấy đi hẹn hò bao giờ, nói không chừng có lẽ cũng không thích bạn ông đâu.”

Trầm Tinh Châu không thể tin nổi, “Không thể nào – – người anh em của tôi đẹp trai lắm đấy.”

Khoé miệng Từ Gia Diễn nhếch lên.



Tô Trản và Thịnh Thiên Vi ăn uống no say ở một tiệm cơm đối diện Quang Thế, vừa đi ra thì gặp Tống Bách Ngôn.

Anh ta đang rửa xe, đứng dựa vào một thân cây ven đường hút thuốc lá.

Vẫn là Thịnh Thiên Vi tinh mắt phát hiện trước, lắc lắc cánh tay Tô Trản nói: “Chao ôi chao ôi chao ôi – – Tống tiến sĩ!”

Tô Trản theo hướng tay cô nàng, nhìn theo, liếc mắt liền thấy Tống Bách Ngôn đang nuốt mây nhả khói, anh ta cũng phát hiện các cô, gật đầu mỉm cười xem như chào hỏi.

Thịnh Thiên Vi kéo cô, “Đi, đi qua nói chuyện một lát đi?”

“Tôi không quen biết người ta, có chuyện gì để nói chứ.”

Một người kéo, một người đẩy, hai người xoắn xuýt mãi ở đầu đường.

Vừa quay đầu, Tống Bách Ngôn đã vứt điếu thuốc, tiến về phía hai cô gái.

Thịnh Thiên Vi nhiệt tình chào hỏi, cười vô cùng ngọt ngào: “Tống tiến sĩ, sao hôm nay lại ở chỗ này?”

Tống Bách Ngôn cười: “Một người bạn vừa khai trương tiệm rửa xe, đến ủng hộ cậu ấy một chút.”

Nói xong, anh ta nhìn về phía Tô Trản, lễ độ gật đầu.

Tô Trản nhìn lại cười một cái

Từ tiệm rửa xe có tiếng người gọi đến: “Bách Ngôn, xong rồi này!”

Anh ta gật gật đầu, quay lại hỏi hai cô: “Bọn em giờ đi đâu, để anh đưa đi.”

“Vậy thì phiền anh nha tiến sĩ Tống!”

Thịnh Thiên Vi không nói hai lời liền kéo Tô Trản lên xe.

Một chiếc Land Rover màu trắng, nội thất cùng đồ vật bên trong cực kỳ sang trọng, ghế ngồi đều bọc da thật, rộng rãi nhưng giản dị lại rất phù hợp với tính tình không nóng không lạnh của Tống Bách Ngôn.

“Tiến sĩ Tống, anh sống ở Mỹ bao nhiêu lâu rồi?”

“Từ nhỏ đã ở Mỹ rồi, cũng gần đây mới về.”

“Lúc về có cái gì không quen không? Anh nói tiếng Trung có lưu loát không?”

“Em xem anh nói có lưu loát không?”

“Rất lưu loát luôn, sau này anh có về Mĩ không?”

“Không về.”

Thịnh Thiên Vi xuống xe, Tống Bách Ngôn nhìn Tô Trản qua kính chiếu hậu, cô gái nhỏ vẫn yên lặng ngồi phía sau, một câu cũng không nói, đôi mi rũ xuống, ngoan ngoãn mà khéo léo.

“Tô Trản?” Anh gọi tên cô.

Tô Trản giương mắt, lông mi khẽ run lên, “Hả?”

Tống Bách Ngôn cười một tiếng, “Em không nói câu nào làm anh cứ tưởng phía sau không có người chứ”

Tô Trản cũng cười: “Em không có gì nói thôi.”

Tống Bách Ngôn: “Nghe Tinh Châu nói, em là người ở đây?”

“Vâng.”

“Thế nào, ở công ty của Tinh Châu có quen không? Cậu ấy là thằng tư bản có tiếng đó.”

“Anh ấy rất tài giỏi.”

“Em ở cùng gia đình hay ở một mình?”

“Một mình ạ.”

Xe đã nhanh chóng đến chỗ nhà trọ, Tống Bách Ngôn lấy điện thoại ra, đưa cho cô, lấy một lý do rất hợp lý:

“Anh vừa về nước, bạn bè cũng không nhiều, gặp em hôm nay cũng là duyên phận, không bằng trao đổi số điện thoại đi? Thỉnh thoảng đi ăn cơm với nhau cũng được, làm bạn với anh nhé?”



Một chiếc xe đỗ lại dưới bãi đỗ xe trống trải của nhà trọ.

Lúc Từ Gia Diễn chuẩn bị xuống xe, nghe thấy Trầm Tinh Châu ồ lên một tiếng, “Đây không phải là xe Tống Bách Ngôn sao?”

Tay Từ Gia Diễn đang mở cửa chợt dừng lại, theo ánh mắt Trầm Tinh Châu nhìn ra ngoài.

Một chiếc Land Rover màu trắng đang đỗ trước cửa chính nhà trọ, đuôi xe đang đối diện với họ, bên trong hình như mơ hồ có hai bóng người, hai cái đầu chụm lại một chỗ, không biết là đang làm gì.

Một lát sau, một cô gái đi ra từ cửa sau xe.

Không phải Tô Trản thì còn là ai nữa?

Chỉ thấy nụ cười còn đọng lại trên mặt cô, vẫy vẫy tay với người trong xe rồi xoay người đi vào hành lang.

Chiếc Land Rover đi mất, tiếng động cơ nghe như đang khiêu khích, Trầm Tinh Châu nói: “Cậu xem, đây còn không phải là hẹn hò sao? Tôi bảo rồi mà, không có người anh em nào của tôi không cưa được gái, mà tên này đã thật lòng muốn theo đuổi thì chưa thất bại lần nào đâu.”

“…” Từ Gia Diễn khẽ híp mắt.

Cuối cùng, Trầm Tinh Châu còn bồi thêm một câu: “Nhưng mà kết thúc cũng không tốt đẹp đâu.”



Tô Trản đang đợi thang máy thời thì Từ Gia Diễn từ phía sau đi  đến, không khí có chút áp lực.

Cô chào anh, “Chào buổi tối.”

Từ Gia Diễn liếc cô một cái xong cũng không để ý nữa.

Cô đưa tay vươn đến trước mặt anh, quơ quơ, “Hử.”

Đến mi mắt anh cũng lười nâng lên, thang máy vừa đến liền đi vào.

Tô Trản giơ tay, ngẩn người ra tại chỗ, một giây sau, vội vàng theo vào.

Tâm trạng anh ta không tốt hay là đang giận vậy – –

Cô thử lên tiếng gọi:

“Đại thần.”

“…” Không để ý tới cô.

“Ây.”

“…” Anh cũng tiếp tục không chú ý.

“Từ Gia Diễn.”

“…” Anh đã hạ quyết tâm không để ý tới cô rồi.

Tô Trản không hiểu làm sao, đứng một chỗ sờ sờ mặt.

Rốt cuộc là bị gì vậy?



Hôm sau là ngày xuất phát đến điểm thi đấu thứ hai- -Lộc Sơn

Tô Trản sắp xếp hành lý đến nửa đêm, cuối cùng cũng thu dọn xong một cái va li chỉ có hai mươi tấc, gần như mỗi cái kẽ hở cô đều tận dụng nhồi nhét cho bằng hết, khi chắc chắn đã mang đủ đồ mới lên giường nằm nhắn tin cho Thịnh Thiên Vi.

“Tôi nhét không chừa cái khe nào trong vali nữa rồi, chắc là không thiếu gì đâu nhở?”

Thịnh Thiên Vi mau chóng trả lời, “Tiểu thư à, chỉ mới ba ngày thôi mà dính lấy đại thần quá đủ rồi đó!”

Tô Trản thở dài, “Không biết hôm nay đụng trúng chuyện gì mà anh ấy lại cho tôi ăn bơ kìa.”

“Có lẽ là tâm trạng ảnh đang không tốt, mai là ổn thôi mà! Yên tâm đi ngủ sớm đi.”

Ngày hôm sau, Tô Trản dậy sớm, thu thập hành lý xong thì phát hiện bọn Đại Minh đã chuyển hành lý xuống lầu dưới.

Trầm Tinh Châu mặt khác còn phái thêm hai chiếc xe, cộng thêm xe của Từ Gia Diễn nữa là ba chiếc. Ted cùng mấy người nữa trong đội đang xếp hành lý lên xe, vừa vặn ngồi luôn xuống. Thịnh Thiên Vi và cô được sắp xếp ngồi trong xe Từ Gia Diễn, cô vừa xuống lầu đã nghe thấy tiếng Thịnh Thiên Vi đang ríu rít cãi nhau với Mạnh Thần.

Mạnh Thần đang quở trách Thịnh Thiên Vi: “Mặc quần áo mỏng thế này, em bị dở hơi à? Biết thời tiết ở Lộc Sơn thế nào không? Không biết cũng phải xem dự báo thời tiết chứ!”

“Em đương nhiên xem rồi, người ta nói mấy ngày nữa sẽ nóng đó.”

“Nóng cái nồi, mùa đông mà đòi so sánh với cái nóng của mùa hè sao?”

Tô Trản đi tới, Đại Minh tiếp lấy hành lý của cô, cô nhìn lên xe hỏi, “Lão đại của các anh đâu?”

Đại Minh nói: “Vừa gọi rồi, anh ấy sẽ xuống ngay.”

Tô Trản a một tiếng, sau đó dựa vào bên cạnh xe chờ.

Mấy giây sau, Từ Gia Diễn từ trong hành lang đi ra, đã đội sẵn mũ, bước vài bước bước lên xe, ngồi vào vị trí phía sau ghế lái, “Đi thôi.”

Tô Trản theo sau, cô muốn ngồi bên cạnh anh, nhưng thấy anh còn chưa phản ứng thì một đội viên đằng sau đã đi lên đặt mông ngồi xuống cạnh anh, cô méo miệng, chỉ có thể ngồi hàng phía sau, thế nên cô và Thịnh Thiên Vi ngồi cùng với nhau.

Toàn bộ lộ trình, Từ Gia Diễn đều kéu sụp mũ xuống không nói một câu.

Vì buổi sáng phải dậy sớm, các đội viên cũng nhanh chóng ngủ bù.

Tô Trản cùng Thịnh Thiên Vi là lần đầu tiên đi theo đội, vừa hưng phấn vừa kích động, hai người không dám nói lời nào, chỉ có thể điều chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, bắt đầu nhắn tin tám chuyện với nhau.

“Sao thế? Hai người cãi nhau thật à?”

Tô Trản: “/ (TOT)/ làm gì có~~, tôi cũng đâu biết gì đâu?”

“Nói một chút coi, tôi giúp bà phân tích tình hình.”

Tô Trản: “Hôm nọ tan tầm cũng không có chuyện gì, bà cũng ở đó mà, bọn tôi vẫn còn nói chuyện bình thường, sau khi về nhà thì đột nhiên không thèm quan tâm tới tôi nữa, có bắt chuyện cũng vậy, dù có làm cái gì cũng không chịu để ý tới tôi nữa.”

“Bà làm nũng với người ta thử xem?”

Tô Trản: “Làm như thế nào?”

“Anh Gia Diễn … Anh không thèm quan tâm tới người ta nữa sao!”

Tô Trản: “…”

“Đừng lo lắng, đại khái là “ông dượng” của đại thần đến thăm thôi mà, mỗi tháng, đàn ông cũng có vài ngày như vậy.”

“…”

“Đợi lát nữa đến khách sạn, bà cho ổng chút thuốc bổ mắt là được thôi mà.”

“Thuốc bổ mắt gì?”

“Ngốc, là đem cái bộ áo lông kín mít không hở một đường cong của bà ra, sau đó thay bộ áo tắm hai mảnh ngập tràn không khí Hawaii mà hôm qua tôi chọn cho bà đó, mang bộ áo tắm hai mảnh cực kỳ tôn dáng đó sang phòng anh ta uốn éo một vòng, đảm bảo giận gì cũng hết cho xem!”

“… Tạm biệt.”

Từ Nhã Giang đến lộc Sơn đi xe mất hai giờ, nói nhanh cũng không nhanh, chậm cũng không chậm.

Ra khỏi đường cao tốc là đến ngay vùng ngoại ô Lộc thành, nơi tổ chức thi đấu là trung tâm thể thao, khách sạn cũng ở gần trung tâm ấy. Đến gần trưa xe cộ qua lại nườm nượp đổ vào trung tâm thành phố, ba chiếc xe lục tục dừng lại trước khách sạn, nhân viên khách sạn ra hỗ trợ mọi người xách hành lý từ trên xe, hướng dẫn tài xế vào nơi đỗ xe, dẫn đoàn người đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng.

Anh Trác đã từng làm trưởng đoàn cho rất nhiều đội nên kinh nghiệm đã tương đối, sắp xếp rất hợp lý.

Anh Trác nói: “Gia Diễn, anh mượn chứng minh nhân dân một chút.”

Từ Gia Diễn ngồi ở trên ghế sofa ở đại sảnh, sau đó móc bóp trong túi, lấy chứng minh nhân dân đưa cho anh Trác.

“Những người còn lại cũng lấy thẻ chứng minh ra nào, Thiên Vi với Tô Trản chung một phòng, hai đứa cũng đưa chứng minh cho anh nhé.”

Mọi người làm xong thủ tục liền đi nhận phòng.

Đoàn người kéo hành lý lên lầu sáu.

Từ Gia Diễn một mình phòng, những người còn lại đều là hai hoặc ba người một phòng.

Anh ở phòng 606, Tô Trản và Thịnh Thiên Vi là số lẻ 617, vừa vặn ở đối diện nhau.

Tô Trản nhìn anh mở cửa, mang hành lý vào, một câu cũng không thèm nói với cô.

Trưởng đoàn để mọi người đi cất hành lý xong lại dẫn đến nhà hàng cuea khách sạn ở lầu hai ăn., nói xong quay đầu giải thích với hai cô gái: “Trước kia Lộc thành từng tổ chức một trận đấu solo LOL quy mô lớn, tuyển thủ eSport lần đó cũng ở tại khách sạn này, mọi người chú ý chút thông tin liên hệ với khách sạn để về sau còn sử dụng. Chiều nay mọi người nghỉ ngơi một buổi, sáng sớm mai mới đến trung tâm thể thao.”

Lúc ăn cơm trưa, Tô Trản cũng không thấy Từ Gia Diễn, hỏi Đại Minh mới biết được, xương cổ anh lại đau, không muốn ăn cơm.

Tô Trản lùa vội hai miếng cơm, nói  trước một tiếng với Thịnh Thiên Vi, sau đó vội vàng về phòng lục miếng dán cổ ra.

Cửa phòng 606 đóng chặt.

Cô gõ, không có người trả lời.

Cô cúi người xuống, áp tai vào cửa nghe ngóng, bên trong là một mảnh yên tĩnh.

Cô lại gõ gõ thêm mấy cái.

Vài giây sau có tiếng bước chân tiến lại.

Tô Trản không biết sao có chút căng thẳng.

Một giây sau, cánh cửa “Lạch cạch” hé ra.

Người bên trong đã mở cửa phòng.

Nhiệt độ bên trong rất cao, trong chớp mắt cửa mở, không khí ấm áp bên trong tràn ra.

Người ở trong đầu tóc bù xù, đỉnh đầu xù thành một cái chỏm, lại mặc một cái áo T-shirt, hai tay anh khoanh trước ngực, dựa vào cửa, từ trên cao nhìn cô, “Chuyện gì?”

Cô cúi đầu nói: “Em vào được không?”

Từ Gia Diễn cười: “Muốn vào à?”

“Dạ.”

Anh nhìn cô chằm chằm, dùng đầu lưỡi chọt chọt vào má, mấy giây sau, nghiên người sang một bên nhường đường cho cô đi vào.

Tô Trản đi vào, được hệ thống sưởi bao phủ một làn gió ấm.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, trên giường đã rối mù một đống đồ, máy tính, quần áo, những thứ linh tinh lang tang đều là đồ của anh.

Cảm giác khi đang nhìn vào thế giới của anh, cả một ánh mắt cô cũng không biết nên đặt vào nơi nào, cô chút lúng túng đứng cạnh.

Từ Gia Diễn thoả mãn tựa vào tường ở lối đi, vẫn nhìn cô chằm chằm

“Nghe Đại Minh nói xương cổ anh lại đau nữa, em mang cái này qua cho anh, dán lên đi, nghe nói có thể ngừng cơn đau, rất hữu hiệu đó.”

Anh không nói lời nào, nhìn chằm chằm cô, đột nhiên cười một cái,

“Tô Trản.”

Lần đầu tiên, anh thế nhưng lại không gọi cô là cúc vạn thọ.

“Dạ.” Cô đáp lại.

“Tống Bách Ngôn theo đuổi em à?”