Từng Nghe Giọng Nói Của Anh

Chương 14




CHUYỂN NGỮ: LAM THIÊN.

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Mấy ngày sau, Tô Trản liên tiếp nhận được thông báo nhận chức từ công ty game Quang Thế. Trong nước, Quang Thế là một nhà sản xuất game có sức thu hút lớn, những game đứng đầu trên bảng xếp hạng đều do công ty này nhận thầu. Dưới trướng công ty này cũng không hề thiếu các câu lạc bộ eSport. Trước kia Tô Trản nói tới đây làm việc không bằng nói tới nơi này để tìm cảm hứng. Ngày cô tới công ty nhận chức, có một cô nàng cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ tròn vô cùng đáng yêu cũng tới làm việc.

Cô gái ấy tên Thịnh Thiên Vi, vừa thấy Tô Trản đã đi tới làm quen, rất tự nhiên ôm lấy tay cô và giới thiệu về lịch sử hình thành công ty, cứ ngỡ cô ấy làm ở đây rất nhiều năm rồi vậy.

“Quang Thế trước đây là một công ty kinh doanh bất động sản, mấy năm trước việc làm ăn khá tốt kiếm không ít lời, bỗng nhiên thái tử của Quang Thế nhìn trúng thị trường game trong nước nên mới mở ra công ty này. Đúng rồi, Trản Trản cô biết chơi game không?”

Tô Trản đáp:” Tôi chơi Russia cube.”

Thịnh Thiên Vi:” Haha! Cậu chơi cái đó sao? Esport cậu biết không?”

“… Biết, nhưng chơi không được giỏi.”

Vừa dứt lời, Tô Trản hiểu đại khái một số việc, Thịnh Thiên Vi tuy sinh ra ở gia đình gia giáo nhưng cô ấy lại vô cùng say mê eSport. Cha mẹ là thành phần trí thức do đó tuân thủ việc kế hoạch hóa gia đình nên chỉ sinh ra một người con, đó là Vi Vi, nhưng cũng thật kì lạ họ hàng trong nhà đều sinh con trai. Điều này khiến cho cô ấy từ nhỏ đã sống giữa đám nam sinh mà lớn lên, nhờ mẫm lăn lộn mà ngoài thích chơi game Vi Vi rất thích chơi bóng đá. Tô Trản hoàn toàn không nhìn ra một cô gái lại có tính cách hoang dã như vậy.

Thịnh Thiên Vi liền đáp:” Chao ôi cậu biết Pot không?”

“Cậu biết à?”

Vi Vi khi nói tới thần tượng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, mắt lóe lên ánh sáng “ Đó là điều đương nhiên, thần tượng của tớ, tớ si mê eSport một phần cũng bởi vì anh ấy, sau đó tớ lập chí muốn tới eSport công tác, cậu biết tại sao tớ tới Quang Thế không?”

“Tại sao?” Tô Trản sửng sốt khi nghe tới đó.

Sau đó yên lặng tính toán trong lòng, anh ta rốt cuộc đã rải hoa đào cho bao nhiêu cô gái rồi…?!

Thịnh Thiên Vi còn nói:” Còn Quang Thế thái tử gia cậu biết không?”

Tô Trản phát hiện ra cô gái này thật thích nói chuyện vòng vo.

“Cậu nói đi.”

“Quang Thế thái tử gia, Thấm Tinh Châu, nghe nói là một Pot đích thực. Đại thần cùng thái tử dường như hợp tác với nhau, mình cũng chỉ là nghe nói thôi, tới đây làm việc cũng là hy vọng gần thần tượng hơn một bước.

“Cậu dường như rất thíc anh ta a….” Tô Trản kéo dài âm, lộ rõ sự tò mò của mình, “Cậu thích anh ta vì cái gì chứ?”

“Cậu gặp anh ta rồi sao?”

Cô lắc đầu một cái, thật giống như lấy lệ.

“Gặp mặt là cậu có thể hiểu ngay rồi.” Thịnh Thiên Vi lại thở dài:” Haizzz, cậu không hiểu, mình là loại người ái mộ trong lòng, đây chỉ đơn thuần là sùng bái thôi. Vì anh ấy mà cố gắng thi đại học, cố gắng đứng ngang tầm của anh ấy để cùng sánh bước cùng nhau, người bình thường đều muốn ở cùng một chỗ với thần tượng, đây là đơn thuần sùng bái, là nhiệt huyết giúp mình vượt qua những lúc hoang mang khó khăn nhất.”

Tô Trản thử dò hỏi:” Nếu như, ý mình là nếu như trong thực tế anh ta là một người rất ngông cuồng tự kiêu tự đại, cậu còn thích anh ấy nữa không?”

Thịnh Thiên Vi không chút nghĩ ngợi đáp:” Thích chứ – tại sao lại không thích?”

“Chẳng lẽ anh ấy không có khuyết điểm gì hay sao? Chắc cũng không phải thiếu kiên nhẫn chứ?”

Thịnh Thiên Vi bỗng nhiên nghiêm túc nói “Mình nói cho cậu biết, mình ủng hộ anh ấy thỏa sức ngông cuồng.”

“…”

Cô ấy hâm mộ quá mức rồi chăng!!!

“Mình thấy anh ấy giờ vô địch thế giới, dõi theo anh từng bước thành công cho tới bây giờ, nhìn anh từng bị mọi người bội nhọ, từng bị mắng nhiếc, giễu cợt, anh ấy đã dùng mười năm tuổi xuân để đổi lấy một Trung Quốc hùng mạnh về game, những thứ anh ấy bỏ ra, mất đi không ai biết, anh chưa tùng than phiền, chưa bao giờ chỉ trích, chưa bao giờ từ bỏ.”

“…”

“Tin rằng anh ấy nếu dùng sự thông minh của bản thân, coi như không đi con đường này thì cũng có thể khởi nghiệp mưu sinh trên con đường khác. Nhưng anh ấy lại không lựa chọn những thứ đơn giản kia, anh lựa chọn một con đường đầy chông gai mà không biết tới tiền đồ của tương lai, đây mới là eSport có hoài bão, có rất nhiều người có chung tư tưởng nhưng không thực hiện được, có thể anh ấy sẽ giúp chúng ta hoàn thành ước mơ này.”

“…”

“Ngày anh giải nghệ, hẳn sẽ có rất nhiều người khóc khi anh đi.”

Mấy ngày sau, Thịnh Thiên Vi không tin vào mắt mình, thần tượng mà cô ngày đêm lải nhải với Tô Trản bỗng nhiên xuất hiện tại đại sảnh của Quang Thế.

Vi Vi ôm đầu chạy khắp nơi tán loạn, thất thần:” Làm thế nào bây giờ, chưa gội đầu, vốn tối qua phải gội nhưng nhà cắt nước! TMD lần đầu tiên gặp lão đại không thể để đầu tóc bù xù như thế này được!”

Một hồi lại chạy tới trước mặt Tô Trản hỏi:” Trản Trản đầu mình có bết lắm không?”

Tô Trản nhìn mái tóc có thể lấy đủ dầu đi xào rau, không nhịn được nói:” Có chút, cậu nên đến  nhà vệ sinh gội qua thử xem?”

“Không có dầu gội a.”

“Dương Thu hôm nào cũng mang đó, cậu có thể hỏi mượn anh ấy chút?!”

Đúng vậy! Anh chàng tên Dương Thu này mỗi ngày đều gội đầu tại công ty, nghe nói như vậy có thể tiết kiệm không ít tiền nước đó.

Thịnh Thiên Vi hào hứng chạy đi tìm Dương Thu.

Tô Trản nhìn bóng lưng của cô bạn khuất dần, khẽ sờ tóc mình, thầm than trong lòng:” Hay mình đi cùng Thiên Vi một chút nhỉ?”

Từ sau hôm đó, hai người cũng ít khi gặp nhau.



Đêm hôm ấy, Tô Trản chơi game mấy ván, nắm lấy tay game gần nhất ném một cái, nói: “Không chơi.”

“Tại sao?” Từ Gia Diễn đưa tay vuốt lại mái tóc đã khô của mình.

“Không đánh lại anh.”

“… Vậy anh đi ngủ.” Anh làm bộ muốn đứng dậy.

“….” Cô không lên tiếng, nhưng hướng ánh mắt tôi nghiệp nhìn anh.

“Thôi lại cùng em chơi thêm mấy ván nữa vậy.” Anh lại ngồi xuống.

“Hay là…” cô dừng lại, ánh mắt trông đợi, Từ Gia Diễn nghiêng đầu nhìn lại cô, nhẹ nhàng nói:” Ừ! Cái gì?”

Cô đem chiếc gối trên ghế lại ôm vào lòng “Chúng ta chơi lâu như vậy rồi, không tốt cho sức khỏe hay là chúng ta tán gẫu nhé?”

Từ Gia Diễn vốn đã xảy ra chuyện không may ở San Francisco, đã 2 ngày nay không được chợp mắt, thật ra thì anh bây giờ ngả đầu là có thể ngủ được ngay nhưng vẫn cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ. ném tay game sang 1 bên, anh dựa người vào ghế sofa, một tay đặt sau gáy, bẻ cổ nói: “Em nói đi.”

Tô Trản ngồi khoanh chân trên ghế sofa,làm bộ dạng chăm chú: “Anh kể trước được không?”

Từ Gia Diễn đang bẻ cổ thì dừng lại,tay còn đế sau gáy, nghiêng đầu nhìn cô rồi quay sang phía khác, tiếp tục massage cổ, thờ ơ nói: “Em muốn biết chuyện gì?”

Tô Trản nhìn an chằm chằm, thản nhiên nói: “ Tất cả mọi chuyện về anh”

Từ Gia Diễn một lần nữa phải dừng lại, quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người cô rồi lại quay đi. Anh lười biếng đáp: “Từ Gia Diễn, nam, cao 1m87,nghề nghiệp: tuyển thủ Esport, độc thân.”

Quả đúng là lời ít ý nhiều đấy.

“…”

Anh massage xong,hạ tay xuống, nhìn về phía cô, bình thản nói: “Có vấn đề gì sao?”

Một câu giới thiệu ngắn ngủi nhưng lại có sức dụ dỗ với Tô Trản, cô xoa xoa mặt:” Không…không có…vấn đề.”

Từ Gia Diễn khẽ ừ một tiếng.

“Vậy, vừa nãy cô nữ sinh kia…”

Nghe vậy anh cười khẽ “Nghĩ gì vậy?”

“Hả…” Tô Trản liếc anh.

Hai tay anh đan vào nhau đặt sau ót, người dựa về phía sau một chút, nhìn cô một cái, giễu cợt nói:” Anh nói em cả ngày trong đầu nghĩ gì vậy? Đó là cô em gái của bạn thân đang học lớp 12 thôi.”

Tô Trản nhìn anh một lúc lâu, thở dài nói:” Em nói cô bé kia rất đẹp, anh tự mình đa tình gì chứ?”

“…”

Anh một người đàn ông sắp ba mươi sao lại nhìn trúng cô gái chưa đầy hai mươi kia được.

Cô gái này suy nghĩ thật kì lạ.

Anh đứng dậy:”Là anh tự mình đa tình. Anh mệt rồi nên hơi khó chịu, em tự chơi đi.”

Do ngồi quá lâu nên đai áo tắm khẽ buông lỏng, anh vừa đứng dậy, đai lưng khẽ rơi xuống may mà có khăn tắm quấn bên dưới nên chỉ có bên trên là bị lộ ra một mảng lớn da thịt, tuy cơ thể hơi gầy nhưng nhìn khá là có lực.

Tô Trản nhìn tới thất thần.

Một giây kế tiếp, đầu bị người khác xoay tới chỗ khác, Từ Gia Diễn hơi căng thẳng nói:”Nhìn cái gì chứ?”

Đầu dù xoay qua chô khác hơn nữa không thể động đậy vì vậy cô liền liếc mắt lại, Từ Gia Diễn bèn lấy một chiếc gối trên ghế che trước mắt cô,” Còn nhìn!”

Có lẽ do nóng nảy nên anh dùng lực hơi mạnh, Tô Trản bị anh đè ngã xuống ghế sofa, bị gối che mắt, khiến mọi thứ xung quanh đều tối đen, không nhìn thấy gì hết.

Tô Trản tức giận:” Không nhận ra, có cần em giúp anh không?”

Từ Gia Diễn một tay giữ đầu cô, cúi người, một tay khác nhặt dây lưng rơi trên đất, vắt lại trên bả vai:” Không cần em phải làm gì.”

Tô Trản cầu còn không được.

Từ Gia Diễn lấy gối ra, nhanh chóng thắt lại dây lưng, sau đó cúi xuống đối mặt với cô, anh đột nhiên cúi xuống khiến cho hai chóp mũi của hai người chạm nhau, hô hấp quấn quit, môi anh rất mỏng hơi cong, nếu tiến thêm một chút là hai người đã hôn nhau.

Anh bất ngờ đưa tay ra sau ót cô ấn nhẹ, còn bản thân thì áp sát vào má phải của cô, môi anh cách tai cô trong gang tấc.

“Tô Trản”

Anh nghiêm giọng gọi tên cô, trong lồng ngực tim cô đập liên hồi như sắp nhảy ra ngoài vậy.

Anh nói:” Hai ta không giống nhau, hiểu chứ?”

Tô Trản:”Cô gái kia giống anh sao, anh cảm thấy vậy à?”

Anh buông cô ra, ngồi dậy,” Không biết, dù sao chúng ta cũng không phải.”

Tô Trản sau đó muốn tất cả câu chuyện kết thúc tại đây, không phát sinh chuyện kia, có lẽ buổi tối đó cô uống rượu cũng sẽ không nghĩ về anh mà thổn thức, hoặc băng qua đường tại thời điểm nhìn thấy bóng lưng giống anh sẽ không đứng lặng trong chốc lát, sẽ không phiền muộn mơ màng giữa dòng người đông đúc mà mất đi phương hướng.