Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 9




EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

-------------------------
"Đương nhiên sẽ không, mời ngồi." - Vẻ mặt của Trầm Mộ Ngôn hớn hở hẳn ra, ánh mắt thế nhưng liên tục nhìn chằm chằm vào Cố Thấm Phong không tha.

Cố Thấm Phong, người này thật là thú vị. Ánh mắt vừa nãy lộ rõ sự bài xích mình. Phải biết rằng trong cái vòng luẩn quẩn này, người ghét mình chính là không thiếu, nói xấu mình cũng là quá nhiều, nhưng nếu là gặp nhau ở bên ngoài, thì ít nhất người ta cũng bày đủ công phu để che che giấu giấu. Thế nhưng Cố Thấm Phong không những không che giấu mà còn đem tâm tình bại lộ ở trước mặt mình, thì ra ghét mình đến như vậy cơ đấy.
Úc Uyển Ương đương nhiên sẽ không lựa chọn ngồi bên cạnh Trầm Mộ Ngôn. Nàng tự giác ngồi xuống bên cạnh Thư Hoài Đạt, khiến cho Cố Thấm Phong không thể làm gì khác hơn là ngồi bên cạnh Trầm Mộ Ngôn.

Lần lượt bốn người gọi riêng món ăn cho mình. Sau khi nhân viên phục vụ nhận order xong rời đi thì không khí rõ ràng ngột ngạt mà trầm xuống. Tính cách của Trầm Mộ Ngôn vốn là ưa náo nhiệt, nàng dĩ nhiên sẽ không cho phép tình trạng này kéo dài.
"Úc tiểu thư thật xinh đẹp, thoạt nhìn so với trên phim truyền hình thì càng đẹp hơn nha." - Trầm Mộ Ngôn nâng má, ánh mắt dường như muốn dính lên người của Úc Uyển Ương.

"..." - Ánh mắt của Úc Uyển Ương đuôi phượng hẹp dài, bất kì lúc nào cũng có thể tản mác ra sự dụ hoặc, mặc dù bây giờ thần thái của nàng rất lãnh đạm với lời khen của Trầm Mộ Ngôn - "Quá khen rồi."
Trầm Mộ Ngôn híp mắt mỉm cười, sau đó lại tiếp lời, "Chuyện này sao có thể gọi là quá khen đây. Nói về nữ minh tinh, tôi đây đã thấy qua nhiều rồi, ai là dựa vào trang điểm, ai là nguyên bản xinh đẹp, tôi liếc mắt một cái thì đều có thể nhìn ra. Giống như Úc tiểu thư vậy, liếc mắt một cái thì liền biết đây chính là cực phẩm."

Nàng vừa dứt lời, phía đối diện liền truyền đến một tiếng ho nhẹ. Thư Hoài Đạt bình thản nhìn lướt qua nàng một chút, trong mắt lộ rõ ý tứ nên biết đâu là giới hạn.
Trầm Mộ Ngôn chỉ còn biết cách thu liễm trở lại. Ba người này như thế nào đều không có tình thú như vậy, khiến cho bữa cơm ăn không ngon gì cả. Cố Thấm Phong đối với Thư Hoài Đạt cùng Úc Uyển Ương có vấn đề hay không thì tạm thời không cần nhắc đến, thế nhưng Thư Hoài Đạt biết rõ chồng của mình dây dưa không dứt với Úc Uyển Ương, cớ sao lại không biết dụng ý của mình đây?

Hơn nữa, Úc Uyển Ương không thể không biết thân phận của Thư Hoài Đạt là vợ của Chung Dật Minh. Thời điểm ngồi xuống lại không ngồi ở bên cạnh mình mà lựa chọn ngồi ở bên cạnh cô ấy. Trò chơi này thực sự là càng ngày càng thú vị mà.
"Đây là bạn của tôi, Trầm Mộ Ngôn, lần trước chưa kịp giới thiệu với Úc tiểu thư." - Thư Hoài Đạt thoáng quay đầu đối với Úc Uyển Ương nói.

Úc Uyển Ương tự nhiên đã nghe qua đại danh của Trầm Mộ Ngôn. Trong giới giải trí này không thiếu nữ minh tinh đã từng qua tay cô ấy. Nhưng nếu như Thư Hoài Đạt đã lịch sự giới thiệu trước rồi, vậy thì mình cũng phải nên trả lễ lại mới là phải phép, "Đây cũng là bạn của tôi, Cố Thấm Phong."
Cố Thấm Phong lúc này lại chú ý đến hai từ mà Thư Hoài Đạt dùng, "lần trước".

"Thư tổng, đã lâu không gặp." - Cố Thấm Phong tạm thời đem nghi vấn đặt ở trong lòng, cùng Thư Hoài Đạt chào hỏi.

Ở một tiệc dạ hội vào khoảng thời gian trước, nàng đã từng gặp qua Thư Hoài Đạt. Cho nên bốn từ "đã lâu không gặp" này, xác thực không có nói sai.
"Úc tiểu thư, tôi có vài vấn đề cần được giải đáp, Úc tiểu thư có thể trả lời tôi không?" - Trầm Mộ Ngôn không ngại tạo ra trò chơi thú vị, nàng đột nhiên hỏi.
"Trầm tổng cứ hỏi đi."
"Không biết, cô có hay chưa có bạn trai đây?" - Trầm Mộ Ngôn e sợ thiên hạ không loạn, hỏi xong còn đem ánh mắt mình quăng đến Thư Hoài Đạt, cười rất có thâm ý.
Úc Uyển Ương chỉ nghĩ là nàng đối với mình có ba phần hiều kì, vẫn chưa liên tưởng đến Chung Dật Minh, cho nên nàng rất thành thật mà trả lời, "Không có, hiện tại chưa có ý định này."

Chưa kịp để Trầm Mộ Ngôn đáp lời, Cố Thấm Phong bên cạnh mỉm cười, giọng cười khẽ thanh thúy mà vang lên bên tai Trầm Mộ Ngôn, "Thì ra Trầm tổng đối với cuộc sống cá nhân của Uyển Ương lại cảm thấy hứng thú như vậy."
Những chuyện liên quan đến Trầm Mộ Ngôn, dường như mọi người đều đã được nghe qua, dù sao thanh danh của cô ấy cũng không được tốt. Bất kể là trong làng giải trí hay là giới kinh doanh, cô ấy đều cùng từng người có quan hệ qua lại. Ngay sau khi Cố Thấm Phong nghe được Trầm Mộ Ngôn hỏi Úc Uyển Ương một câu kia thì liền nâng lên cảnh giác của mình, chẳng lẽ cô ấy xem trọng Úc Uyển Ương rồi?

"Cố tổng không cần phải quá sốt sắng nha, tôi chỉ là thuận miệng mà hỏi thôi." - Trầm Mộ Ngôn thấy thế thì liền nói, trong lòng thầm than, chẳng lẽ mình đùa quá mức à?
"Được rồi, Mộ Ngôn." - Thư Hoài Đạt rốt cục cũng lên tiếng ngăn nàng lại.

Đúng lúc này, nhân viên đem lên những món ăn được các nàng gọi ra. Từng món từng món được đưa lên, đề tài vừa rồi dĩ nhiên không được tiếp tục nữa.
Bữa ăn này mỗi người một tâm tư, ngược lại cũng không tính là quá mức lúng túng.

Rời khỏi nhà hàng Tây, ngay lúc đứng trước cửa thì ngữ khí của Trầm Mộ Ngôn lại khinh khỉnh mà vang lên, "Em gái nhỏ, có muốn hay không để chị đưa về nhà đây?" 
"Cám ơn, tôi ngồi xe Thấm Phong về là được rồi." - Bước chân của Úc Uyển Ương hướng về Cố Thấm Phong. Nàng hiện tại là đối với Trầm Mộ Ngôn có một cái bóng ma to lớn ở trong lòng.

Thư Hoài Đạt đứng ở phía trước thế nhưng lại quay đầu, "Cô không có lái xe đến?" 
Không có xưng hô tên gọi, nhưng mọi người đều biết là Thư Hoài Đạt đang hỏi người nào. Úc Uyển Ương liền gật đầu đáp, "Vâng, không có."

Câu chuyện vốn là nên kết thúc như vậy, ngoại trừ hành động của Thư Hoài Đạt thật là làm cho người ta cảm thấy bất ngờ. Nàng dừng bước lại, mạnh mẽ xoay người, thanh âm lành lạnh của nàng khiến cho người đối diện không nghe ra tâm tình, "Tôi đưa cô về."

Lời này vừa nói ra, sự nghi hoặc trong lòng Cố Thấm Phong được triệt để tăng thêm. Trầm Mộ Ngôn dĩ nhiên là hoan nghênh ý tưởng này của bạn mình, đều không có người nào lên tiếng trả lời.
Bốn người giằng co im lặng một lúc lâu. Sau đó, Trầm Mộ Ngôn mới nói, "Thư đại tiểu thư của mình, mình cũng không có lái xe tới, cậu quên rồi sao?"

"Cậu gọi xe, tự quay về." - Thư Hoài Đạt cũng không để ý đến Trầm Mộ Ngôn oán giận. Chuyện đêm nay nàng cần Úc Uyển Ương cho mình một câu trả lời hợp lý. Lần này, không phải nàng đưa về thì không được.
"Aiz, cậu thật sự là.." - Trầm Mộ Ngôn chép miệng.

"Nếu như Trầm tổng không ngại thì tôi đưa cô về." - Cố Thấm Phong mỉm cười, cắt đứt câu nói của Trầm Mộ Ngôn, sắc màu của đôi mắt thật sự bình thản, không ánh lấy một niềm vui.
Cho dù nàng là nghi hoặc mối quan hệ của ba người này, thế nhưng xem ý tứ của Thư Hoài Đạt thì quyết định đưa Uyển Ương về của cô ấy xem ra không thể nào thay đổi. Kệ vậy, khi khác hỏi Uyển Ương cũng được.

"Tốt lắm, đi thôi. Ngày hôm nay tôi nhất định phải lĩnh giáo một chút kĩ năng lái xe của Cố tổng." - Trầm Mộ Ngôn nói, tay liền bắt Cố Thấm Phong, hướng bãi đỗ xe mà đi.
Vừa qua khỏi một chỗ ngoặt, Cố Thấm Phong liền đẩy Trầm Mộ Ngôn ra, cau mày nhìn nàng.

"Ái chà, Cố tổng tựa hồ rất không ưa tôi thì phải, làm sao, như thế nào, tôi đây bộ dạng khó coi lắm à?" - Trầm Mộ Ngôn buồn cười, vừa nói vừa tiến sát lại chừng hai bước, ánh mắt nàng nghiền ngẫm thật kĩ Cố Thấm Phong.

Khó coi? Làm sao mà có thể khó coi cho được? Cố Thấm Phong mặc dù là không ưa điệu bộ của nàng, nhưng đối với hình dáng bên ngoài của Trầm Mộ Ngôn thì Cố Thấm Phong có thể khẳng định, Trầm Mộ Ngôn là có thể so sánh với Úc Uyển Ương, thậm chí là không thua kém. Chỉ là khí tức tùy tiện trên người của Trầm Mộ Ngôn quá nặng, cho nên khi nàng đứng với Úc Uyển Ương thì có thể tạo ra được một sự chênh lệch rõ ràng.
"Rất ưa nhìn, nhưng không liên quan đến tôi." - Cố Thấm Phong trực tiếp đi ở phía trước, âm thanh so với vừa nãy có thêm mấy phần lạnh nhạt.

"Nếu ưa nhìn, không xem vài lần thì cũng thôi đi. Thế nhưng cô vẫn như vậy chán ghét tôi, tôi là trêu chọc cô chỗ nào a?" - Trầm Mộ Ngôn theo sát nàng ở phía sau, ngay lúc Cố Thấm Phong mở cửa ngồi vào trong xe, bản thân nàng cũng ngồi vào ghế phụ lái thì nàng liền hỏi một câu như vậy.
Cố Thấm Phong cảm giác mình đã cau mày quá nhiều lần và quá lâu rồi, khiến cho nơi giữa hai lông mày có chút đau đớn, điều này khiến cho Trầm Mộ Ngôn cảm thấy hài lòng vô cùng.

Lên xe, Cố Thấm Phong ngoại trừ hỏi địa chỉ nơi ở của Trầm Mộ Ngôn thì không hề nhiều lời. Trầm Mộ Ngôn cũng phát giác ra sự phản cảm mà Cố Thấm Phong dành cho mình, nàng cũng không khơi mào câu chuyện nhan sắc bề ngoài kia nữa.
"Cố tổng, tốt xấu gì chúng ta cũng đã gặp nhau mấy lần. Hơn nữa hai nhà chúng ta dạo gần đây dường như còn có dự án hợp tác, cô không định đem số điện thoại đưa cho tôi, để cho chúng ta có thể thuận lợi mà trao đổi hay sao?" - Sau khi xe dừng, Trầm Mộ Ngôn liền nói.

Cố Thấm Phong liếc nàng một chút, lạnh lùng nói, "Tôi cùng Trầm tổng hẳn là không có cái gì để trao đổi. Cô thích, tôi không thích. Cô cảm thấy hứng thú, tôi không cảm thấy hứng thú."
Bóng tối trong xe bị đèn đường rọi vào chiếu sáng lên. Trầm Mộ Ngôn khẽ nghiêng đầu, dùng một ngón tay sượt qua lông mày kiều diễm của mình, khóe môi khẽ cong lên, "Ái chà, cô sợ cái gì nhỉ, sợ tôi coi trọng cô, hay là.." - Trầm Mộ Ngôn híp mắt - "Hay là sợ tôi thông qua cô, tiếp cận Úc Uyển Ương?" 

Cố Thấm Phong đột nhiên quay đầu, đối mặt với một Trầm Mộ Ngôn đang tràn ngập ý cười trong đáy mắt. Nàng xác thực không muốn cùng Trầm Mộ Ngôn có bất kì quan hệ nào. Nghĩ đến tình hình vừa nãy trong nhà hàng Tây kia, nguyên nhân phần lớn chắc hẳn đều từ Úc Uyển Ương mà hình thành ra.
"Nghe kĩ tôi nói đây. Tuy rằng tôi chẳng phải là người cao thượng gì, thế nhưng nguyên tắc vẫn là phải có." - Phản ứng của Cố Thấm Phong không nằm ngoài dự đoán của nàng. Từ bề ngoài của Cố Thấm Phong thì có thể nhìn ra tính cách của cô ấy, người như vậy mà đứng chung với mình, xác thực là hai cái thái cực nằm đối lập nhau.

Mặc dù nàng không thể giống như Thư Hoài Đạt, có thể duy trì một mối quan hệ trong một đoạn thời gian thật dài. Tuy nhiên nàng cũng không phải là dạng người có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi để đi mưu cầu một mối quan hệ cùng với người khác. Trầm Mộ Ngôn biết, ấn tượng mà mình để lại cho Cố Thấm Phong tựa hồ quá kém.
"Xin lỗi." - Cố Thấm Phong thấp giọng nói, nàng biết biểu hiện của mình dành cho Trầm Mộ Ngôn đã đại biểu được ánh nhìn của mình, nhưng bị Trầm Mộ Ngôn nói trắng ra như thế thì quá không tiện, giống như là mình đã biểu hiện quá phận vậy.

"Nếu không muốn cho thì quên đi, tôi đi đây." - Trầm Mộ Ngôn làm ra một bộ dạng bà đây không thèm để ở trong lòng mà xuống xe.
Chỉ là, nàng vẫn nhìn chằm chằm vào đuôi xe đang rời đi của Cố Thấm Phong, cho đến khi xe chạy đi mất dạng rồi, thì nàng vẫn chưa chịu di chuyển bước chân của mình. Dĩ nhiên, Trầm Mộ Ngôn có khả năng có được số điện thoại của Cố Thấm Phong, thế nhưng điều này sẽ không còn ý nghĩa gì cả, sẽ không bằng Cố Thấm Phong cam tâm tình nguyện mà cho mình.

Nguyên tắc của Trầm Mộ Ngôn là, rất thích chơi đùa, nhưng chưa từng miễn cưỡng bất kì một ai.
.
.
.
Thư Hoài Đạt vốn là biết nơi ở của Úc Uyển Ương. Dọc đường đi hai người cũng không nói chuyện. Úc Uyển Ương nhìn thấy nàng trầm mặc như vậy, cho nên cũng im lặng theo. 

Thời điểm cần lên tiếng, Thư Hoài Đạt liền mở lời, "Chuyện tối nay Úc tiểu thư đừng để ý. Mộ Ngôn không có ác ý gì đâu."
"Không sao." - Úc Uyển Ương không biết ý tứ thực sự của Trầm Mộ Ngôn, vẫn cho là cô ấy hỏi vì hiếu kì mà thôi, phỏng chừng là do tính tình cô ấy từ nhỏ đã vậy rồi.

"Có điều vấn đề mà cô ấy hỏi, cũng khiến cho tôi cảm thấy tò mò." - Thư Hoài Đạt nói xong, thái độ liền xoay chuyển mà hỏi - "Úc tiểu thư thật không có bạn trai sao, nếu như là sắp trở thành bạn trai, cũng có thể coi như là có."
Nàng vốn không phải là người nói nhiều, càng không chủ động dò hỏi việc tư của người khác, thế nhưng chuyện này liên quan đến gia đình của nàng, nàng không thể không hỏi một câu như vậy.

Lúc Thư Hoài Đạt hỏi câu này, thì cả người Úc Uyển Ương cơ hồ là run lên, ngay cả trái tim cũng đập nhanh hơn. Nàng làm bộ bình thường mà quay đầu nhìn sang Thư Hoài Đạt, phát hiện cô ấy vẫn còn đang chuyên tâm lái xe, lời nói vừa rồi giống như chỉ là thuận miệng mà hỏi thôi.
Vấn đề như vậy, nếu như là người khác hỏi, thì nàng sẽ không cảm thấy có cái gì không thích hợp, nhưng từ miệng Thư Hoài Đạt mà đi ra, dĩ nhiên cảm giác sẽ không giống nhau.

Nàng cũng không có quên sự dây dưa của Chung Dật Minh. Hiện tại, vợ của hắn đang ngồi ngay bên cạnh mình. Cho dù nàng cũng không có thực sự trở thành người thứ ba, thế nhưng chuyện này thật sự quá mức nhạy cảm, khiến cho nàng theo bản năng mà cảm thấy ngột ngạt.
"Đều không có." - Úc Uyển Ương bình tĩnh lại, sau đó ngữ điệu mang theo sự trào phúng - "Không nghĩ tới Thư tổng cũng có lúc như vậy, tinh thần nhiều chuyện giống người khác."

Nếu như giả vờ cái gì cũng không có mà chối ngay tắp lự, Thư Hoài Đạt chắc chắn sẽ tin Úc Uyển Ương đang giấu đầu hở đuôi. Thế nhưng thái độ bình tĩnh cùng ngữ khí châm chọc như vậy, nếu không phải người này ẩn giấu cực sâu, thì chính là cô ấy không đem Chung Dật Minh đặt ở trong lòng.
Kết hợp với nội dung điều tra ở trong văn kiện. Thư Hoài Đạt cảm thấy Úc Uyển Ương chắc hẳn là người sau. Xem ra, chồng của mình cũng có lúc không bắt được một người phụ nữ, khó trách hắn ta để ý cô ấy nhiều như vậy.

"Thuận miệng vừa hỏi thôi. Dù sao hiện tại thì Úc tiểu thư cũng là nghệ sĩ được hoan nghênh, khiến cho tôi có chút hiếu kì." - Thư Hoài Đạt nói dối đến mức sắc mặt thật tự nhiên, đem câu hỏi riêng tư vừa nãy của mình quy thành sự hiếu kì về cuộc sống của một nghệ sĩ đang hot, liền đem ý tứ thật sự của câu hỏi này che lấp toàn bộ.
Xe lái vào tiểu khu của Úc Uyển Ương. Ánh mắt của nàng nãy giờ vẫn tập trung vào Thư Hoài Đạt, một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Hiện tại không có, cho dù sau này phải có, cũng sẽ không phải là người hiện tại đã biết."

Tuy rằng nàng biết Thư Hoài Đạt bây giờ còn chưa có biết hành động của Chung Dật Minh, nhưng Úc Uyển Ương vẫn là theo bản năng vì mình mà biện minh.
Dừng xe dưới mái hiên tiểu khu, Thư Hoài Đạt cười nói, "Thì ra người hiện tại mà Úc tiểu thư quen biết cũng không thể đánh động được lòng cô."

Trong xe không có mở đèn, dựa vào hàng đèn bên mái hiên, Úc Uyển Ương chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt thanh lãnh như nước trà đang dần được khôi phục của Thư Hoài Đạt. Người như vậy nếu như biết chồng mình phản bội, thì cô ấy sẽ quyết định lựa chọn như thế nào?
Nàng thực sự không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ khi nổi cơn thịnh nộ của Thư Hoài Đạt. Người phụ nữ này, lúc nói chuyện đều vô cùng hờ hững, cho dù là lúc tình cờ mỉm cười, thì cũng không thấy ý cười được nhuộm trong đáy mắt của cô ấy. Nếu như một ngày kia, Thư Hoài Đạt trở thành dạng phụ nữ mà Úc Uyển Ương đã từng nhìn thấy qua, trăm phương ngàn kế, làm mọi thứ để cho chồng mình có thể quay trở lại với mình, thì Úc Uyển Ương nên cảm thấy như thế nào đây?

Ngoại tình thì cũng thành dơ bẩn, những thứ đã ô uế như vậy, Thư Hoài Đạt vẫn muốn giữ lại sao?
"Cảm ơn Thư tổng đã đưa tôi trở về, nếu như còn có cơ hội, lần sau tôi sẽ mời khách." - Úc Uyển Ương cười nói, đêm nay vốn là mình cùng Cố Thấm Phong gặp nhau, cuối cùng lại biến thành bốn người, hơn nữa còn là Thư Hoài Đạt tính tiền.

"Tốt." - Thư Hoài Đạt đưa mắt nhìn Úc Uyển Ương xuống xe, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ lên vô lăng.
Cơ hội lần sau, chắc chắn sẽ có.