Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 86




EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Ẩm thực ở làng du lịch được sắp đặt theo điều lệ chế độ, Thư Hoài Đạt tới phòng bếp cũng chưa chắc sẽ có đồ ăn, một là đồ thừa hoặc phải gọi người nấu cái khác.
Úc Uyển Ương thay quần áo, lặng lẽ đi vào phòng bếp, nhẹ tay nhẹ chân đi tới bên cạnh Thư Hoài Đạt cầm một túi bánh trôi đông lạnh, Thư Hoài Đạt cau mày, quay đầu hỏi: "Uyển Ương, em ăn cái này được hay không?"
"Được." Úc Uyển Ương quyết đoán trả lời.
"Đồng ý sảng khoái như vậy, rất đói bụng sao? Lần sau lúc ăn cơm mà còn lo coi Weibo, thì sẽ cho em đói một đêm luôn." Thư Hoài Đạt cố ý lạnh lùng lên tiếng, bỏ bánh trôi xuống quay đầu tìm hồng đường và gừng.
Úc Uyển Ương nở nụ cười, nhìn Thư Hoài Đạt vừa lo lắng vừa lãnh đạm, bộ dáng không được tự nhiên, tới gần ôm eo nàng, nhẹ giọng muốn lấy lòng: "Hoài Đạt, em biết sai rồi, lần tới không làm vậy nữa, sẽ ăn cơm xong rồi mới chơi, chị thấy thế nào?"
Nghe vậy sắc mặt Thư Hoài Đạt mới dịu xuống, rất tự nhiên cười "Ân" một tiếng. Nàng dù sao phải nấu ăn, thường thường phải chuyển vị trí, Úc Uyển Ương như vậy thật không tiện chút nào, nàng phải nấu hồng đường, bỏ nước vào nồi đặt lên bếp nấu, tiếp theo nói: "Trở về phòng chờ chị đi, em ở trong này, chị không thuận tiện nấu."
"Em sẽ quay về, chị quay qua trước đi." Úc Uyển Ương trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng thổi khí bên tai Thư Hoài Đạt.
"Làm cái gi?"
Thư Hoài Đạt theo bản năng xoay người, còn chưa kịp thấy rõ mặt Úc Uyển Ương thì cảm thấy có một trận hô hấp phả lên mặt nàng, đôi môi mềm mại áp vào môi cô, cô mở to mắt thì vào đôi mắt mê ly của người trước mặt, nháy mắt nàng trầm luân vào.
Thư Hoài Đạt phối hợp, hai tay trượt tới eo Úc Uyển Ương, dễ dàng cướp quyền chủ động, đảo khách thành chủ, hai tay mảnh khảnh ở chỗ eo khẽ vuốt, người trong lòng lập tức mềm nhũn. Giống như nhiều đêm qua, dụ dỗ cô xâm nhập.
Bên tai vang lên tiếng than nhẹ, âm thanh quen thuộc quyến rủ của Úc Uyển Ương bay vào tai Thư Hoài Đạt, làm nàng không thể nào kháng cự được sự hấp dẫn này.
"Khụ khụ..."
Tiếng ho khan vang lên làm hai người đang chìm đắm phải dừng lại, Thư Hoài Đạt liền đem đầu Úc Uyển Ương áp vào ngực mình. Sắc mặt rét lạnh nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy rõ người tới là ai, mặt mới hòa hoãn lại chút ít.
"Cậu trở về lúc nào?" Thư Hoài Đạt vừa hỏi vừa kéo ra một khoảng cách với Úc Uyển Ương.
Trầm Mộ Ngôn cất kỹ khay, chọn mi đến gần: "Trở về từ sớm rồi, vừa ăn cơm xong. Mình nói hai người đó, muốn hôn có thể chọn thời gian địa điểm hay không? Thư Hoài Đạt, cậu không sợ có nhân viên đi vào nhìn thấy hay sao?"
Thư Hoài Đạt mất tự nhiên liếc mắt một cái, nghe được Úc Uyển Ương kế bên nhỏ giọng cười, nàng nhướng mày, nói với Trầm Mộ Ngôn: "Thời gian rất thích hợp, mặt khác, ở đây có quy định, giờ này không có nhân viên tới phòng bếp. Theo lý mà nói sẽ không có vấn đề, cho dù có khả năng này xảy ra, mình cũng sẽ đem nó dụi tắt."
Khóe miệng Trầm Mộ Ngôn run lên, thầm nghĩ, bây giờ Thư Hoài Đạt còn tìm được lý do hoàn hảo như vậy.
Úc Uyển Ương rời khỏi lòng Thư Hoài Đạt hỏi: "Mộ Ngôn, Thấm Phong đâu?"
Thừa dịp hai người nói chuyện, Thư Hoài Đạt quay đầu tiếp tục bỏ hồng đường vào nồi nước, thấy nước bắt đầu sôi, nàng xé gói bánh trôi chuẩn bị để vào.
"Chị ấy a..." Trầm Mộ Ngôn nhún nhún vai: "Có lẽ đang tắm, chiều nay đi dạo rất nhiều chỗ, chắc cũng mệt rồi."
Sau khi hai người nói rõ, kể từ đó thái độ Cố Thấm Phong cũng dịu đi rất nhiều, giống như chính minh lời nói 'Bắt đầu từ tình bạn'. Trầm Mộ Ngôn cũng không tiếp tục đề tài đó nữa, nếu Cố Thấm Phong đã nói như vậy, nàng sẽ tin.
Úc Uyển Ương gật đầu, cười cười thâm ý nói: "Hai người đi dạo cả buổi chiều có hoàn hảo không?"
Nhất thời Trầm Mộ Ngôn lâm vào trầm mặc, không biết trả lời vấn đề này của Úc Uyển Ương như thế nào. Nếu ở góc độ bạn bè mà nói, nàng với Cố Thấm Phong ở chung cũng khá tốt, không nhìn thấy Cố Thấm Phong đối với nàng có phòng bị gì. Còn ở góc độ tình yêu, nàng vẫn thất bại như trước đây, vô lực đánh trả.
Thấy bộ dáng Trầm Mộ Ngôn như vậy, Úc Uyển Ương liền biết không phải ăn bế môn canh thì chính là huých mềm đinh tử (nằm vùng). Cô hiểu tính tình của Cố Thấm Phong hơn bất cứ ai, chuyện gì Cố Thấm Phong đã nhận định thì rất khó để thay đổi.
Nghĩ đến đây, Úc Uyển Ương quay đầu nhìn Thư Hoài Đạt đang vì cô mà bận rộn, lại nhìn Trầm Mộ Ngôn cong khóe môi, đến gần, nắm tay Trầm Mộ Ngôn: "Thấm Phong không phải là người có ý chí sắt đá, chị ấy chỉ sợ sẽ bị tổn thương lần nữa, chuyện này em nghĩ chị cũng cảm nhận được. Nếu chị thích chị ấy, gỡ bỏ khúc mắc này cũng chỉ có thể là chị thôi, cho nên bây giờ chị không nên đi đường tắc, mà nên thuận theo tự nhiên, dùng thời gian để chứng minh sự kiên trì của mình."
Trầm Mộ Ngôn ngẩn ra, những gì Úc Uyển Ương nói cũng giống với ý của Cố Thấm Phong nói với nàng hồi chiều. Trầm Mộ Ngôn hơi hơi cúi đầu, mâu quang dần dần trầm xuống, không còn dáng vẻ lỗ mãng của ngày xưa, nghiền ngẫm: "Ân, chị sẽ nhớ kỹ, cám ơn."
Thư Hoài Đạt ở phía sau đậy nắp nồi lại, xoay người phụ họa một câu: "Cố gắng, đến lúc cho cậu mượn phòng bếp rồi." Thư Hoài Đạt giương môi cười nhẹ, hoàn toàn không có dáng vẻ muốn trêu chọc Trầm Mộ Ngôn.
"..." Trầm Mộ Ngôn nghẹn lời, miễn cưỡng sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, thấm thía nói: "Tiểu Úc muội muội, em nên quản tốt người của em đi, Thư Hoài Đạt thật quá đáng."
Trầm Mộ Ngôn hung hăng trừng mắt liếc Thư Hoài Đạt, ngay lúc Úc Uyển Ương nghẹn cười thì đóng sầm cửa rời đi.
Trầm Mộ Ngôn trở về phòng mình tắm rửa, vốn định mặc váy ngủ khoét ngực, đột nhiên nhớ tới lời nói của Cố Thấm Phong hồi chiều, từng câu từng chữ đều đặt vào tim, khắc sâu đến trí mạng. Nàng cắn cắn môi, nhận mệt đi tới vali lấy áo ngủ kín đáo mặc vào.
Trầm Mộ Ngôn đứng trước gương cẩn thận chăm chú nhìn bộ dáng của mình trong gương, áo ngủ chỉ mơ hồ thấy được xương quai xanh mà thôi, không hề có cảm giác gợi cảm mà phong tình ưu nhã. Chỉ là bộ dáng xinh đẹp kia không thể thay đổi được, mình như vậy, Cố Thấm Phong chắc sẽ không khó chịu đi...
Lúc nàng gõ cửa phòng Cố Thấm Phong, Cố Thấm Phong đang định nghỉ ngơi, mở cửa ra nhìn thấy Trầm Mộ Ngôn, đôi mắt yên ổn bắt đầu gợn sóng.
"Em như thế nào tới đây?" Cố Thấm Phong nhường đường cho nàng đi vào trong, đêm khuya nàng tới đây làm Cố Thấm Phong không biết phải làm sao.
"Em..." Sắc mặt Trầm Mộ Ngôn ửng hồng, cũng không biết mình tới đây làm gì, nhưng vẫn mở to mắt nói: "Chị quản em sao? Em tới đây ngồi một chút không được sao?"
"Được thì được." Cố Thấm Phong đi tới giường ngồi xuống, có hứng thú nói: "Nhưng chị muốn đi ngủ, em chẳng lẽ muốn ở đây ngồi một mình?"
Trầm Mộ Ngôn có chút xấu hổ, ngữ khí ngượng ngùng nói: "Em đây... Vậy em trở về đây."
Trầm Mộ Ngôn nói thì nói như vậy, nhưng căn bản không hề nhút nhích. Cố Thấm Phong nhìn buồn cười, thấy không đành lòng từ chối nàng, nâng tay chỉ vào chỗ ngồi kế bên mình, cân nhắc giây lát, ôn nhu nói: "Em mặc như vậy rất đẹp, lực hấp dẫn rất lớn."
Cố Thấm Phong chưa bao giờ nói như vậy với Trầm Mộ Ngôn, Trầm Mộ Ngôn cũng không nghĩ cô sẽ chú ý tới thay đổi của mình, nhưng không chỉ chú ý tới mà còn ôn nhu khen nàng như vậy.
Cố Thấm Phong trước mắt, sắc mặt nhu hòa, Trầm Mộ Ngôn cảm nhận được hai má của mình nóng lên.
Nhất thời cả hai không biết nói cái gì, ngay lúc Cố Thấm Phong muốn mở miệng, Trầm Mộ Ngôn nhẹ nhàng siết chặt tay cô, cúi đầu nói: "Tiểu Phong tử, em có thể ở lại ngủ với chị không?"
Cố Thấm Phong giật mình, vẻ mặt rất kinh ngạc, mày nhíu chặt một chỗ, Trầm Mộ Ngôn ngẩng đầu nhìn thấy, lập tức sốt ruột lên tiếng giải thích: "Em không có ý gì khác, chỉ đơn giản là ngủ thôi. Là bạn bè cũng có thể ngủ với nhau mà, không phải sao?" Nàng càng nói càng nhỏ: "Không được thì thôi vậy, em trở về phòng..."
Là bạn bè đúng là có thể ngủ cùng nhau, nhưng hai người lúc này là bạn bè, nhưng chỗ nào giống bạn bè đơn thuần chứ?
Lần này Trầm Mộ Ngôn thật sự đứng lên muốn đi, tất cả thất lạc đều được Cố Thấm Phong thu vào mắt, nhất thời cô cảm thấy rất căng thẳng, theo bản năng bắt được tay Trầm Mộ Ngôn.
Trầm Mộ Ngôn lập tức quay đầu lại, Cố Thấm Phong thở dài một hơi, bình thản nói: "Đi tắt đèn, sau đó lên giường ngủ."
"Hả?" Trầm Mộ Ngôn sửng sốt, lập tức cười thật tươi: "Được được được, lập tức lập tức!" Nàng hưng phấn chạy đi tắt đèn, chỉ để lại đèn ngủ, ánh sáng mỏng manh, bỏ dép lê ra tiến vào ổ chăn nằm nghiêng ôm Cố Thấm Phong.
Trần Mộ Ngôn hưng phấn đến nỗi Cố Thấm Phong không dám nhìn nàng, đang muốn quay lưng thì Trầm Mộ Ngôn lại ôm chặt hơn, cố gắng đè nén vui sướng, nhỏ giọng năn nỉ cô: "Tiểu Phong tử, đừng quay đi, em muốn nhìn chị một chút."
Ôm nhanh như vậy, sao có thể quay đi được chứ! Cố Thấm Phong xấu hổ trừng nàng một cái, chỉ có thể thành thành thật thật nằm im, tùy ý để Trầm Mộ Ngôn ôm mình.
Trầm Mộ Ngôn dùng chóp mũi ma sát má Cố Thấm Phong, sau đó lại rụt trở về, nhìn Cố Thấm Phong muốn trốn tránh lại không thể nào trốn được, trong lòng ngoại trừ cao hứng còn có một chút phiền muộn.
"Chị không thích em quá thân cận với chị sao?" Trầm Mộ Ngôn thử thăm dò hỏi, cảm xúc thất lạc đã muốn biến mất thay thế bằng sự hưng phấn, giọng nói nàng phiêu trong không khí cùng với cái ôm ấm áp bao lấy Cố Thấm Phong.
Cố Thấm Phong nhắm mắt lại, trong lòng lại âm thầm thở dài.
Đối với chuyện Trầm Mộ Ngôn thân cận thì cô ngượng ngùng nhiều hơn là kháng cự, mà đối với cảm xúc tiêu cực của Trầm Mộ Ngôn, thì cô sẽ rất khó chịu. Hiện tại cô chỉ có thể nói là tự làm tự chịu, lại không muốn nhìn thấy Trầm Mộ Ngôn thương tâm.
Trầm Mộ Ngôn dúi đầu vào giữa cổ Cố Thấm Phong, âm thanh trầm hơn rất nhiều: "Nếu chị không thích thì cứ nói thẳng với em, em sẽ thu liễm lại. Nhưng nếu như chị không nói, em sẽ cho là chị đồng ý, dù sao là bạn bè cũng có thể ôm nhau mà, em đối đãi với chị như một người bạn tốt là được rồi."
Lông mi Cố Thấm Phong nhẹ nhàng run lên, thật lâu mới "Ân" một tiếng.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ làm Trầm Mộ Ngôn thoải mái, nàng cúi đầu, tiếng cười kiều mỵ vang lên: "Hôm nay cảm thấy thế nao? Công việc bận rộn rất ít đi thư giản, hơn nữa không khí ở thành thị không trong lành như ở đây, có phải hay không?"
Lại nói tiếp, Cố Thấm Phong quả thật rất ít đi đâu. Hôm nay tuy rằng là Trầm Mộ Ngôn kiên trì dẫn cô đi chỗ này chỗ kia, nhưng trong suốt quá trình đó, cô thấy vô cùng thả lỏng, hơn nữa hình như chỉ cần nhìn Trầm Mộ Ngôn mỉm cười, thì cô lập tức thấy tâm tình tốt hơn nhiều, không còn cảm giác nặng nề do công việc mang lại nữa.
"Đúng vậy, chỗ này tốt hơn thành thị rất nhiều. Không khí trong lành, hoàn cảnh tốt, khó trách sao lại có nhiều người thích tới đây du lịch như vậy." Cố Thấm Phong mở mắt ra, nói lên cảm nhận chân thật trong lòng, ý cười xuất hiện ở trên môi.
"Chị thích là được rồi, lần sau có cơ hội chúng ta lại tới nhe. Còn có rất nhiều chỗ chưa dẫn chị đi qua, chúng ta còn rất nhiều nơi để vui chơi a." Trầm Mộ Ngôn vui sướng lên tiếng, đồng thời cũng siết chặt eo cô.
Cố Thấm Phong ít thấy Trầm Mộ Ngôn vui vẻ như vậy, đối với mình luôn luôn là thái độ cẩn thận, khó được có lúc cao hứng như hiện tại. Lòng cô nóng lên, tùy ý đặt nhẹ tay khoát lên lưng Trầm Mộ Ngôn, ánh mắt thì mềm mại hơn rất nhiều: "Được, nếu có thời gian, ý tưởng này có thể suy nghĩ."
Trầm Mộ Ngôn cảm giác được trên lưng có động tĩnh, trên mặt thấy hơi hơi nóng, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại. Lại không thể khống chế được nhịp tim tăng nhanh, đáy mắt rất vui vẻ, nhẹ nhàng cắn cắn môi: "Tiểu Phong tử, em có thể hôn chị không?"
Khóe môi Cố Thấm Phong giựt giựt, chậm rãi nhạt dần, Trầm Mộ Ngôn lại ôn nhu nói: "Một cái là được rồi, bạn bè cũng có thể hôn môi mà."
"Ai nói với em bạn bè có thể hôn môi?" Cố Thấm Phong bị lời ngụy biên của nàng làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, muốn từ chối lại không đành lòng.
"Cứ coi là có đi..." Trầm Mộ Ngôn vẫn kiên trì không buông tha, nàng vốn không nghĩ Cố Thấm Phong sẽ không đồng ý cho nàng ở lại, bây giờ chẳng những được ở lại mà còn được ôm cô vào lòng.
Nào biết Cố Thấm Phong lại lên tiếng, âm thanh lại nhỏ như mũi kêu, nhỏ đến nỗi Trầm Mộ Ngôn cũng nghe không được rõ: "Em nhắm mắt lại."
"Hả?... Được." Trầm Mộ Ngôn nghĩ nàng sẽ thất vọng lại nhận được niềm vui bất ngờ lần nữa, ngoan ngoãn mà nhắm mắt lại.
Thân thể mềm mại lại được một thân thể mềm mại khác áp vào, hô hấp quấn quanh cùng một chỗ, cực nóng. Cố Thấm Phong nhẹ nhàng hôn người trong lòng, quý trọng mà ôn nhu, mềm nhẹ như vậy làm Trầm Mộ Ngôn hoàn toàn quên mất chuyện nàng từng bị từ chối.
Nói cho cùng đối với những chuyện này Cố Thấm Phong hoàn toàn không có kinh nghiệm, không lâu đã rời khỏi môi Trầm Mộ Ngôn, mặt thì ửng đỏ, theo bản năng ôm lấy nàng, đầu thì vùi vào cổ nàng.
"Tiểu Phong tử, chị có phải thẹn thùng hay không? Trầm Mộ Ngôn thở có chút gấp, vừa mới hôn xong nên âm thanh của nàng nhè nhẹ kiều mỵ.
"Trầm Mộ Ngôn, ngủ." Giọng nói rầu rĩ từ chỗ cổ truyền tới, làm cho ý cười trên mặt Trầm Mộ Ngôn càng sâu hơn.
Trầm Mộ Ngôn ôm chặt Cố Thấm Phong, nói ra lời trong lòng: "Em thích chị thân mật với em như vậy, lúc đó chị rất ôn nhu. Còn nữa, chị không cần mất tự nhiên như vậy, có thể dùng lực một chút, ôm chặt một chút, thuận theo trái tim mình một chút."
Cố Thấm Phong bị lời nói của Trầm Mộ Ngôn làm cho mặt đỏ hơn, trái tim thì "Oành oành" kịch liệt trong lồng ngực, ở không gian yên tĩnh như vậy đặc biệt rõ hơn.
Trầm Mộ Ngôn hình như cũng cảm nhận được tiếng tim cô đập, cùng với nhiệt độ trên da thịt càng nóng hơn, lập tức đắc ý cười: "Tiểu Phong tử, bây giờ mặt chị có phải rất đỏ hay không?"
"Em rốt cuộc có chịu ngủ hay không? Chị rất mệt..." Cố Thấm Phong thu liễm cảm xúc, lạnh lùng lên tiếng nhưng nghe như thế nào cũng thấy có chút ngượng ngùng trong đó.
"Được rồi, ngủ thôi." Trầm Mộ Ngôn cũng không mè nheo nữa, thành thành thật thật ôm Cố Thấm Phong, mỉm cười đi vào giấc ngủ.
Chỉ là nàng không biết, sau một lúc nàng yên tĩnh, Cố Thấm Phong lại lặng lẽ mở mắt ra, theo bản năng liếm liếm môi, không khống chế được mà nhẹ nhàng cười.
Loại cảm giác này, so với tưởng tượng thì ngọt ngào hơn rất nhiều.
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Trầm đại tiểu thư rất là chủ động nhưng là chủ động được làm thụ a ha ha ha...