Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 62




EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Thói quen là một chuyện rất đáng sợ. Lúc trước Cố Thấm Phong đã quen với việc bỏ qua khuyết điểm cho Đường Quân Hạo, cho qua những hành vi bất lương của hắn, chỉ đem những ưu điểm của hắn để vào mắt, bây giờ bởi vì một chuyện đang là đề tài của tất cả mọi người, làm cho cô cảm thấy không thể không nghiêm túc suy nghĩ về những chuyện mà hắn đã làm, mặc dù trước đây cô đã từng nghĩ, chỉ cần hắn không vượt qua giới hạn của cô, thì cô có thể xem như không biết.
Cùng với Úc Uyển Ương nói chuyện điện thoại, Cố Thấm Phong đã sớm biết chuyện Chung Dật Minh lén lút sau lưng của Thư Hoài Đạt, mà toàn bộ chuyện này bị đưa ra ánh sáng là do Trầm Mộ Ngôn điều tra được, trong lòng cô âm thầm nghĩ chuyện tiếp theo cô cần làm.
Hôm nay, tin tức về Thư Hoài Đạt và Chung Dật Minh đều xuất trên trang bìa của tất cả các tờ lớn, các trang mạng xã hội, hai người đều là người thành công trên thương trường hơn nữa thân phân địa vị trong xã hội cũng không phải tầm thường, nên tránh không được chuyện hai người ly hôn trở thành đề tài bàn tán của mọi người. Lượt bình luận lên tới hơn mười vạn, mà số lượng thì ngày càng tăng.
Cố Thấm Phong cứng nhắc xem nội dung các bình luận trên mạng, đa số những bình luận đứng đầu đều nhắm vào Chung Dật Minh.
lol Corgi: Đương nhiên là tha thứ hắn.
Soái mạch mạch mạch: Lương tâm của ngươi không hổ thẹn sao?
Hạ ba tuổi: Trên đỉnh đầu của Thư tổng có phải có thể phi ngựa hay không?
Người sử dụng 5966291142: Ly rất tốt, Thư tổng của chúng ta còn có cả một hậu cung to lớn a! Tùy tiện chọn là được rồi!
Si cực giận cực: Thỉnh cầu tra nam lui ra một bên nhanh, để Thư tổng được tự do.
Những bình luận tiếp theo vẫn còn rất nhiều, nhưng không thiếu từ ngữ ô uế, Cố Thấm Phong tắt đi không muốn xem nữa. Thời điểm cô đang trầm tư, thì đằng sau sô pha có tiếng bước chân, Cố Chấn Hải đang đi tới.
"Gần đây chuyện này quả thật rất ầm ĩ..." Cố Chấn Hải thở dài một tiếng, ngồi xuống sô pha, uống một ngụm trà sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Thấm Phong: "Thấm Phong, con thấy thế nào?"
"Truyền thông nếu đã có ảnh chụp, đương nhiên không phải là tin đồn vô căn cứ, chỉ sợ là vì Chung gia mà giữ lại một chút mặt mũi." Cố Thấm Phong cười một tiếng: "Cũng không biết mặt mũi này là do truyền thông cho, hay là Thư gia cho."
Truyền thông có phương thức hoạt động của truyền thông, có lẽ khi có được tin tức chuẩn xác sau đó chờ thời cờ thích hợp mà tung ra. Nhưng cũng không thể trừ bỏ, Thư gia đã ở giữa làm khó dễ, dù sao cũng đã hợp tác nhiều năm, cũng không nên vì cuộc hôn này mà hủy hết tất cả.
Cố Chấn Hải gật đầu: "Trước kia, lúc hai đứa nhỏ này kết hôn, ba cũng rất xem trọng, Chung Dật Minh lúc đó cũng không có cái gì xấu, ai biết đột nhiên bây giờ lại làm những việc như vậy, hiện giờ có lẽ Chung gia đang nghĩ làm như thế nào để cứu vãn hình tượng gia tộc."
Điều được chú ý nhất ở một thương nhân chính là nhân phẩm. Tuy rằng có vấn đề trong hôn nhân cũng không thể đại biểu cho nguyên tắc làm người của hắn, dù sao trong gia đình bất trung, thì trên người sẽ bị gắn liền với hai chữ "Bất trung", trong tương lại nếu hợp tác với bất cứ ai thì ấn tượng đầu tiên là người không trung thực.
Cố Thấm Phong xiết chặt hai tay, âm thanh bình tĩnh: "Ba, ba có nghĩ sau khi con kết hôn cũng gặp chuyện như vậy không?"
Chuyện như vậy ai cũng không nói chính xác được, nhưng theo suy đoán mà nói, Cố Chấn Hải cũng cảm thấy có một chút bất an, ánh mắt luôn ôn hòa, bây giờ ngưng trọng: "Quân Hạo với con, thời gian ở bên nhau cũng không phải ngắn, chuyện như vậy có thể xảy ra hay không, con hẳn là phải biết rõ hơn ba mẹ chứ."
Thời gian gần đây Đường Quân Hạo cũng rất ân cần, nhưng dù sao cũng có tiền án, làm cho trong lòng ông vẫn có do dự.
"Con không phủ nhận chuyện lãng tử quay đầu là có thật, chỉ sợ bản tính này của hắn đã ngấm vào trong máu, tới thời điểm nào đó cũng sẽ tái diễn lại." Cố Thấm Phong giống như vô tình nói như vậy, cũng không có nói trắng ra, lấy chuyện của Chung Dật Minh để nói tới Đường Quân Hạo.
Nếu Đường Quân Hạo không có tiền án, thì sẽ được Cố Chấn Hải coi trọng, mà những chuyện hắn làm cũng quá phô trương, ông không thể không nghĩ có nên quan sát hắn một lần nữa không? Lâu lắm không có chú ý tới chuyện này, nếu tro tàn cháy lại lần nữa, vậy ông không phải đã đem con gái mình cho một tên đê tiện sao?
Suy xét chu đáo, Cố Trấn Hải trầm giọng nói: "Như vậy, con hãy chú ý tới Quân Hạo nhiều hơn một chút, suy nghĩ kỹ thêm, nếu có tình huống gì đột phá, chúng ta sẽ có..." Ông cũng không có trực tiếp nói ra, nhưng ý tứ trong đó đủ để Cố Thấm Phong hiểu.
Nói trắng ra là, thừa dịp hôn sự còn chưa định đoạt, phải quan sát kỹ thêm, nói cho cùng cũng vì Đường Quân Hạo phong lưu đã để lại cho ông ấn tượng sâu sắc.
Chiếm được cái mình muốn, Cố Thấm Phong không nói thêm gì nữa.
Trở về phòng, Cố Thấm Phong gọi điện cho Trầm Mộ Ngôn, vốn định hẹn gặp ở bên ngoài, ai biết Trầm Mộ Ngôn kiên trì muốn gặp ở Trầm gia. Cô nghĩ lại, ở Trầm gia cũng có trưởng bối ở đó, nếu Trầm Mộ Ngôn muốn làm càn thì cũng có giới hạn, nên lên tiếng đồng ý.
Buổi tối, Trầm Mộ Ngôn mặc sơ mi T cũng quần jean ngắn ra đón Cố Thấm Phong. Nhiệt độ buổi tối có chút lạnh, nàng khoác một cái áo bên ngoài, hình như vừa tắm xong, lộ ra mị lực của nữ nhân gợi cảm.
"Trầm Mộ Ngôn, chỉ có mình cô ở nhà sao?" Cố Thấm Phong nhìn một vòng, tòa nhà lớn như vậy sao lại không có một người làm chứ, cô tuyệt đối không tin.
"Ba mẹ tôi ra ngoài rồi, người làm thì trở về nghỉ ngơi. Có mình tôi, lại không có gì làm nên tôi cho họ về nghỉ ngơi." Trầm Mộ Ngôn nhún vai, tùy ý nói.
Cố Thấm Phong lẳng lặng nhìn nàng, bỗng nhiên đưa tay chỉnh lại áo khoác giúp nàng, nhẹ nhàng dặn dò: "Phải mặc quần áo đàng hoàng, kéo dây kéo lên." Ngón tay thon dài đem khóa kéo thong thả kéo lên, che lại quang cảnh mập mờ bên trong. Trầm Mộ Ngôn bỗng dưng nhớ tới, sau khi tắm rửa đương nhiên mặc thế nào cho thoải mái thôi, hiện tại không biết Cố Thấm Phong nghĩ cái gì?
"Cô sợ cái gì? Trong nhà chỉ có tôi và cô, nếu cô muốn nhìn thì..." Trầm Mộ Ngôn mập mờ thổi bên tai Cố Thấm Phong, tay thì bướng bỉnh kéo dây khóa xuống.
Biểu tình nhu ôn hiếm khi có được trong ánh mắt lập tức lạnh xuống, cô rút tay về, lãnh đạm nói: "Cô có, tôi cũng có, có gì đáng để xem chứ."
Cô bỗng nhiên cảm nhận được mình đối với Trầm Mộ Ngôn khác với trước đây, cô để ý gì đó. Trầm Mộ Ngôn cũng không coi trọng việc này, thậm chí coi đây là khoái. Mà vấn đề này cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng gì, nếu đêm nay người tới không phải là cô, là người khác thì sao? Trầm Mộ Ngôn cũng sẽ như hiện giờ sao?
Lòng Cố Thấm Phong bị ý nghĩ này làm rung một cái, người luôn khéo léo tài giỏi lúc này lại xấu hổ, Trầm Mộ Ngôn bận rộn kéo cô lên lầu: "Đi vào phòng tôi nói chuyện, đứng ở đây làm cái gì?"
Trầm Mộ Ngôn hiển nhiên không thể phát hiện Cố Thấm Phong không đúng, trở về phòng thì tay cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh. Trầm Mộ Ngôn nghĩ, hai người đều là nữ nhân, hơn nữa nàng đã biểu lộ tâm ý của mình với Cố Thấm Phong rồi, thì cần gì phải câu nệ!
Ý nghĩ như vậy hoàn toàn đối lập với Cố Thấm Phong bảo thủ, chính vì Trầm Mộ Ngôn tỏ thái độ ái mộ với mình, các nàng trong lúc đó quan hệ đã thay đổi thành một tầng khác. Mà người này lại làm càn như thế, Cố Thấm Phong không thể không thấy thất lạc, chẳng lẽ chắn lấy tên tuổi như vậy, có thể đủ để tùy ý làm bậy?
"Trầm Mộ Ngôn, nếu đêm nay người tới không phải tôi, cô cũng xuất hiện với bộ dạng này sao? Quần áo không chỉnh tề, mỗi một câu một chữ đều làm càn như vậy?" Cố Thấm Phong không chịu nổi sự rối loạn trong lòng, ánh mắt dao động trên người Trầm Mộ Phong.
Cố Thấm Phong không thể không thừa nhận Trầm Mộ Ngôn có thể hấp dẫn đại đa số nam nhân, thậm chí ngay cả chính mình, một nữ nhân cũng bị hấp dẫn, nhưng là một sự hấp dẫn trí mạng.
Trầm Mộ Ngôn chẳng những không có tức giận, ngược lại nắm lấy cổ tay Cố Thấm Phong, từng bước từng bước ép Cố Thấm Phong lui về sau cho đến khi  cô đụng vào bức tường. Trầm Mộ Ngôn trêu tức mà cười, thấp giọng nói: "Cô là lo lắng cho tôi, hơn nữa còn buộc tôi phải thừa nhận tôi chỉ đối với cô như vậy?"
"Cô... Tôi không có!" Cố Thấm Phong chưa từng được mĩ sắc như vậy dụ dỗ, cảm thấy bối rối, hai tay theo bản năng muốn đẩy Trầm Mộ Ngôn, lên tiếng muốn phản bác lại lời nói của Trầm Mộ Ngôn.
"Tiểu Phong tử, tôi có nguyên tắc của tôi." Trầm Mộ Ngôn bỗng nhiên chính chắn hơn, thần sắc nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Tôi đúng là đã từng cùng nhiều người kết giao, nhưng tôi sẽ không đối với người mà tôi không thích mà làm những chuyện chỉ có người yêu mới làm với nhau. Tôi đối với cô không phòng bị, là vì tôi thích cô, không phải đối với ai, tôi cũng đối đãi như vậy."
Hai tay Cố Thấm Phong ngừng giãy dụa, trong đầu có chút hỗn độn, chỉ mong ánh mắt Trầm Mộ Ngôn không mang theo ý cười, làm cho người khác không khống chế được mà tin tưởng.
Quan niệm của Trầm Mộ Ngôn không giống cô, mặc dù nàng hiện tại đang chân chân thực thực truyền đạt tình cảm của mình thông qua ánh mắt với cô, nhưng quan niệm thì đã ăn sâu trong máu thịt của cô rồi.
"Bản chất của cô và Đường Quân Hạo là giống nhau, không cần nâng cao chính mình quá. Chính tôi có mắt nhìn, có tai nghe được." Đục ngầu trong mắt Cố Thấm Phong dần dần tản ra, âm thanh lạnh lùng hơn nhiều.
"Đường Quân Hạo? Tôi với hắn khác nhau cô còn không rõ sao?" Trầm Mộ Ngôn nghiêng đầu nhìn nàng, một bộ dáng thất vọng, nhưng nói xong lười nở nụ cười.
Môi bị hôn không kịp phòng bị, Cố Thấm Phong không phản ứng kịp, thấy trước mắt có một khuôn mặt xinh đẹp phóng đại, Trầm Mộ Ngôn quá xinh đẹp, hai người yêu mị hơi hơi nheo lại, tăng thêm vài phần câu người.
Rõ ràng là cô ở thế bị động, nhưng người chủ động trước mặt quá câu người, làm cho cô không cưỡng chế được trái tim đang rục rịch của mình.
Nhiệt độ da thịt do ma sát mà nóng lên, Cố Thấm Phong nãy giờ bị động rốt cuộc cũng có phản ứng, nói là đáp lại cũng không đúng, phản kích thì đúng hơn.
Cô ôm chặt eo xinh đẹp của Trầm Mộ Ngôn, cơ thể dựa sát vào tường đứng thẳng lên, từng bước từng bước dẫn dắt Trầm Mộ Ngôn đi tới bên giường, khi Trầm Mộ Ngôn đụng vào giường, nàng theo bản năng ôm chặt Cố Thấm Phong cùng nhau ngã về phía sau.
Tách môi đang dán sát ra, hai người nằm song song trên giường, gương mặt Trầm Mộ Ngôn nhợt nhạt màu hồng phấn. Trầm Mộ Ngôn nằm qua bên cạnh, nhìn Cố Thấm Phong cũng giống nàng thở phì phò, thấp giọng cười nói: "Tiểu Phong tử, khi cô hôn môi với Đường Quân Hạo có chủ động như vậy, có hưởng thụ như vậy không?"
Cố Thấm Phong thản nhiên liếc nàng một cái, không nói gì. Đáp án đương nhiên là không có rồi, chẳng những không có, cô còn rất bài xích việc thân thiết với Đường Quân Hạo, trên người Trầm Mộ Ngôn rõ ràng có một lực hấp dẫn trí mạng mà Đường Quân Hạo hoàn toàn không có.
"Tôi biết không có." Trầm Mộ Ngôn đưa tay nắm lấy tay Cố Thấm Phong, vẻ vẻ vào lòng bàn tay cô: "Nếu như có, hắn cũng không nhất thiết phải làm bậy ở bên ngoài, khuôn mặt của cô, dáng người của cô, đầy đủ để trong lòng hắn chỉ có mình cô."
Trầm Mộ Ngôn biết rõ, tâm của Đường Quân Hạo không có đặt trên người Cố Thấm Phong, không phải là Cố Thấm Phong không đủ đẹp, nếu không Trình An Dịch cũng sẽ không ưu ái một mình Cố Thấm Phong.
Cố Thấm Phong luôn luôn không ý thức được mị lực của mình, cũng luôn luôn không cố ý phát ra lực hấp dẫn, mà chính là Đường Quân Hạo không phải là nguyên nhân để cô quan tâm.
"Trầm Mộ Ngôn, giúp tôi điều tra Đường Quân Hạo, cô có thể tra được gì thì cứ cố gắng tra hết cho tôi." Cố Thấm Phong nhắm mắt lại, bỗng nhiên thấy cả người không còn chút khí lực gì.
Vừa rồi Trầm Mộ Ngôn hôn, như hút hết tinh lực bình thường của cô, cô cũng biết mình căn bản không có biện pháp chống cự lại Trầm Mộ Ngôn, giống như không có ai chống cự lại mặt trời mọc và mặt trời lặn.
"Điều tra hắn, sau khi hai người chia tay sẽ ở cùng một chỗ với tôi thật không?" Biểu tình Trầm Mộ Ngôn nháy mắt nhu hòa hơn nhiều, ôn nhu nhỏ nhẹ ở bên tai cô hỏi, ngón tay cũng thử chen vào các khe hở của tay cô.
Bàng hoàng, phiền muộn, bất an, rất nhiều cảm xúc rối rắm xuất hiện trong lòng Cố Thấm Phong, cô thậm chí cảm thấy được tâm của cô run lên sau khi nghe Trầm Mộ Ngôn nói xong câu đó, lông mi nhẹ nhàng rung động, cô nắm chặt tay kia Trầm Mộ Ngôn, nhẹ giọng nói: "Trầm Mộ Ngôn, tôi mệt rồi, tôi nghĩ là phải trở về."
"Ở lại với tôi một chút, luôn luôn không có người đồng ý giúp tôi như vậy, một chút thôi là tốt rồi..." Trầm Mộ Ngôn tiến sát vào lòng Cố Thấm Phong, vùi đầu vào cổ cô tham lam ngửi khí tức của cô: "Tiểu Phong tử, có phải trong lòng của cô, tôi cũng không bằng tiểu Úc muội muội? Cô luôn gọi tên em ấy thân thiết như vậy, nhưng lại chưa bao giờ gọi tôi như vậy."
Cảm tình chính là ngọn nguồn của sự mẫn cảm. Trầm Mộ Ngôn cảm thấy Cố Thấm Phong đã động tâm, tự nhiên cũng sẽ phát hiện được sự phòng bị của nàng.
Sau một lúc lâu, Trầm Mộ Ngôn tưởng rằng Cố Thấm Phong sẽ không nhìn thẳng vào vấn đề này, bên tai lại nghe được tiếng thở dài. Tay Cố Thấm Phong giãy một cái thoát khỏi tay Trầm Mộ Ngôn, lúc Trầm Mộ Ngôn còn chưa kịp thấy thất lạc đã được cô ôm chặt lấy.
Cuối cùng Cố Thấm Phong cũng không có ngủ lại Trầm gia, sau khi Trầm Mộ Ngôn tiễn cô, cô cảm nhận được sự rung động trong lòng mình. Rõ ràng mà khắc sâu, chờ mong, lại lo sợ không yên không biết làm sao.