Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 61




EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Chung Dật Minh thấy Úc Uyển Ương không nói lời nào, biểu tình vẫn bình tĩnh như vậy, tươi cười càng sâu hơn một chút: "Tại sao lại không nói gì? Không có gì nói gì với anh sao?"
Bộ dáng của hắn tuy chưa hoàn toàn khôi phục phong độ của ngày xưa, nhưng dù sao cũng là một thiếu gia nhà giàu chính cống, cố gắng khôi phục lại dáng vẻ phóng khoáng của ngày xưa.
"Chung tiên sinh." Úc Uyển Ương thản nhiên lên tiếng, mặt nhìn thẳng hắn không hề né tránh: "Tôi với anh cũng không có gì để nói, công việc thì không có gì để bàn bạc, quan hệ cá nhân thì tôi và anh không có quan hệ gì, tự nhiên sẽ không có đề tài gì!"
"Cũng không thể nói như vậy." Chung Dật Minh cũng không đem sự từ chối của Úc Uyển Ương để vào mắt, hắn đi tới gần hơn, lên tiếng mang theo ám chỉ rất rõ ràng: "Nếu em vì nguyên nhân anh đã kết hôn mà từ chối, thì bây giờ em hẳn là biết, anh đã ly hôn rồi."
Chung Dật Minh đặc biệt nhấn mạnh là mình đã ly hôn, muốn để Úc Uyển Ương biết, vấn đề tiểu tam sẽ không còn tồn tại nữa.
"Chung tiên sinh, không cần luôn đem chuyện của mình lúc nào cũng treo ở cửa miệng như vậy, không phải ai cũng có hứng thú nghe." Úc Uyển Ương cười nhạt, lại lui về phía sau từng bước: "Tôi không thích anh, cho nên dù anh có ly hôn, cũng không liên quan gì tới tôi."
Úc Uyển Ương cứ tưởng sau khi ly hôn với Thư Hoài Đạt rồi, hắn sẽ biết hối cải, không nghĩ tới vẫn chứng nào tật nấy như vậy, có lẽ hắn vẫn không biết mình đã phạm lỗi lớn như thế nào.
"Được rồi, chuyện có thích hay không, cũng không quan trọng." Chung Dật Minh cũng cười rộ lên, chỉ là hắn cười như vậy chứng tỏ hắn đã mất kiên nhẫn, hắn kéo kéo caravat: "Ngoài tiền ra nếu em còn muốn cái gì khác, anh sẽ thỏa mãn cho em, thừa dịp anh còn hứng thú với em, đừng có không biết chừng mực như vậy."
Hắn thật không tin, trong vòng luẩn quẩn này lại có người miễn dịch đối với tiền tài, đặc biệt Úc Uyển Ương là người mà hắn có thể dễ dàng ép xuống tận đáy xã hội. Không phải không động tâm, chỉ là có yêu cầu cao hơn mà thôi. Nghĩ như vậy, trong mắt hắn kinh thường càng rõ ràng hơn.
"Chung Dật Minh, anh nói ai không biết chừng mực?"
Một giọng nói yêu lý yêu khí ở phía sau Chung Dật Minh truyền đến, Chung Dật Minh lập tức cứng đờ, Úc Uyển Ương thì lại thấy có chút ngờ vực, dựa theo tác phong làm việc của Trầm Mộ Ngôn, phỏng chừng không tới mấy câu sẽ có thể kéo Thư Hoài Đạt tới đây.
Trầm Mộ Ngôn đi tới bên cạnh của Úc Uyển Ương, giơ tay cầm lên sợi tóc của cô đưa lên mũi ngửi ngửi, cười như không cười hỏi Chung Dật Minh: "Như thế nào? Có ý đối với tiểu Úc muội muội của ta? Muốn vui đùa hay là muốn kết hôn?"
Trầm Mộ Ngôn không bao giờ chừa mặt mũi cho Chung Dật Minh, mà Chung Dật Minh trừ lần trước cầu xin nàng nói vài lời tốt với Thư Hoài Đạt, thì từ trước tới giờ không hề để nàng trong mắt. Chẳng qua chuyện mập mờ của hắn lại bị Trầm Mộ Ngôn nói trắng ra như vậy, làm cho hắn càng chán ghét nàng hơn.
"Mộ Ngôn, những chuyện này còn cần tôi phải nhiều lời sao? Cô so với tôi chắc phải rõ hơn chứ? Nhưng cô nói lời này có chút không đúng." Chung Dật Minh ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng: "Cái gì gọi là của ngươi?"
Trầm Mộ Ngôn tự nhiên cũng không để mình rơi vào thế hạ phong, thân thể nhích một chút, bước lên một bước, chắn trước mặt của Úc Uyển Ương, cười nói: "Ý gì thì anh còn không phải rõ rồi sao! Tôi còn nhớ, anh vẫn còn muốn cứu vãn hôn nhân với Hoài Đạt, chẳng phải tính toán mỗi ngày làm ra bộ dáng si tinh, sao nhanh như vậy lại muốn lâm hạnh tiểu Úc muội muội của ta?"
Úc Uyển Ương khóe miệng nhếch nhẹ lên, đưa tay kéo nhẹ áo của Trầm Mộ Ngôn, do không có gia nhập vào cuộc khẩu chiến của hai người nên cô nghe được tiếng giày cao gót rất nhẹ, đang từng bước tới gần.
"Vậy thì thế nào? Tôi hiện tại đang độc thân, cũng nữ nhân khác có quan hệ là chuyện bình thường thôi, chỉ cần Hoài Đạt tha thứ cho tôi, tôi lập tức sẽ bỏ hết." Chung Dật Minh luôn luôn không giấu diếm ý muốn bao dưỡng Úc Uyển Ương, cho dù hắn hiện tại luôn muốn chứng minh mình đã ly hôn, nhưng hắn đối với Úc Uyển Ương chỉ dừng lại ở mức bao dưỡng, chứ không phải là muốn tiến tới hôn nhân.
Làm như không nghe được tiếng cãi nhau, âm thanh của Thư Hoài Đạt thản nhiên từ sau lưng của Chung Dật Minh truyền tới: "Mộ Ngôn, cậu gọi mình tới chỗ này làm cái gì?"
Úc Uyển Ương không nín được cười, liền thuận theo hai người cũng lui về sau vài bước, cho đến khi thấy được Thư Hoài Đạt.
Đầu của Chung Dật Minh ong lên một tiếng, đáy lóng thầm mắng, vội vàng quay đầu muốn giải thích với Thư Hoài Đạt: "Hoài Đạt, vừa rồi anh chỉ là nói giỡn với Mộ Ngôn mà thôi, nếu như em có nghe thì tuyệt đối đừng để trong lòng." Trời biết Trầm Mộ Ngôn muốn chơi khăm hắn, tự nàng tới thì thôi, còn không biết dùng phương pháp gì làm Thư Hoài Đạt cũng tới đây, theo thời gian vừa rồi Thư Hoài Đạt lên tiếng thì chắc chắn nghe được những gì hắn nói.
"Thật ngại quá, Chung tiên sinh muốn làm chuyện gì cũng không liên quan tới tôi, đừng quên chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa." Thư Hoài Đạt ngây ra biểu tình chán ghét cũng không muốn thể hiện ra với hắn, vì hạng người này mà hao tổn tinh thần để chán ghét, nàng cũng không muốn, huống chi nàng đối với Chung Dật Minh ngay cả liếc mắt cũng không muốn dành cho hắn.
Lần đầu tiên Úc Uyển Ương thấy Thư Hoài Đạt lạnh lùng đối với Chung Dật Minh như vậy, một chút nhỏ tình cảm cũng không dành cho hắn, trên mặt như kết một tầng băng.
Úc Uyển Ương đang nghĩ làm sao có thể đi khỏi chỗ này với Thư Hoài Đạt, mà Trầm Mộ Ngôn lại không chịu để yên, khiêu khích nói: "Hoài Đạt, chồng cũ của cậu có ý muốn bao dưỡng tiểu Úc muội muội, còn nói chỉ cần cậu đồng ý quay lại với hắn, thì hắn sẽ từ bỏ ý định này, cậu thấy thế nào?"
Thư Hoài Đạt không cho là đúng, con ngươi đen bóng lạnh thấu xương thâm trầm, đến gần nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Mình với Chung tiên sinh đã không còn quan hệ gì, vấn đề tình cảm, mỗi người điều có cách giải quyết của riêng mình, không cần hỏi mình."
Trầm Mộ Ngôn đang muốn tiến thêm một bước nữa, Thư Hoài Đạt lại làm như đang bàn công việc lên tiếng: "Úc tiểu thư thấy thế nào?"
Chuyện của Thư Hoài Đạt với Chung Dật Minh thì có gì cần hỏi Úc Uyển Ương chứ? Úc Uyển ương đang tự hỏi, thì thấy đáy mắt của Thư Hoài Đạt tồn tại một tia gian trá, khóe miệng thì khẽ nhếch nhìn cô.
"Thư tổng nói đùa rồi, vấn đề như vậy thì cần gì hỏi tôi? Bất quá so với Chung tiên sinh, tôi càng thích Thư tổng hơn." Đôi mắt hẹp dài của Úc Uyển Ương hơi híp lại, cười đến rất có thâm ý.
Thư Hoài Đạt được khen nên rất đắc ý, tươi cười càng sâu hơn, vươn tay tới trước mặt Úc Uyển Ương: "Nếu đã như vậy, không bằng cùng nhau?"
"Rất vinh hạnh." Úc Uyển Ương đặt tay vào tay của Thư Hoài Đạt, ngay cả liếc mắt của không cho Chung Dật Minh, theo Thư Hoài Đạt chậm rãi rời đi.
Trầm Mộ Ngôn nghẹn một bụng cười, vỗ vỗ bả vai Chung Dật Minh đang trợn mắt há hốc miệng: "Ai... Trò vui kết thúc, đi."
Trầm Mộ Ngôn bước nhanh vượt qua hai người, đến một chỗ ít người, Úc Uyển Ương mới nhịn không được nói: "Hai người đúng là quá xấu rồi..." Một người thì dẫn dắt Chung Dật Minh nói ra những lời đó, một người thì xuất hiện sau đường đường chính chính dẫn cô đi.
"Chị làm sao có thể xấu bằng Thư Hoài Đạt được chứ?" Trầm Mộ Ngôn "Xì" một tiếng: "Chị chẳng qua là dụ Chung Dật Minh nói ra thôi, Thư Hoài Đạt thì ở trước mặt hắn câu dẫn em, chị là muốn tạo cho hai người cái cớ, hận tại sao lại gặp nhau muộn như vậy. Chung Dật Minh phỏng chừng là sẽ tức giận đến chết, hắn câu thông lâu như vậy mà không được, vợ thì lặng lẽ phỏng tay trên.
"Mộ Ngôn, chơi đủ chưa?" Thư Hoài Đạt cười nhẹ, nàng quét mắt một cái giống như có cơn gió lạnh thổi qua.
"Ách..." Trầm Mộ Ngôn lập tức nháy mắt với Úc Uyển Ương.
Úc Uyển Ương chưa kịp nghĩ được làm như thế nào, thì nghe Thư Hoài Đạt lạnh lùng nói tiếp: "Mình và em ấy phải đi về trước, vừa rồi mình với Cố Thấm Phong có nói chuyện một chút, mình có một ý tưởng muốn hợp tác, cụ thể như thế nào, vài ngày nữa sẽ nói với cậu. Cố Thấm Phong bây giờ đang ở phía trước, cậu có thể qua đó."
Vừa dứt lời, thì thấy Trầm Mộ Ngôn vô cùng lo lắng chạy mất, Thư Hoài Đạt hơi nghiêng đầu một chút, tay đang nắm tay Úc Uyển Ương hơi dùng sức một chút: "Còn có em đó, từ nay về sau nhìn thấy Chung Dật Minh, cái gì cũng không cần nói, lập tức quay đầu bỏ đi." Tuy nói Chung Dật Minh không dám làm cái gì, nhưng nàng không muốn Úc Uyển Ương và hắn có bất cứ tiếp xúc nào.
"Em biết rồi, em khi nãy cùng với Nghệ Nhiễm đi toilet thì gặp hắn, về sau khi nhìn thấy hắn, nhất định sẽ bỏ đi." Úc Uyển Ương tự nhiên nói gì nghe đó, chỉ là tình hình vừa rồi như vậy, nếu cô không ở lại nhất định Chung Dật Minh vẫn sẽ quấn lấy cô, nên cô định ở lại nói rõ với hắn.
Nhưng một người luôn thủ lễ như Thư Hoài Đạt lại nói cô gặp hắn là quay đầu bỏ đi, xem ra vừa rồi bình dấm chua bị đổ.
"Đi thôi, về nhà." Thư Hoài Đạt giật giật tay, dẫn Úc Uyển Ương đi vòng qua tiểu hoa viên tới gara.
Trầm Mộ Ngôn vội vã đi vào trong đám người, vừa vặn thấy Cố Thấm Phong vẫn như mọi khi,  không yêu thích mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, nàng không cần mất quá nhiều sức đã thấy được Cố Thấm Phong. Lúc này Cố Thấm Phong đang cầm một ly rượu đỏ, đứng bên cạnh Trình An Dịch, ánh nắng chiều chiếu tới chỗ hai người, nam tuấn nữ đẹp, nhìn vào rất đẹp mắt.
Ít nhất so với khi đứng chung với Đường Quân Hạo thì thuận mắt hơn nhiều, Trình An Dịch là chính nhân quân tử, làm người rất nguyên tắc, nhưng hắn cùng Cố Thấm Phong thân cận làm cho nàng sinh ra lửa giận, nàng liền đi tới chỗ hai người.
"Cố tổng với tôi rất hợp, đã là bạn bè, nếu không ngại, có thể trực tiếp gọi tên tôi đi." Mắt của Trình Dịch An mang ý cười, hơn nữa hắn rất là phi phàm, cả người đều tản ra khí tức ôn nhu.
Khóe miệng Cố Thấm Phong chúm chím, tay cầm ly đưa tới phía trước một chút: "Là bạn bè, thì đương nhiên có thể." Cô cố ý nhấn mạnh "Bạn bè" để tránh bị hiểu lầm.
Trầm Mộ Ngôn mới vừa đi tới gần nghe hai người định tiến tới thêm một bước trong việc xưng hô, trong lòng tức giận đến nghiến răng, chỉ là trên mặt vẫn duy trì nụ cười thường thấy, lên tiếng với Trình An Dịch: "Trình tổng đại giá quang lâm, tôi vừa rồi có việc, không thể tiếp đón từ xa."
Trình An Dịch quay đầu nhìn Trầm Mộ Ngôn, cũng không có như Chung Dật Minh bình thường luôn cố ý đem Trầm Mộ Ngôn cùng các nữ nhân khác phân loại mà nhìn, mà vẫn như cũ cười lịch sự: "Không dám nhận, Trầm tiểu thư mời rất nhiều khách, không tiếp được tôi cũng không có gì đáng trách, có thể rảnh rỗi cùng tôi tán gẫu là vinh hạnh rồi."
Trầm Mộ Ngôn thầm nghĩ, thật sự là mà nói, loại nam nhân như Trình An Dịch không cần phải cố ý theo đuổi, nữ nhân sẽ tự động muốn tiếp cận hắn. Nhưng Trầm Mộ Ngôn lại thấy rõ một điều, hắn tuy rằng đối với nàng thái độ ôn hòa, nhưng đối với Cố Thấm Phong thì có ý định nhiều hơn, bằng không sẽ không cố ý thân cận với Cố Thấm Phong.
Nghĩ tới đây, nàng nhướng mày nói: "Trình tổng, tôi tìm tiểu Phong tử có chút chuyện, không biết có thể mượn người một chút không?" Trầm Mộ Ngôn không tính giấu diếm chuyện nàng với Cố Thấm Phong có giao tình trước mặt Trình An Dịch, dù sao nàng cũng sẽ không nhường Cố Thấm Phong cho bất cứ ai.
Quả nhiên, cách xưng hô này làm cho Trình An Dịch trong nháy mắt ngẩn ra, hắn nhanh chóng sửa lại cảm xúc của mình, gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, Trầm tiểu thư hay là trực tiếp hỏi Thấm Phong đi?"
Trầm Mộ Ngôn nhìn người nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, Cố Thấm Phong lúc này mới cười cười với Trình An Dịch, nói: "Nếu Trầm tiểu thư tìm tôi có chuyện, vậy Trình tiên sinh, tôi trước xin lỗi không tiếp được." Sau đó, vòng qua người Trình An Dịch cùng với Trầm Mộ Ngôn rời đi. Hành động của Cố Thấm Phong càng làm cho Trình An Dịch cảm thấy hai người này rất quen thuộc.
Đi đến một góc vắng người, Cố Thấm Phong xoay người hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"
"Cô biết rõ tôi tìm cô có chuyện gì mà, nếu không tại sao lại đi tới chỗ vắng người như vậy?" Trầm Mộ Ngôn hai mắt xảo huyệt nhiệt tình chớp động, nàng bước thêm vài bước tiến lại gần Cố Thấm Phong hơn.
Cố Thấm Phong nhất thời không biết nói cái gì, một lúc sau mới lên tiếng: "Tôi không biết." Lý trí của cô không cho phép cô biết ý đồ của Trầm Mộ Ngôn, cũng không cho phép cô có một chút mềm lòng.
Trầm Mộ Ngôn nở nụ cười, cũng không buồn bực, chỉ nói: "Cô thật đúng là mê người a, ngay cả Trình An Dịch cũng có ý với cô. Nhưng nếu như cô không ở cùng một chỗ với tôi, thì Trình An Dịch cũng là một lựa chọn không tồi, tóm lại so với Đường Quân Hạo thì tốt hơn nhiều."
Trầm Mộ Ngôn vẫn nhìn chằm chằm Cố Thấm Phong tài giỏi khéo léo của chúng ta, vừa dứt lời thấy Cố Thấm Phong nhíu mày lại, thần sắc lãnh đạm hơn rất nhiều.
"Cô cho rằng mình là ai? Có thể tùy tiện đề cập tới chuyện tình cảm của tôi? Hay là cô đem tôi trở thành người tùy tiện có thể đùa giỡn tình cảm của người khác, muốn cùng một chỗ với ai thì liền làm như vậy?" Trong lòng Cố Thấm Phong buồn bực, lần trước Trầm Mộ Ngôn ở trước mình còn câu dẫn Đường Quân Hạo đồng ý ra ngoài gặp gỡ, sau đó còn nói có hảo cảm với mình, bây giờ lại nói Trình An Dịch cũng rất được, nàng ta rốt cuộc coi tình cảm là cái gì đây?
Phản ứng của Cố Thấm Phong như vậy, làm cho Trầm Mộ Ngôn giật mình một chút, sau đó nàng tươi cười rất gợi cảm, nâng cầm Cố Thấm Phong, từng câu từng chữ nói: "Tôi còn chưa nói xong. Tôi chỉ nói là Trình An Dịch không sai, nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý nhìn thấy hắn tìm cô hoặc ngược lại, cô cho là tôi đối với cô có hảo cảm là nói đùa?"
Trầm Mộ Ngôn nói xong, bước từng bước tới gần, khiến cho Cố Thấm Phong vì nghe lời nàng vừa nói mà từng bước lui về sau, cho đến khi lưng đụng phải bức tường cứng rắn. Đáy mắt Trầm Mộ Ngôn có chút do dự, nhưng chỉ là trong giây lát, không đợi Cố Thấm Phong có phản ứng, đã thẳng tắp hôn tới, môi của nữ nhân so với nam nhân mềm mại hơn, môi của Cố Thấm Phong so với nàng thì càng mê người hơn.
Mở môi mút thử, xâm nhập vào giữa môi, mê tình nhất thời rốt cuộc Cố Thấm Phong cũng cảm thấy không ổn. Cô lập tức đẩy Trầm Mộ Ngôn ra, màu sắc trên môi bị mút làm nhạt đi rất nhiều, hô hấp gấp gáp: "Trầm Mộ Ngôn, cô đang làm cái gì?"
"Cô cũng rất hưởng thụ không phải sao? Tôi hiểu cô hơn bất cứ nam nhân nào mà cô biết, tôi so với người hiện tại là bạn trai cô càng làm cô thả lỏng nhiều hơn." Trầm Mộ Ngôn tới gần ôm Cố Thấm Phong vào lòng, trầm giọng, nói ra những lời bá đạo mà chỉ có nàng mới nói được: "Sau ngày hôm đó, Đường Quân Hạo mỗi ngày đều gọi cho tôi, hỏi tôi chừng nào mới cùng hắn lên giường, tôi hôm nay mời rất nhiều người tới, chỉ có hắn là không mời. Tôi cũng nghĩ là cô không tới, nhưng cô lại tới..."
Cố Thấm Phong thấy hoảng hốt, cô sẽ không kết bạn với người có quan niệm bất đồng, lại cho phép Trầm Mộ Ngôn, cô cũng không cho phép bất cứ người nào xen vào quyết định của mình, vậy mà lại mặc kệ Trầm Mộ Ngôn liên tiếp khuyên bảo cô. Cô cũng chưa bao giờ có tiếp xúc thân thể với bất cứ nữ nhân nào, nhưng lại mặc kệ Trầm Mộ Ngôn hôn môi cô.
"Trầm Mộ Ngôn, tôi cho cô câu trả lời, nhưng hãy cho tôi một chút thời gian." Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, Cố Thầm Phong cố gắng ổn định lại tâm tình, hai tay đặt lên vai của Trầm Mộ Ngôn, sắc mặt nghiêm túc lên tiếng.
"Cô nói là chuyện với Đường Quân Hạo, còn chuyện của tôi?" Trầm Mộ Ngôn cười rất tươi, đón nhận ánh mắt của Cố Thấm Phong, đáy mắt rõ ràng là sẽ không bỏ qua.
"Hai chuyện này thật ra không có khác nhau không phải sao?" Cố Thấm Phong thừa dịp nàng không chuẩn bị đẩy nhẹ một cái, rốt cuộc cũng rời khỏi cái ôm của Trầm Mộ Ngôn, nhìn nàng rất ý tứ rồi quay lưng bỏ đi.
Trầm Mộ Ngôn không có đuổi theo, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, cắn cắn môi dưới của mình, nhớ tới sự mềm mại vừa rồi, nhìn chằm chằm hướng đi của Cố Thấm Phong.
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Couple chính bắt đầu nhàn nhã phát thêm đường, chuyện của couple phụ cũng bắt đầu.