Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 58




EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Hai chiếc xe lần lượt chạy ra khỏi Thư gia, Thư Hoài Đạt chạy ở phía trước, đi tới cục dân chính.
Toàn bộ quá trình, Chung Dật Minh tựa như linh hồn điều bị hút hết, vốn tinh thần đã kém lắm rồi, bây giờ càng thêm uể oải, không phấn chấn. Lúc ra khỏi cục dân chính, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng bình thản ung dung của Thư Hoài Đạt, rốt cuộc cũng nhịn không được tiến lên nắm cổ tay nàng.
Thư Hoài Đạt dừng lại, xoay người nhìn hắn, giựt tay ra, thở dài một tiếng, thanh âm nhẹ chút: "Chung tiên sinh, chuyện đã giải quyết xong hết, anh có thể đi rồi."
"Hoài Đạt, chúng ta làm lại từ đầu được không? Anh sẽ không tái phạm lỗi lầm như vậy nữa..." Chung Dật Minh rõ ràng rất luyến tiếc nàng, ngay thời điểm mất nàng rồi, so sánh với lạc thú kia, hắn càng muốn cùng Thư Hoài Đạt sinh hoạt bình thường hơn.
Cùng những người khác là kích thích, nhưng nói cho cùng cũng thiếu tình cảm chân thành.
"Tôi không nghĩ phải trả lời những vấn đề không cần thiết này, tôi đi trước." Ánh mắt của Thư Hoài Đạt lạnh lùng, xoay người đi về phía trước. Đối với Chung Dật Minh quả thật không thể nào ôn nhu được, nếu không hắn sẽ cho là bản thân còn cơ hội. Thư Hoài Đạt không có quay về Thịnh Quang, qua hôm nay tin tức nàng ly hôn sẽ được công bố ra ngoài, không đi làm vài ngày căn bản cũng không có vấn đề gì. Nàng trở về nhà của Úc Uyển Ương, đóng cửa lại lập tức gọi điện cho Chu Nghê.
"Hoài Đạt?" Chu Nghê nghi hoặc gọi tên nàng.
"Chị Chu, em muốn thương lượng với chị một chuyện." Thư Hoài Đạt ngồi trên sô pha, trong lời nói có chút ý cười.
"Em nói đi." Chu Nghê có loại dự cảm bất an, Thư Hoài Đạt có thể có chuyện gì thương lượng với cô chứ? Cô liếc mắt nhìn Úc Uyển Ương đang đứng trong hội trường, khóe miệng cười một cái.
Quả nhiên, Thư Hoài Đạt không làm cho cô thất vọng, nói một câu: "Chị đem những phân đoạn của Uyển Ương đẩy ra sau, em muốn dẫn em ấy đi vài ngày."
Mi tâm Chu Nghê run lên, hỏi: "Em ly hôn?" Thư gia với Chung gia trong khoảng thời gian này truyền ra một ít tin tức, cô xem như là được tiếp tục với người biết rõ tình hình thực tế nhất. Thư Hoài Đạt hiện tại chắc sẽ  cùng cô nói rõ, một là sẽ ly hôn với Chung Dật Minh một khoảng thời gian không xa, hai là đã hoàn thành xong rồi.
"Ân, vừa mới làm xong thủ tục, em muốn nghỉ ngơi vài ngày." Thư Hoài Đạt cũng không giấu diếm, trực tiếp thể hiện mình muốn cùng Úc Uyển Ương nghỉ ngơi, hơn nữa nàng biết Chu Nghê nhất định đã nhìn ra cái gì đó.
"Chị biết rồi. Hai người phải biết kiềm chế một chút, em ấy còn phải quay phim, đừng để lại những dấu vết quá rõ ràng." Chu Nghệ đồng ý thì đồng ý, lại không quên lên tiếng trêu chọc, Thư Hoài Đạt cười cười không tiếp tục nói.
Cúp điện thoại, Chu Nghê gọi Úc Uyển Ương lại.
"Chu đạo diễn, có chuyện gì?" Úc Uyển Ương lên tiếng hỏi.
"Bắt đầu từ ngày mai không cần tới phim trường, em bị đau dạ dày, ở nhà nghĩ ngơi vài ngày đi." Chu Nghê nói "Đau dạ dày" đặc biệt nhấn mạnh, như cắn chặt răng mà nói ra, muốn biểu đạt trọng điểm cô muốn nói.
"Em không có đau dạ dày mà Chu đạo diễn, chị muốn cho em nghỉ cũng không cần ngay cả lý do cũng chuẩn bị dùm em chứ." Úc Uyển Ương có chút hoang mang, trong lòng tựa hồ có một chút sáng tỏ, nhưng lại không thể lập tức bắt lấy đầu mối.
"Không phải chị, là người kia đã thay em xin phép." Chu Nghê cười cười rất có ý tứ, sau đó nhìn gương mặt của Úc Uyển Ương đang từ từ đỏ lên, cô lên tiếng dặn dò: "Chú ý một chút, bộ phim đang là đề tài nóng, em sẽ bị nhiều chú ý, nếu để bị đám phóng viên nắm được điều gì đó thì không hay, hơn nữa nếu thân phận của người kia bị đào ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
"Em đã biết." Úc Uyển Ương biết phân rõ nặng nhẹ, trịnh trọng gật đầu tỏ vẻ mình hiểu được tầm nghiêm trọng của vấn đề.
Thân phận của Thư Hoài Đạt quá mức đặc biệt, hơn nữa còn đang trong tình trạng ly hôn. Nếu như chuyện của hai người bị phát hiện, chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều sự chỉ trích, không chỉ có Úc Uyển Ương, chắc chắn truyền thông sẽ bám chặt lấy Thư Hoài Đạt không buông, cả Thư gia cũng tránh không được bị gièm pha. Dù sao thì hậu quả cũng rất là nghiêm trọng, họ không thể mạo hiểm như vậy.
Nói tới lý hôn, không biết Thư Hoài Đạt đã làm thủ tục xong chưa nữa, nhưng Chu Nghê giống như cố ý đối địch với cô vậy, bắt cô ở lại tới bảy giờ.
Úc Uyển Ương nhanh chóng lấy xe chạy về nhà, tới nơi, cô nhanh chân lên nhà, đứng trước cửa thì thấy trong nhà có đèn, lập tức dùng chìa khóa mở cửa, nhìn thấy Thư Hoài Đạt đang lau tóc từ trong phòng đi ra.
"Hoài Đạt!"
Úc Uyển Ương đóng cửa đi tới gần, trên mặt thể hiện sự quan tâm rất rõ ràng: "Hôm nay có thuận lợi không? Hắn có làm khó gì chị không? Ba mẹ chị nói như thế nào?" Cô lo lắng Chung Dật Minh quá mức kiên trì cố chấp, không muốn ly hôn, không khống chế được cảm xúc mà xúc phạm tới Thư Hoài Đạt.
"Nói chậm một chút, đừng nóng vội." Thư Hoài Đạt đem khăn mặt vắt lên cánh tay, đưa tay thay Úc Uyển Ương chỉnh lại mấy sợi tóc, nắm tay cô đi vào trong phòng, mỉm cười: "Hôm nay rất là thuận lợi, không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Ký tên ở Thư gia, ba mẹ chị cũng có mặt, hắn không dám làm cái gì."
Cũng không phải không có lý do mà Úc Uyển Ương lại lo lắng như vậy, Chung Dật Minh kéo dài lâu như vậy, phần kiên trì này quá rõ ràng rồi. Bởi vì hắn kéo dài, nên chuyện này mới kéo dài lâu như vậy.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Úc Uyển Ương liên tục lập lại mấy lần, nghe được cô thở dài nhẹ nhõm. Thư Hoài Đạt nhân lúc này đem khăn tắm vào phòng tắm, đi ra, thấy cô ngồi ở mép giường, cũng rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh.
"Uyển Ương, hôm nay em trở về trễ, em đã ăn cơm chưa?" Thư Hoài Đạt quay Úc Uyển Ương lại đối mặt với nàng, nở nụ cười hỏi.
"Em ăn rồi, nhưng vẫn còn đói." Úc Uyển Ương nói, giây tiếp theo lại có chút oán trách: "Cũng tại Chu đạo diễn, nói em ngày mai bắt đầu nghỉ ngơi, nên hôm nay phải quay thêm mấy phân cảnh."
Úc Uyển Ương thấy Chu Nghê chắc chắn là cố ý, nhưng lại làm như là vì công việc, khiến cô không thể nói cái gì được hết. Vốn là muốn nhanh chóng về gặp Thư Hoài Đạt, lại bị giữ lại tới giờ này.
Thư Hoài Đạt lập túc hiểu rõ, nhất định là Chu Nghê sợ tiến độ quay không kịp, nên tranh thủ quay bù những phân cảnh của Úc Uyển Ương, miễn cho nàng "Mượn" người lâu quá, làm bộ phim không hoàn thành đúng thời gian dự định.
Nghĩ như vậy, nàng tới gần Úc Uyển Ương hơn, thấp giọng nói bên tai: "Vậy thì em phải trách chị mới đúng, là chị mượn em từ chị ấy, chị Chu mới cho em về trễ như vậy..." Âm thanh nhẹ nhàng mà mập mờ, hơi thở ấm áp phả lên vành tai của Úc Uyển Ương.
Thư Hoài Đạt tâm tình vô cùng tốt, biểu hiện khi nói ra những lời này là vô cùng đắc ý, trước đây nàng chưa bao giờ cố ý mập mờ như vậy. Đương nhiên, bình thường Thư Hoài Đạt đối với nàng vô cùng tốt, nhưng hôm nay rõ ràng là có chút không giống như trước.
Úc Uyển Ương cảm nhận được, đồng thời cũng thầm nghĩ ở trong lòng, Thư Hoài Đạt như vậy, từ nay về sau chỉ có mình cô thấy được, sờ được.
Ý nghĩ tốt đẹp như vậy, hai tay cô vòng qua ôm eo Thư Hoài Đạt, đem quyền chủ động giành lấy, so với sự mập mờ của Thư Hoài Đạt chỉ hơn chứ không kém, ôn nhu nói: "Em hình như càng ngày càng đói bụng, trong nhà còn đồ ăn không? Không có thì..." Tay cô nhẹ nhàng xoa hông Thư Hoài Đạt, hai mắt đen nhánh, cười cười rất là xảo huyệt.
Đói bụng không ăn cơm, muốn ăn cái gì đây? Thư Hoài Đạt vốn định trêu chọc một chút, ai ngờ bị Úc Uyển Ương nói hai câu, động tác nàng cứng ngắt, không thể nói gì được, làm bộ như bình tĩnh đứng lên nói: "Có, chị đi hâm nóng cho em, em đợi chút..."
Nói xong lập tức xoay người đi ra khỏi phòng.
Chỉ có điều lỗ tai đỏ ửng đã bị Úc Uyển Ương nhìn thấy, cô cười cười rất mãn nguyện.
Một lát sau, Úc Uyển Ương chậm rãi đi vào phòng bếp, liền thấy bóng lưng bận rộn của Thư Hoài Đạt, mùi thơm của thức ăn phản phất trong phòng bếp. Tài nấu ăn của Thư Hoài Đạt cũng không phải là rất tốt, đại khái chắc là ít xuống bếp, nhìn bộ dáng của Chung Dật Minh nhất định là vô cùng sủng Thư Hoài Đạt rồi.
Mang dép lê nên bước chân của Úc Uyển Ương rất nhẹ, lặng yên không tiếng động ôm eo Thư Hoài Đạt, cằm gác lên đầu vai nàng, đầu nhẹ nhàng cọ cọ: "Thơm quá!"
Gương mặt của Úc Uyển Ương cọ sát cổ của Thư Hoài Đạt ngửi ngửi, mùi thơm trên người nàng còn kích thích khứu giác hơn cả mùi thơm của thức ăn, bởi vậy Thư Hoài Đạt không hiểu cô đang nói là thức ăn hay là người.
Nàng lẳng lặng để cho Úc Uyển Ương ôm, sau khi đem đồ cho ra đĩa, nàng mới lên tiếng hỏi: "Em còn muốn ăn cơm không?"
"Ăn, như thế nào lại không ăn?" Úc Uyển Ương cười tủm tỉm quay Thư Hoài Đạt lại, đầu tiên là nhìn lỗ tai nàng, quả nhiên vẫn còn hơi phiếm hồng.
Bình thường lúc Thư Hoài Đạt thẹn thùng đều không tỏ vẻ gì, chỉ có lỗ tai của nàng là thành thực nhất. Úc Uyển Ương chỉ cần thấy lỗ tai của nàng thay đổi màu, thì biết cảm nhận trong lòng nàng.
"Hoài Đạt, từ hôm nay chị đã tự do rồi, chúng ta có thể chân chính ở cùng một chỗ, có phải không?" Úc Uyển Ương ánh mắt lóe sáng, chớp động, nó cũng thể hiện rõ, sâu trong đáy mắt có một chút không thể xác định.
Cô với Thư Hoài Đạt ở chung cho tới nay, trong khoảng thời gian này tình cảm hai người ngày càng sâu sắc hơn, nhưng hai người luôn luôn không có trực tiếp nói tới vấn đề này. Cho dù biết rõ cả hai yêu thích lẫn nhau, nhưng vì hôn nhân của Thư Hoài Đạt vẫn còn tồn tại, nên hai người chưa bao giờ thừa nhận vấn đề này.
Thư Hoài Đạt lo lắng cho an toàn của Úc Uyển Ương, mà Úc Uyển Ương lại cho lo lắng cho danh tiếng của Thư Hoài Đạt.
"Chính là như vậy." Thư Hoài Đạt nhẹ giọng ôn nhu nói: "Chúng ta cùng một chỗ, ở cùng một chỗ, ăn cùng một chỗ, ngủ cùng một chỗ. Quần áo để cùng một chỗ, giày để cùng một chỗ, được hay không?"
Phàm là thích một ai đó đều sẽ sinh ra dục vọng muốn có được, huống chi là thích một người tốt như vậy chứ? Úc Uyển Ương có đôi khi không cảm nhận được sự nhiệt liệt quá mức của Thư Hoài Đạt, nhưng cô vẫn đem tất cả những biểu hiện của nàng vì cô mà thể hiện đều nhớ kỹ tất cả. Cô mặc kệ Chung Dật Minh cũng từng có được Thư Hoài Đạt tốt như vậy, cô chỉ xác nhận, Thư Hoài Đạt của hiện tại.
"Được, chỉ cần có chị, như thế nào cũng được." Hai người đã sinh hoạt như vậy, nhưng chỉ cần xuất phát từ Thư Hoài Đạt, Úc Uyển Ương lại thấy vô cùng tốt.
"Đi thôi, ăn cơm trước, nếu không ăn một chút nữa dạ dày sẽ không thoải mái." Thư Hoài Đạt đẩy Úc Uyển Ương ra khỏi phòng bếp, còn nàng cầm khay đồ ăn theo sau.
Khi Thư Hoài Đạt gọi điện cho Chu Nghê thì trong lòng liền có một ý tưởng, ý tưởng này cũng là nguyên nhân muốn Chu Nghê đem những phân cảnh của Úc Uyển Ương dời ra sau.
Úc Uyển Ương vừa cầm đũa lên, Thư Hoài Đạt thử thăm dò nói: "Uyển Ương, muốn đi tới chỗ của chị không?"
"Chỗ của chị?" Úc Uyển Ương nghi hoặc hỏi lại.
"Chính là chỗ lúc trước muốn dẫn em tới, là nhà của chị. Lúc chị mười tám tuổi, ba chị đã tặng biệt thự đó cho chị vào lễ thành niên, nhưng chị lại không muốn em chỉ tới làm khách mà thôi." Thư Hoài Đạt nói tới đây, mím môi nở nụ cười: "Là cùng chị ở bên đó, em đồng ý không?"
Quà tặng trong lễ thành niên của Thư Hoài Đạt, hơn nữa chỉ có mình nàng ở, ba mẹ hay là Chung Dật Minh cũng chưa từng ở đó. Chỗ này chắc là rất quan trọng đối với Thư Hoài Đạt, Úc Uyển Ương nhịn không được suy nghĩ tung bay, hai mắt cười chỉ còn một khe hở.
"Vậy còn chỗ này..." Úc Uyển Ương đang nói, đồng thời cũng có tiếng rửa chén truyền tới, làm cô có chút ngượng ngùng.
"Lúc nào muốn thì trở về cũng được mà, ở bên kia mấy ngày, rồi về đây ở mấy ngày. Dù ở chỗ nào, chúng ta cũng đều ở cùng nhau mà không phải sao?" Thư Hoài Đạt suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Úc Uyển Ương đang rửa chén mà cười càng đậm hơn, cảm xúc vui vẻ tràn đầy trong lòng cô, cô để chén xuống trả lời: "Được a, dù sao chúng ta cũng ở chung một chỗ..."
Nghe Úc Uyển Ương lập lại lần nữa những lời này, Thư Hoài Đạt sững sốt một chút, sau đó cong khóe môi, đưa tay nhéo nhéo mũi của cô.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói: Thư lão bản đầy mặt chính sắc, ngữ khí vô cùng đứng đắn: "Đổi một chỗ ở, địa phương đủ đại tài làm tốt tình yêu vỗ tay."