EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
-------------------------
Hoa Duệ là công ty giải trí, cũng là một trong những công ty con của tập đoàn Thịnh Quang, cho nên mỗi một lần tổ chức tiệc đóng máy, cũng đều là tổ chức ở khách sạn nằm dưới sự quản lý của tập đoàn Thịnh Quang, tiệc đóng máy của "Diệc Sinh" cũng không ngoại lệ.
Ở bên trong đại sảnh đình đám to lớn như vậy, tiếng người ầm ĩ vang lên, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng cười sảng khoái của những cánh mày râu. Nhân viên đoàn kịch cùng các diễn viên thân mật ngồi chung quanh bàn ăn, còn có tốp năm tốp ba cầm ly rượu đứng tại một chỗ mà chụp ảnh.
Tiệc rượu lần này Lăng Ỷ không tới, đại khái là nàng kiêng kị những trường hợp như thế này, sợ không nhịn được mà nảy sinh xung đột với Úc Uyển Ương, tạo nên một hậu quả không tốt.
Chu Nghê quay đầu, nhìn thấy ở phía xa một bóng lưng quen thuộc đang đưa về phía bên này, nàng nhanh chân đi tới.
"Uyển Ương, làm sao vậy, làm sao còn chưa đi qua đây?" - Chu Nghê đứng ở phía sau gọi nàng, lúc nãy đọc diễn văn xong thì giống như đã không còn thấy em ấy đứng ở trong chính sảnh nữa.
"Em.." - Úc Uyển Ương muốn nói lại thôi, trả lời - "Quên đi, không có chuyện gì."
Hôm nay là sinh nhật của Tống Lan Anh, thế nhưng lại trùng hợp với thời điểm tổ chức tiệc đóng máy của "Diệc Sinh". Nàng vốn định đùn đẩy không muốn đi, nào biết ngay lúc nàng nhận điện thoại lại bị Tống Lan Anh nghe được, sau khi bà nghe xong thì khuyên can đủ đường dụ dỗ nàng hãy mau đi đi. Nói là sinh nhật hàng năm đều có, công việc này là loại giao lưu tốt cho bản thân, tuyệt đối không thể qua loa.
"Mà Thư Hoài Đạt này cũng đã đáp ứng tôi rồi, em ấy cũng sẽ đến đọc diễn văn cho bữa tiệc này, kết quả bây giờ cũng chưa thấy đến." - Chu Nghê thấp giọng thì thầm hai câu, lắc đầu nhìn phía bên ngoài.
"Thư tổng cũng đến sao?" - Úc Uyển Ương hiếu kì hỏi một câu, kế hoạch quay phim trước đó hay là tiệc đóng máy của các bộ phim trước cũng chưa thấy cô ấy xuất hiện bao giờ, cũng chỉ là an bài xong nơi tổ chức yến tiệc, cùng với nhắn cho trợ lý đưa cho đoàn làm phim ít thứ, chứ đừng nói đến chính bản thân cô ấy sẽ xuất hiện.
Chu Nghê nói, "Em ấy sẽ đến, hơn nữa cũng nói ngày hôm nay có thời gian, ai biết em ấy có phải hay không là bận công chuyện đột xuất rồi."
Úc Uyển Ương quay đầu nhìn về cùng một hướng với Chu Nghê, nhắc Tào Tháo a, Tào Tháo liền xuất hiện. Thư Hoài Đạt đang từ đầu hành lang đi đến. Ở trên hành lang, cách vài bước chân thì sẽ có một bóng đèn màu vàng ấm áp đang tỏa sáng. Dáng người của nàng cao gầy, khí chất vô cùng thanh thoát, phảng phất không nhiễm bụi trần mà từng bước, từng bước đi về phía bên này, thẳng cho đến khi đứng trước mặt của Úc Uyển Ương cùng Chu Nghê.
"Xin lỗi, lúc nãy tạm thời chủ trì một hội nghị, cho tới bây giờ mới kết thúc. Trên đường đi cũng không có cách nào để thông báo với mọi người một tiếng." - Thư Hoài Đạt trong giọng nói lộ rõ vẻ áy náy, nàng ngày thường là một người vô cùng đúng giờ, chỉ là ngày hôm nay có chút bất ngờ, lúc này mới dẫn đến chuyện khiến nàng thất tín với người khác.
"Không quan trọng lắm, diễn văn đã được chị đọc rồi." - Chu Nghê nghiêng người, đi đến bên nàng hỏi - "Em có muốn nói gì thêm hay không?"
"Không cần lắm, đối với phương diện này chị so với em thành thục hơn, em cũng chỉ là người đi ngang qua sân khấu mà thôi, không phải là chính chủ." - Thư Hoài Đạt biết bản thân mình cũng nên đọc diễn văn, dù sao thân cũng là cấp cao của công ty. Nhưng đối với diễn viên ở đây nàng xác thực nàng không hiểu rõ họ, nói vài câu khách sáo thì cũng không thỏa đáng lắm, nên chi bằng không nói, giao việc này cho Chu Nghê là được rồi.
"Tốt lắm, vậy chị có việc, đi trước." - Chu Nghê hướng về Úc Uyển Ương liếc mắt một cái, ra hiệu cho Úc Uyển Ương rồi nhanh chóng rời đi.
Thư Hoài Đạt rõ ràng là nhìn ra được hành động cố ý giúp người của khác của Chu Nghê, nàng không khỏi mỉm cười vụng trộm. Xem ra Úc Uyển Ương để lại một cái ấn tượng rất tốt cho Chu Nghê, cho nên chị ấy mới cố tình giúp cô ấy như vậy. Đáng tiếc là Úc Uyển Ương vẫn còn chưa rõ cái liếc mắt của Chu Nghê mang ý tứ gì. Nếu như muốn cô ấy suy nghĩ biện pháp lấy lòng cấp trên, đoán chừng kết cuộc chính là thất vọng.
"Thư tổng, cô cười cái gì?" - Úc Uyển Ương cùng Thư Hoài Đạt dù sao cũng là gặp nhau mấy lần, từng có giao lưu, hơn nữa đối với nhau đều để lại một ấn tượng thật sâu, cho nên trò chuyện để giết thời gian thì cũng sẽ không gặp quá nhiều lúng túng.
Chỉ là nghĩ đến tin nhắn của đêm hôm ấy, Úc Uyển Ương vẫn là cảm thấy có chút quẫn bách không tên đang cuốn lấy lòng mình, nàng làm sao lại nảy sinh ý định như vậy, nhắn hai chữ
"Cảm ơn" cho Thư Hoài Đạt đây?
Cơ mà, trọng điểm là cô ấy nhiều ngày rồi còn chưa có hồi âm qua cho mình, dù cho là một câu "Không cần khách khí" hay "Không cần phải cảm ơn", trong lòng nàng cũng sẽ cảm thấy thoải mái nhiều hơn.
"Chờ tôi một lúc." - Thư Hoài Đạt đưa mắt nhìn bốn phía, cầm hai ly Champagne trở về, một ly đưa cho Úc Uyển Ương - "Chu đạo diễn rất thưởng thức Úc tiểu thư, điểm này cô biết không?"
"Chu đạo thế nhưng là đạo diễn nổi danh, Thư tổng nói như vậy, không sợ tôi kiêu ngạo sao?" - Úc Uyển Ương nhấp môi một ít Champagne, lẳng lặng chờ Thư Hoài Đạt trả lời. Trong lòng bởi vì không thể quay về tổ chức sinh nhật cho mẹ mà trở nên nôn nóng, nhưng từ khi thấy Thư Hoài Đạt, không hiểu sao lại trở nên lắng đọng lại một chút.
"Bản thân Úc tiểu thư có một luồng ngạo khí, nhưng cũng không phải là loại kiêu căng tự đại." - Thư Hoài Đạt "nhất châm kiến huyết" mà nói ra, Úc Uyển Ương nếu như không có ngạo khí, liền sẽ không nhận mấy cái diễn viên quần chúng rồi chậm rãi bò lên vị trí của vai chính. Nếu là không có ngạo khí, liền sẽ không làm cho Chung Dật Minh tức giận.
"A?" - Úc Uyển Ương bất giác nở nụ cười, thì ra nàng đưa đến cho Thư Hoài Đạt một ấn tượng như vậy.
"Muốn đi qua bên đó không?" - Thư Hoài Đạt hướng con mắt về phía sau lưng Úc Uyển Ương, nơi đám người đang ầm ĩ kia, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao nàng không thích đi đến những bữa tiệc. Bởi vì nơi này cùng tiệc rượu xã giao là giống nhau, đều tồn tại những loại người có ít nhiều ý đồ của riêng mình.
Lần thứ hai thu hồi ánh mắt của mình, nàng nhìn thấy Úc Uyển Ương khẽ lắc đầu, lúc này Thư Hoài Đạt mới nói tiếp, "Vậy tìm một nơi rồi ngồi xuống nói chuyện tiếp thì sao?"
Úc Uyển Ương giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, vào lúc này hẳn là mẹ đã ăn cơm xong rồi. Nhưng là không thể trở về cùng mẹ ăn cơm tối hôm nay, sự hổ thẹn trong lòng ngày càng dày đặc lên.
"Làm sao vậy?" - Thư Hoài Đạt nghi ngờ hỏi.
"Thư tổng." - Úc Uyển Ương vẻ mặt cấp thiết quan trọng, lần đầu tiên mở miệng thỉnh cầu sự hỗ trợ đến từ Thư Hoài Đạt - "Thư tổng, hôm nay là sinh nhật của mẹ tôi, có thể hay không cho tôi rời đi?"
Thư Hoài Đạt nheo mắt liếc nhìn thời gian, than thở, "Làm sao lại không nói sớm?"
"..." - Úc Uyển Ương nghẹn lời.
Nàng mỉm cười, "Đi thôi, tôi nói với Chu đạo diễn một tiếng là được rồi."
Mấy lần trước nhìn thấy Úc Uyển Ương thì phần lớn thời gian cô ấy đều vô cùng bình tĩnh, ngày hôm nay biểu hiện ra như vậy vốn chính là lần đầu tiên mà Thư Hoài Đạt nhìn thấy.
Úc Uyển Ương gật đầu nói cảm ơn rồi nhanh chóng vội vàng rời khỏi bữa tiệc mà đến bãi đỗ xe. Thế nhưng làm cách nào thì xe cũng không thể khởi động, nàng ảo não mà xuống xe đi về phía sau, dùng hết sức đạp vào bánh xe sau một cái, một màn này vừa vặn rơi vào trong đáy mắt của Thư Hoài Đạt.
"Lên xe của tôi." - Thư Hoài Đạt ấn xuống chìa khóa điều khiển từ xa, đèn xe bip bip mà sáng lên, chính bản thân tự động mở cửa lên xe ngồi trước.
Úc Uyển Ương do dự vài giây liền leo lên ghế phụ ngồi, nếu quyết định phải đi về, thì tự nhiên là càng sớm càng tốt, nơi này muốn tìm một chiếc xe khác để quay trở về cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Từ chỗ khách sạn tổ chức đến nơi ở của Tống Lan Anh cũng không quá xa, cảnh vật ở bên ngoài nhanh chóng mà xẹt qua, đèn đường rõ ràng mà chằm chằm chiếu xuống, trên mặt Úc Uyển Ương đã khôi phục sự yên tĩnh, thỉnh thoảng lông mày chỉ hơi nhíu lên.
"Yên tâm, rất nhanh sẽ đến." - Thư Hoài Đạt cũng không quay đầu, chỉ đơn giản là trấn an.
Úc Uyển Ương đang muốn nói cám ơn, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một điều gì đó, nàng quay đầu, thanh âm đột nhiên lạnh lẽo, "Thư tổng, tại sao cô lại biết nhà mẹ tôi ở nơi nào?"
Đêm nay quyết định đi về chỉ là quyết định đột nhiên, chính mình cũng không có biết là Thư Hoài Đạt sẽ đến, cho nên cô ấy không thể biết được một cách rõ ràng như thế, tự nhiên mà lái về một phương hướng chính xác đến vậy được.
Thư Hoài Đạt nghe vậy, tay cầm vô lăng khẽ siết chặt, nàng nhanh chóng suy xét để cho ra một câu trả lời tốt nhất.
Giây lát sau, nàng cười đáp, "Úc tiểu thư lại quên rồi. Lúc kí kết với công ty, phía bên chúng tôi đã yêu cầu lưu lại tất cả tư liệu của cô để dùng cho việc xác định thân phận một cách rõ ràng. Vì sao tôi lại biết à, cái này dễ mà. Là vì quãng thời gian trước Chu đạo diễn có nhắc đến Úc tiểu thư với tôi, vì lẽ đó, tôi có nhìn qua hồ sơ cá nhân của cô một chút."
Điều tra trong báo cáo có ghi chép, nơi ở của Úc Uyển Ương hiện tại là nơi mà sau này nàng nổi tiếng rồi thì mới mua, vì muốn đem ánh mắt của đám chó săn khóa chặt lên người mình, không muốn quấy rầy sinh hoạt của Tống Lan Anh, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng muốn tách ra không ở chung với mẹ.
Mà địa chỉ chỗ ở hiện tại của Úc Uyển Ương, nàng cũng có nói với công ty, phòng trừ trường hợp người đại diện hay mà công ty phát sinh việc đột xuất lại không tìm được nàng.
"Thì ra là như vậy." - Úc Uyển Ương nghe xong, thở phào nhẹ nhỏm, nghĩ thầm chính mình có tâm đề phòng người hơi quá mức. Thư Hoài Đạt dù sao cũng là vợ của Chung Dật Minh, cho dù cô ấy không có đồng ý hành vi suy đồi đạo đức của chồng mình, nhưng tóm lại trong lòng Úc Uyển Ương, cái khe này vẫn không thể nào mà vượt qua một cách dễ dàng được.
Thư Hoài Đạt trong lòng căng thẳng, sau khi giải thích xong với Úc Uyển Ương thì rốt cục mới được hạ xuống. Lần đầu tiên vui mừng bản thân nhớ đến quy trình kí kết của Hoa Duệ, có trời mới biết nàng chưa từng đi lật xem hồ sơ cá nhân của Úc Uyển Ương. Địa chỉ này là do nàng đọc được trong báo cáo điều tra, nàng nghĩ có phải hay không mình sẽ bị bại lộ ngay tại đây, không nghĩ đến vậy mà qua được.
Dọc theo đường đi cả hai đều không có gì để nói nhiều hơn nữa, thời điểm đến nơi của Tống Lan Anh ở chỗ tiểu khu thì cũng đã là chín giờ. Ở dưới lầu dừng xe xong, Úc Uyển Ương quay đầu nhìn về Thư Hoài Đạt đang bên trong xe, khung cảnh bên trong rất u tối, nàng chỉ có thể thấy được nửa gương mặt của cô ấy. Úc Uyển Ương mím môi rồi nói, "Thư tổng, hay là cô theo tôi cùng lên đi, cô lúc nãy cũng vừa mới công tác xong, lúc đến bên kia còn chưa có ăn cái gì đã lại đi rồi.."
Thư Hoài Đạt ngơ ngác một lúc, lập tức hỏi, "Thuận tiện sao?"
"Thuận tiện, mẹ tôi rất tốt, đến đây đi." - Úc Uyển Ương nghe cô trả lời xong, thanh âm lại nhảy nhót hơn rất nhiều, giống như chuyện xảy ra trên đường đi kia, vài ba câu hỏi kia, chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi mau quên.
Úc Uyển Ương dẫn Thư Hoài Đạt lên lầu, mở cửa vừa vặn nhìn thấy Tống Lan Anh đang dùng khăn lau nước dính trên tay, nàng chào hỏi nói, "Đây là mẹ của tôi."
"Mẹ, con.." - Úc Uyển Ương nhìn Thư Hoài Đạt rồi lại nhìn mẹ mình - "Con dẫn bạn trở về." - Úc Uyển Ương đến phút cuối cùng mới quyết định phủ bỏ quan hệ, nàng vốn là muốn nói con dẫn lãnh đạo về, nhưng nàng cảm giác được Thư Hoài Đạt ở phía sau đang dùng tay giật nhẹ tà váy của mình.
"Mang bạn về tại sao lại không gọi điện thoại trước a?" - Tống Lan Anh chào đón, đầu tiên là mang theo tia trách cứ nói Úc Uyển Ương một câu, sau đó hướng Thư Hoài Đạt cười nói, "Chào con, dì là mẹ của Uyển Ương."
Thư Hoài Đạt mỉm cười gật đầu đáp, "Chào dì, dì khỏe ạ. Con là Thư Hoài Đạt, Đạt trong cảnh đẹp đang dần đạt đến. Dì gọi con Hoài Đạt là tốt rồi."
"Mau vào đi mấy đứa, đừng đứng ở cửa." - Tống Lan Anh nhường đường cho hai đứa nhỏ đi vào, sau đó đóng cửa lại. Lúc này bà mới nhìn kĩ Thư Hoài Đạt.
Cử chỉ hào phòng, ngôn ngữ hữu lễ, khí chất cao nhã, không giống như những minh tinh mà bà thường nhìn thấy qua màn hình, làm sao xưa nay không nghe con bé Uyển Ương nhắc về người bạn này?
"Mẹ, mẹ đang ăn cơm à?" - Úc Uyển Ương thả xuống túi xách liền hỏi, nàng luôn có cảm giác mẹ của mình không ăn cơm tối.
Quả nhiên, bà đáp, "Không có, đang chờ con trở về."
Úc Uyển Ương ở tiệc rượu thường xuyên luôn ăn rất ít, bà vẫn luôn biết đến, huống chi hôm nay là sinh nhật mình, bà suy nghĩ vẫn là nên chờ đến lúc Uyển Ương trở về rồi ăn luôn, coi như là ăn một bữa ăn khuya là ổn rồi.
Úc Uyển Ương lắc đầu, "Vừa vặn con cũng chưa ăn, con đi nấu mì cho hai người là được rồi."
Thư Hoài đạt cười nhưng không nói, Tống Lan Anh đến gần nói, "Vẫn là mẹ đi cho, con ngồi nói chuyện với Hoài Đạt đi."
Úc Uyển Ương thẳng thắn mà đỡ vai mẹ mình đi đến sofa, đẩy bà lên ghế salông ngồi rồi khuyên nhủ, "Mẹ, cứ thành thật mà ngồi ở đây đi, để con đi làm cho, sinh nhật của mình mà vào nhà bếp làm gì?"
Thư Hoài Đạt cũng khuyên bảo, "Dì, dì liền để Uyển Ương đi đi. Con cũng muốn ăn mì của cô ấy nấu. Lần trước ở nhà bên kia của cô ấy, có hưởng qua một lần khả năng trù nghệ của Uyển Ương. Sau đó về nhà vẫn còn nghĩ đến mấy ngày đây."
Úc Uyển Ương kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô, chỉ thấy Thư Hoài Đạt lúc này đang mỉm cười, lúc mỉm cười thì đôi mắt hoa đào kia lại rộ lên một tia mê người, giờ khắc này sự mê người lại nhẹ nhàng mà vờn quanh chung quanh thân của cô, khiến cho khí tức lãnh đạm kia dường như không còn nhìn thấy đâu nữa.
.
.
.
Editor có lời muốn nói:
"Em không tìm được lý do nào thích hợp
Để ngăn chặn phần tình ý này.
Em nghĩ em bắt đầu đã thấy nhớ chị
Dù em chỉ vừa mới gặp chị đây thôi
Em nghĩ em đã dần dần cảm mến chị
Bởi vì trong em đã có dũng khí yêu một người
..."
Chương này có vài cảnh khiến mình ghi nhớ, như là cảnh Thư tổng lần đầu tiên vã mồ hôi hột khi bị tiểu Úc hỏi một câu hỏi khó, hay là cảnh Thư tổng giật tà váy của tiểu Úc vì không muốn lộ thân phận, hay là cảnh Thư tổng "nịnh hót" khả năng nấu nướng của tiểu Úc. Trên hết, mình thích cách tiểu Úc chậm rãi mở lòng mình. Chậm rãi chưa hẳn là tốt, nhưng chậm rãi sẽ giúp chúng ta hiểu nhau hơn.