EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Với sự kiên trì của Thư Hoài Đạt, Úc Uyển Ương vẫn trở về nhà của mình.
Nghĩ lại cũng đúng, hành lý còn chưa thu dọn, hơn nữa tổng bộ Cường Thịnh vừa mới chuyển về đây còn nhiều chuyện chưa có xử lý, Úc Uyển Ương thường xuyên đi tìm Thư Hoài Đạt nên công việc cũng bị chậm trễ một chút. Nếu sau này cùng ở một chỗ, khả năng hai người sẽ đem lượng công việc giảm bớt lại.
Nhưng tóm lại Thư Hoài Đạt đã nói, đồng ý cho Úc Uyển Ương đem công việc tới Thịnh Quang làm. Hơn nữa trước một ngày hai người đã nói chuyện rõ ràng, sắc mặt của Úc Uyển Ương rất vui vẻ, mang theo bữa sáng cô đã làm ở nhà tới đây.
Thư Hoài Đạt cầm muỗng cháo lên, cẩn thận để bên môi thổi cho bớt nóng một chút rồi mới chậm rãi đưa vào trong miệng.
Úc Uyển Ương ngồi ở bên cạnh Thư Hoài Đạt, hai tay đem văn kiện ôm trong ngực, trong mắt đều là chờ mong quay đầu hỏi: "Hoài Đạt, ăn ngon không?"
Hai năm qua ở tại Úc gia, tuy rằng cô phải vội vàng tiếp nhận Cường Thịnh, nhưng cũng dành một chút thời gian để rèn luyện tài nấu ăn, phòng ngừa tay nghề bị lục, sau khi trở về làm đồ ăn sẽ không hợp khẩu vị của Thư Hoài Đạt. May mà vì sự kiên trì của cô, tay nghề không hề lùi bước, cô đều nhớ kỹ khẩu vị của nàng, tự nhiên đồ ăn cũng ngon hơn nhiều.
Tay Thư Hoài Đạt dừng lại, liếc mắt nhìn cô, cong khóe môi cười nói: "Như thế nào? Không tự tin sao? Chẳng lẽ lâu rồi em không xuống bếp sao?"
Mong chờ trong mắt Úc Uyển Ương liền thấp xuống, ngay cả độ cong ở khóe môi cũng có chút không được thoải mái, cô nhìn Thư Hoài Đạt bằng đôi mắt ôn nhuận, có chút thất lạc nói: "Đương nhiên không phải, chỉ là em đã đi lâu như vậy, sợ khẩu vị của chị thay đổi, không biết những gì chị thích còn giống với những gì em nhớ không... Những chuyện này, em đều không rõ..."
Nhìn tâm tình của Úc Uyển Ương thấp xuống, Thư Hoài Đạt lập tức hiểu được lo lắng của cô. Trong hai năm qua, hai người đều rất nhớ đối phương, cũng không đến nỗi không được nhìn thấy nhau, mỗi lần cô đạt được kết quả tốt, Thư Hoài Đạt chỉ có thể ở xa xa vì cô nâng chén chúc mừng, tâm của cả hai rõ ràng ở gần nhau, nhưng lại không thể ở gần nhau.
Thư Hoài Đạt bỏ muỗng xuống, thân mình lùi về sau, cả người rơi vào sô pha, có chút đăm chiêu nhìn Úc Uyển Ương.
"Hoài Đạt, làm sao? Chị không ăn chút nữa sẽ nguội mất." Úc Uyển Ương không biết nàng muốn làm cái gì, thuận miệng lên tiếng hỏi.
Một tay Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng vuốt đùi mình, vài giây sau, vươn tay lấy văn kiện trong lòng Úc Uyển Ương để qua một bên, không hề có một chút do dự kéo cô vào lòng. Không để ý chuyện Úc Uyển Ương giãy dụa một chút, đem đầu cô áp vào giữa cổ mình, cằm thì cọ cọ mặt cô.
"Hoài Đạt, chị làm sao vậy? Tại sao..." Úc Uyển Ương còn chưa nói hết ý của mình, thì nghe được Thư Hoài Đạt thở dài bên tai cô, nỉ non khinh ngữ nói: "Tại sao phải luôn nhắc nhở mình, chúng ta đã xa nhau. Đúng là chúng ta đã từng xa nhau, trong khoảng thời gian này chúng ta cố khôi phục lại cách ở bên nhau trước kia hoặc là trăm phương ngàn kế biến thành một bộ dáng khác, hiện tại chúng ta đã sớm không phải là bộ dáng trước kia trong lòng đối phương nữa rồi.
Nhưng mà Uyển Ương, chị lại cảm thấy chúng ta chưa từng xa nhau, bởi vì mỗi ngày mỗi đêm em vẫn duy trì yêu chị. Chị không có đi tới, cũng không lui về sau, chỉ dậm chân tại chỗ mà chờ em trở về, khẩu vị của chị vẫn thích thanh đạm, chị vẫn thích im lặng, nhưng nếu có em bên cạnh, nói nhiều thêm một chút cũng không sao. Chị không có thay đổi, chị còn ích kỹ muốn em lúc nào cũng ở bên cạnh chị, còn vì chúng ta vạch ra tương lai bên nhau tới già."
Thư Hoài Đạt nói ôn nhu thâm tình như vậy, giống như bộ dáng trong trí nhớ Úc Uyển Ương, mục thanh uyển chuyển, tính tình xa cách hờ hững, lý trí luôn thanh tỉnh. Nhưng đối mặt với Úc Uyển Ương, nàng một lần rồi lại một lần nhân nhượng, một lần rồi một lần bảo vệ, một lần rồi một lần thay đổi kế hoạch ban đầu của mình.
Cô chỉ là Úc Uyển Ương của một mình Thư Hoài Đạt.
Hốc mắt Úc Uyển Ương đỏ lên, quay lại ôm chằm Thư Hoài Đạt, nước mắt mơ hồ cản tầm nhìn của cô, cô cố gắng giữ vững âm thanh của mình, vừa nức nở vừa nói: "Hoài Đạt, nếu thời gian quay lại, em cũng muốn đi. Em thà là dùng thời gian cả đời sau này để bù đắp lại khoảng thời gian chúng ta xa cách, còn hơn để một mình chị gánh vác tất cả."
Trước khi bị Thư Hòa Thái đả kích, Úc Uyển Ương chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này, cô chưa từng nghĩ tới chuyện, sẽ có một ngày nào đó Thư Hoài Đạt cũng mệt mỏi, mặc dù Thư Hoài Đạt không bao giờ nói ra miệng, cô cũng không bao giờ chịu đựng được mình lại là trói buộc tương lai của nàng.
Nhưng hiện tại, cô đã không còn sợ. Bây giờ cô đã trở về bên cạnh Thư Hoài Đạt, càng có thể tự tin nói với Thư Hòa Thái, cô chính là người yêu của Hoài Đạt, lúc trước là vậy, bây giờ cũng vậy, tương lại cũng sẽ như vậy, một đời là vậy.
Hai người chưa từng xa qua, một ngày cũng không có.
Thư Hoài Đạt thấy cảm động vô cùng, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Úc Uyển Ương, ôn thanh oán Úc Uyển Ương một câu: "Còn cố chấp như vậy." Tay nàng dừng sau lưng Úc Uyển Ương, lại ôm chặt cô hơn, chân thành nói: "Uyển Ương, nếu thời gian quay lại, chị sẽ không để chuyện này xảy ra. Ngay từ đầu chị sẽ xử lý tốt mọi chuyện, không để chúng ta có khả năng phải xa nhau."
Trước kia nàng không đứng ở góc độ của Thư Hòa Thái để nhìn tình cảm của hai người, mà nàng cảm thấy hai người như vậy là tốt rồi, nhưng với Thư Hòa Thái thì, nàng vui vẻ chịu đựng tất cả chỉ càng làm người khác có ấn tượng xấu với Úc Uyển Ương mà thôi.
Úc Uyển Ương an tâm đem đầu chôn vào lòng Thư Hoài Đạt, vẫn giống như trước kia, theo thói quen đem thể xác và tinh thần của mình đều giao cho Thư Hoài Đạt, toàn tâm ở trước mặt Thư Hoài Đạt bộc lộ tính tình chân thực của mình.
Úc Uyển Ương hơi hơi ngẩng đầu, cắn cằm Thư Hoài Đạt một cái, nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng: "Hoài Đạt, chị ngày càng càng mê người, lúc không có em bên cạnh, có phải có người đánh chủ ý với chị không?"
Thư Hoài Đạt cười hỏi: "Em nghĩ sao?"
"Chắc là có rồi, chị vừa có tiền lại xinh đẹp, hơn nữa lại độc thân, người theo đuổi chị chắc xếp hàng từ đây tới Quang Hoa uyển còn không dư đi." Úc Uyển Ương thuận miệng nói một câu, đầu ngón tay thì nghịch tóc Thư Hoài Đạt.
Thư Hoài Đạt cong khóe môi lên, một tay cầm tay Úc Uyển Ương chơi đùa, lên tiếng: "Vậy em đoán sai rồi, bởi vì chị luôn nói với người khác, chị không phải độc thân, chị có người yêu rồi. Chẳng qua người yêu của chị phải đi thành thị khác xử lý công việc quan trọng, cho nên tạm thời không thể ở bên cạnh chị, nhưng sẽ có một ngày trở về bên cạnh chị."
Úc Uyển Ương lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, bốn mắt đối nhau. Thời gian dài như vậy, cô đã quen với bộ dáng ôn nhu của Thư Hoài Đạt, cho dù như thế nào, thì cô cũng không còn ngượng ngùng như trước.
Nhưng một lần nữa đối mặt với ôn nhu của Thư Hoài Đạt, cô phát hiện mình vẫn như cũ, tim sẽ vì Thư Hoài Đạt đập rất nhanh, vẫn khát vọng Thư Hoài Đạt thâm tình, vẫn như cũ trầm luân vào những gì Thư Hoài Đạt dành cho cô. Vì thế, mặt của cô từ từ chuyển hồng, nhìn yêu mỵ vô cùng.
"Hoài Đạt, chị...em..." Tay Úc Uyển Ương vòng ở phía sau Thư Hoài Đạt, nắm chặt áo nàng, lắp ba lắp bắp, một câu cũng không nói được hoàn chỉnh.
Từ sau khi Úc Uyển Ương trở về, thì đây là lần đâu tiên Thư Hoài Đạt hoàn toàn tỉnh táo, nói ra những lời thâm tình như vậy.
Thư Hoài Đạt bị thần tình muốn lấy lòng của Úc Uyển Ương làm cho bật cười, buông cô ra, làm cho cô dựa vào đầu vai mình, lấy di động ở kế bên mình, một tay thì vòng qua eo cô, mở ra một mục đưa tới trước mặt Úc Uyển Ương, nói: "Uyển Ương, em xem."
Úc Uyển Ương không biết tại sao Thư Hoài Đạt lại đột ngột đổi đề tài như vậy, ánh mắt chuyển qua nhìn di động trên tay Thư Hoài Đạt. Đó là hình một con mèo da cam và một con Samoyed nằm ngủ ở ban công, ánh nắng chiếu trên người hai đứa, nhìn vào rất ấm áp thoải mái.
"Hoài Đạt, đây là?" Úc Uyển Ương quay đầu hỏi, trong lòng có một ý nghĩ rục rịch, lại nhìn thấy Thư Hoài Đạt tươi cười, thì càng khẳng định hơn.
Thư Hoài Đạt lại nhìn vào điện thoại, ngón tay vuốt qua, xuất hiện hình hai đứa chơi đùa, lúc hai đưa đang ăn cái gì đó, tất cả xuất hiện trước mặt Úc Uyển Ương.
Úc Uyển Ương nhìn rất mê mẩn, khóe miệng không tự giác giương lên cười rộ, Thư Hoài Đạt đột nhiên lên tiếng: "Bởi vì công việc bận quá, đem hai đứa nó về nhà ba mẹ được một năm rồi, cũng không biết làm sao để nuôi tụi nó, bình thường đều giao cho dì Lý, mà cũng thuận tiện, ba mẹ đều thích. Đúng rồi, ba còn đặt tên cho hai đứa..."
"Ân? Tên là gì?" Úc Uyển Ương tò mò hỏi, trực giác của cô nghĩ, tên mà Thư Hòa Thái đặt chắc rất nghiêm túc giống trong quân đội.
Thư Hoài Đạt cười nhẹ lắc đầu: "Samoyed gọi là bánh bao, tiểu miêu gọi là bánh bột mì, chắc là thời gian đó ba chị thích ăn hai thứ này."
Úc Uyển Ương mở to mắt nhìn Thư Hoài Đạt, giây tiếp theo thì cười rộ lên.
"Nếu em không thích tên này, chúng ta sẽ đổi tên khác." Thư Hoài Đạt cầm điện thoại đưa cho Úc Uyển Ương tự mình xem hình, lên tiếng đề nghị.
"Không, em rất thích, sau này cũng gọi như vậy đi."
Úc Uyển Ương rất cao hứng vẫn dựa vào vai Thư Hoài Đạt tiếp tục coi hình, thường thường chỉ vào những chỗ cô cảm thấy thú vị. Thư Hoài Đạt thấy đã thành công kéo Úc Uyển Ương ra khỏi sự buồn phiền, sắc mặt càng nhu hòa hơn, nói với Úc Uyển Ương những chuyện thú vị của bánh bao và bánh bột mì.
Buổi chiều Úc Uyển Ương phải về Cường Thịnh giải quyết công việc, không thể không tách ra khỏi Thư Hoài Đạt. Mà tối nay Thư Hoài Đạt có tiệc xã giao, cũng dặn dò Úc Uyển Ương không cần chờ mình, sau khi xong việc thì trở về nhà nghỉ ngơi, cũng không hề nhắc tới chuyện cho Úc Uyển Ương tới Quang Hoa uyển.
Úc Uyển Ương đem công việc về nhà giải quyết, rửa mặt xong thì nhận được tin nhắn của Thư Hoài Đạt, nàng đã về nhà bình an, đầu ngón tay cô vuốt ve màn hình, nhắn lại một câu 'Ngủ ngon'.
Không khí nặng nề nhiều ngày cũng chào đón cơn mưa nặng nề, gió lùa vào khe cửa, làm Úc Uyển Ương hắt xì liên tục. Cô nắm di động đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn sắm chớp ở phía chân trời, suy nghĩ dần dần xuyên qua tiếng mưa ồn ào, nhớ tới mùa mưa khi đó.
Thời gian ngắn ngủi vô tư vô lự, còn có ngày đó, Thư Hoài Đạt thâm tình vô hạn nói muốn cưới cô làm vợ.
Tâm tùy ý động, bước đi của cô theo tâm tư mà chậm rãi hoạt động, khi một tiếng sét lớn vang lên lần nữa, cô không hề do dự cầm áo khoác và chìa khóa xe của mình, cũng không hề quay đầu đi ra cửa.
Thư Hoài Đạt đang ngồi trước bàn trang điểm dùng khăn lau tóc, tùy tay lấy di động nhìn tin nhắn chiều hôm nay Úc Uyển Ương gửi cho mình, còn có câu ngủ ngon cuối cùng kia.
Thư Hoài Đạt quay đầu nhìn sắm sét ngoài cửa sổ, bỏ đi ý nghĩ muốn gọi điện cho Úc Uyển Ương. Muốn nghe được giọng nói của cô, có lẽ đêm nay nàng sẽ ngủ không được an tâm, rõ ràng muốn ở bên cạnh cô, nhưng lại không chịu kêu cô tới, làm gì lại để cô cũng gian nan giống nàng?
Đèn đuốc trong nhà sáng trưng, ngọn đèn bắt đầu từ từ tắt đi, thẳng cho tới phòng Thư Hoài Đạt, nàng tắt đèn chỉ để lại đèn ngủ ở đầu giường. Có tiếng nước tích táp tới gần, âm thanh mơ hồ không rõ, Thư Hoài Đạt cảm giác hình như có cái gì đó tới gần, càng ngày càng gần, từng chút từng chút một.
Cửa nàng đóng lúc này lại từ từ mở ra, nguy hiểm nhanh chóng chiếm cứ lòng nàng, nàng không kịp suy nghĩ tại sao lại có người vào được chỗ của mình, vội vàng xoay người, âm thanh lạnh lùng vang lên: "Ai???"
Đèn đầu giường mờ nhạt hoàn toàn chiếu lên mặt người mới tới, tóc dài bị mưa làm ướt nhẹp, khuôn mặt xinh đẹp làm người khác phải chú ý, trên mặt có một chút mệt mỏi cùng với nụ cười thỏa mãn. Thư Hoài Đạt đem sự phòng bị thu về, ngưng mắt nhìn chằm chằm Úc Uyển Ương.
Úc Uyển Ương cười khổ một tiếng, cởi cái áo măng tô bị ướt bỏ lên sô pha, giọng nói dễ nghe thong thả vang lên: "Mặc nhầm quần áo ra cửa, mưa lớn như vậy, làm cả người em ướt hết."
Thư Hoài Đạt bỗng nhiên bật cười, bước tới gần cúi đầu cầm bàn tay lạnh lẽo của Úc Uyển Ương, ôn nhu hỏi: "Nếu biết mưa lớn như vậy, sao không ở trong nhà nghỉ ngơi, chạy tới đây làm gì?"
Úc Uyển Ương nương theo ánh sáng mỏng manh, nhìn Thư Hoài Đạt ôn nhu như vậy. Giống như ngày lễ tình nhân trước đó, khi cô đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, nàng kinh ngạc, vui sướng, đau lòng vì sự mệt mỏi của cô.
Thư Hoài Đạt không nghe được Úc Uyển Ương trả lời mình, nên nghi hoặc giương mắt nhìn lên. Trong không gian thiếu ánh sáng như vậy, hai tròng mắt Úc Uyển Ương đặc biệt chói mắt.
Úc Uyển Ương dang rộng hai tay ôm chặt Thư Hoài Đạt, thở dài một tiếng vào tai Thư Hoài Đạt: "Em nhớ chị, Hoài Đạt, em đợi không kịp. Em cứ nghĩ mình có thể chờ đợi được chị chủ động gọi em tới đây ở, cũng cho rằng mình có thể đè nén được xúc động sẽ không tùy hứng chạy tới tìm chị..."
Cô hơi dừng lại một chút, cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói: "Rất nhiều người đều cho là em đã thay đổi, biến sắc còn nhanh hơn lật sách, thành thục hơn, sẽ không làm những chuyện xúc động như vậy. Nhưng mà Hoài Đạt, những chuyện liên quan tới chị, em đều không thể dùng lý trí được, em nhớ chị, đợi không được tới ngày mai."
Thư Hoài Đạt nghe xong không có cách nào mở miệng trách cứ được, nhìn dáng vẻ thâm tình của Úc Uyển Ương, nàng ngược lại cảm giác lúc này tự mình nhẫn nại có chút đáng cười. Giữa các nàng, cần gì phải làm bộ ẩn nhẫn như vậy? Hai người yêu nhau như vậy, muốn gặp, có cái gì không thể?
Lúc Thư Hoài Đạt thất thần, Úc Uyển Ương nhẹ nhàng hôn nàng, cảm giác được quần áo bên hông bị siết chặt, Úc Uyển Ương hôn càng nhiệt liệt hơn, ý đồ muốn khơi lên dục vọng đã lâu không có của Thư Hoài Đạt.
"Uyển Ương, đợi đã, em thay quần áo trước đã, như vậy sẽ bị cảm..." Thư Hoài Đạt muốn tranh đi, hai tay chống lên vai Úc Uyển Ương, muốn đem lực chú ý của cô dời đi chỗ khác. Đã lâu không có tiếp xúc thâm mật với nàng, trong lòng Úc Uyển Ương thấy vừa tham luyến vừa khẩn trương.
Úc Uyển Ương dừng lại, dùng trán mình ma sát vào trán Thư Hoài Đạt, nhìn thấy sự ngượng ngùng trong mắt nàng, trong lòng bỗng sinh ra rất nhiều dũng khí. Cô cũng không làm thêm động tác gì, lòng cô tràn đầy dục vọng muốn thân cận với Thư Hoài Đạt, giọng nói đã có chút mất tiếng, gần như là cẩn thận hỏi: "Hoài Đạt, có thể không?"
Mi mắt Thư Hoài Đạt hơi hơi rung động, trong lòng muốn tùy hứng và nhân nhượng để cô một tấc một tấc tiến tới.
Xấu hổ cái gì chứ! Đây không phải là người khác mà là người yêu của nàng.
Cho dù ở trước mặt người ngoài thành thục bao nhiêu, đều sẽ như trước kia ở trước mặt nàng uống rượu, đều sẽ vì nhớ nhung mà đem công việc tới chỗ nàng để giải quyết, tất cả chỉ vì muốn được ở bên cạnh nàng.
Cuối cùng tay Thư Hoài Đạt cũng phủng lên mặt Úc Uyển Ương, nhẹ nhàng hôn môi Úc Uyển Ương, ôn thanh nhỏ nhẹ nói: "Uyển Ương, giữa chúng ta cần gì phải hỏi như vậy? Em muốn, làm sao chị lại không muốn!"
Thư Hoài Đạt biết Úc Uyển Ương rất đau khổ, cũng hiểu được Úc Uyển Ương từ đầu tới cuối luôn chỉ dành dục vọng cho một mình nàng, nàng càng hiểu được giữa hai người lúc này không cần tính toán là ai đã trả giá nhiều hơn. Chỉ cần yêu nhau, như vậy là đủ rồi.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn tàn sát bừa bãi, Thư Hoài Đạt nhắm hai mắt lại, hai tay ôm chặt eo của Úc Uyển Ương. Nàng ôn nhu đáp lại, nghe Úc Uyển Ương thâm tình nỉ non gọi tên mình, hai người phóng túng sa vào điên cuồng đã lâu không có.
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Không còn mấy chương nữa, sẽ cùng Thư tổng cả nhà viên mãn.