EDITOR: Thư Huỳnh.
--------------
Cảm giác của Thư Hoài Đạt hiện tại giống như con dao hai lưỡi, vừa thương chính mình vừa thương Úc Uyển Ương.
Trong hai năm qua không có ai nhìn thấy bộ dáng của Thư Hoài Đạt ở trong phòng đợi Úc Uyển Ương, vừa chờ đợi cô, vừa oán hận cô. Nàng lãnh đạm với Thư Hòa Thái, nàng cũng chưa từng biểu lộ sự nhớ nhưng đối với Úc Uyển Ương.
Bởi vì Thư Hoài Đạt không muốn Thư Hòa Thái tính toán, nàng sợ để lộ quá nhiều tình cảm dành cho Úc Uyển Ương sẽ làm Thư Hòa Thái thấy bất mãn, nàng không muốn tạo thêm bất cứ tổn thương gì cho Úc Uyển Ương nữa.
Cho đến khi chính Thư Hòa Thái nói với nàng, đồng ý cho các nàng ở cùng một chỗ, toàn bộ gánh nặng mới được bỏ xuống.
Thư Hoài Đạt luôn nghĩ tới Úc Uyển Ương, cũng rất oán cô, nàng vừa muốn mỗi ngày khi mở mắt ra được nhìn thấy người mình yêu, cũng bởi vì quyết định ra đi của cô mà giận vô cùng.
Nàng không dành quá nhiều ôn nhu cho Úc Uyển Ương, kêu Úc Uyển Ương trở về rồi thu xếp về Thư gia. Dựa vào độ chú ý của Thư Hòa Thái dành cho Úc Uyển Ương, chỉ sợ không bao lâu nữa chuyện Úc Uyển Ương trở về hơn nữa còn đi tìm nàng sẽ bị Thư Hòa Thái biết, chờ Thư Hòa Thái nói, không bằng nàng chủ động nói ra.
Nhưng sau buổi cơm chiều, Thư Hoài Đạt chưa nói, Thư Hòa Thái đã gọi nàng tới thư phòng.
Lê Nhu Mẫn đưa ấm trà cho Thư Hoài Đạt, thân thiết nhìn nàng, cười cười nói: "Hoài Đạt, ba con tìm con chắc vì chuyện của Uyển Ương. Con bé trở về động tĩnh cũng không nhỏ, Cường Thịnh tổ chức yến tiếc rất long trọng, truyền thông đưa tin tức cũng rất là phô trương, có lẽ sẽ cùng Thịnh Quang chính diện giao phong."
Thư Hoài Đạt bình tĩnh cười nhẹ, tiếp nhận ấm trà, không có một chút biểu hiện lo lắng gì, nói: "Mẹ, Uyển Ương mãi mãi sẽ không cùng Thịnh Quang đối địch. Em ấy chỉ muốn cho tất cả mọi người biết, nhất là ba, để ba thấy, hiện tại em ấy đã có năng lực so sánh với Thịnh Quang rồi, cho nên truyền thông muốn nói thì kệ bọn họ đi, chúng ta hiểu rõ là được rồi."
Cường Thịnh tổ chức yến tiệc rất long trọng mời rất nhiều khách có danh vọng, Úc Uyển Ương ra lệnh cho người khác chủ trì, còn mình thì ở nhà chờ Thư Hoài Đạt. Đối với cô mà nói, sự long trọng này chỉ là hình thức, đây là cũng là một phương thức để cô chứng minh thực lực hiện tại của mình, chẳng qua nàng chỉ muốn mượn cơ hội này, để có thể gặp lại Thư Hoài Đạt.
Tiếng giày cao gót vang lên đều đều, thong thả tới gần, Thư Hoài Đạt đặt khay trà trên bàn, ôn hòa nói: "Ba, mẹ đã pha trà cho ba."
Thư Hòa Thái nghe vậy nâng mắt lên, đưa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói: "Hoài Đạt, lên đây ngồi."
Thư Hoài Đạt ngồi xuống, nhìn văn kiện trong tay Thư Hòa Thái, vài chữ đậm, rõ ràng trên đó làm nàng có chút kinh ngạc, hỏi: "Ba, đây là?" Đây giống như một phần kế hoạch, Thư Hòa Thái đã gần như không hề nhúng tay vào chuyện của công ty, sao lại có những thứ này.
Thư Hòa Thái khép lại văn kiện, đem nó đưa qua cho Thư Hoài Đạt, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc hiện lên một chút thần sắc thưởng thức: "Đây là Uyển Ương cho người đưa tới, là nhằm vào thương nghiệp thành đông, hạng mục xí hoa, xem ra con cũng không biết chuyện này."
Thư Hòa Thái nghe xong bật cười, cũng không mở văn kiện ra xem, theo bản năng sờ sờ thái dương. Úc Uyển Ương vừa trở về đã muốn chứng tỏ với Thư Hòa Thái, cái người luôn luôn nghiêm túc bình tĩnh trước mặt thiên hạ đi chỗ nào rồi?
Bất quá nghĩ kỹ, nàng cũng hiểu được lo lắng của Úc Uyển Ương, dù sao hai năm xa cách, tất cả đều là vì giờ khắc này.
Thư Hòa Thái hoàn toàn không hề keo kiệt tán thưởng Úc Uyển Ương, Ông tháo kính mắt xuống, dùng gọng kính nhẹ nhàng đặt xuống bàn, cảm thán nói: "Đây là một khối thịt mỡ, khi biết Cường Thịnh lấy được kế hoạch này, ba thấy tiếc vô cùng, nhưng cẩn thận suy xét, Uyển Ương cũng là người một nhà, vậy không cần nghĩ nhiều nữa. Ai biết con bé lại chủ động đem chén canh này tặng cho Thịnh Quang, thật sự làm ba kinh ngạc."
Khi Ông nhận được văn kiện này, Ông có thể cảm nhận được một ít khát cầu đạt được nguyện vọng. Ông cũng đã xem qua nội dung trong đó rồi, khuôn sáo an bài thỏa đáng, cơ hồ có thể nói Thịnh Quang không cần tốn quá nhiều sức cũng có thể hoàn thành hạng mục béo bở này.
Thư Hoài Đạt diêu đầu cười, đem văn kiện để qua một bên, rót một ly trà rồi hai tay đưa cho Thư Hòa Thái, lên tiếng giống như trách móc: "Em ấy làm như vậy cũng chưa từng hỏi qua con, em ấy làm sao lại biết con muốn làm hạng mục này?"
Tuy là nói như vậy, nhưng trong giọng nói của nàng hoàn toàn không có nửa điểm chỉ trích, tươi cười thoạt nhìn ngược lại là vui sướng thật sự.
Thư Hòa Thái nhận ly trà, nhấp một ngụm, một tay cầm mắt kính của mình rồi chỉ chỉ văn kiện, thanh thanh cổ họng lại mang theo một chút ý cười nói: "Đứa nhỏ này, đây là muốn chứng minh với ba. Đem những lời nói trước kia của ba đều nhớ kỹ trong lòng, hiện tại có năng lực rồi, đương nhiên là phải thể hiện rồi, mau dẫn con bé về nhà ăn cơm."
Vốn Thư Hoài Đạt nghĩ rằng để Thư Hòa Thái có thể công nhận Úc Uyển Ương đã là chuyện không dễ dàng, ai ngờ hiện tại còn rất quan tâm, nàng bỗng nhiên có chút vội vàng, muốn dẫn Úc Uyển Ương về nhà. Tuy rằng Úc Uyển Ương từng tới đây một lần, nhưng lần đó ba mẹ nàng không tán thành chuyện của hai người, khi rời khỏi thì chật vật vô cùng, nàng muốn chính là có thể đường đường chính chính dẫn Úc Uyển Ương về nhà với danh nghĩa là người yêu của nàng.
Thư Hoài Đạt đột nhiên hồi thần, cười nhạt nói: "Qua một khoảng thời gian nữa đi, em ấy bây giờ còn rất nhiều chuyện phải giải quyết. Huống chi, con không có định đơn giản như vậy bỏ qua cho em ấy, lựa chọn lúc trước của em ấy, con không thể nói hoàn toàn không đúng, chuyện ba băn khoăn con cũng hiểu được. Nhưng em ấy lại để con chờ lâu như vậy, cũng nên trừng phạt một chút mới được."
Trong tâm trí của Thư Hòa Thái, hai chữ 'Tùy hứng' không hề có liên hệ gì tới Thư Hoài Đạt, lần duy nhất nàng bốc đồng chính là nàng quyết định ở cùng Úc Uyển Ương. Nhưng tình cảm là như vậy, nàng có quyết định gì cũng không bao giờ đánh mất lý trí, nàng biết được mình thích cái gì, càng hiểu bản thân muốn cái gì.
Thấy sắc mặt Thư Hoài Đạt yên ổn, trong lời nói lại lộ ra ý tức bốc đồng hàm xúc, lòng Thư Hòa Thái thấy có một chút kinh ngạc, lập tức yêu thương sờ sờ đầu nàng, thở dài một tiếng, cười nói với nàng: "Có chừng mực là được."
Có lẽ, đây chính là bộ dáng chân thật khi yêu. Mặc dù bản thân hiểu rõ, nhưng khi gặp lại Úc Uyển Ương, nàng không lập tức biểu lộ, mà thật sự thì nàng muốn nói rõ sự nhớ nhung trong lòng nàng.
Thư Hoài Đạt nói chuyện với Thư Hòa Thái thêm một chút nữa rồi mới trở về phòng, vì nàng không có mang theo điện thoại, nên khi về đã thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, một dãy số quen thuộc, khắc sâu trong lòng nàng.
Nàng không do dự lập tức gọi lại, hầu như là người bên kia nhận cuộc gọi ngay, quả nhiên, Úc Uyển Ương đang chờ điện thoại của nàng.
Hai người không ai lên tiếng, im lặng giống như điện thoại chưa từng được nối thông. Cũng không biết trầm mặc bao lâu, khi Thư Hoài Đạt xoay người ngồi ở bên giường, thì đầu dây bên kia phiêu tới một câu: "Hoài Đạt, em nhớ chị..."
Thư Hoài Đạt cúi đầu nhìn đầu gối của mình, khóe môi nhếch lên, tươi cười, lại bình thản lên tiếng: "Ân, sau đó thì sao?"
Lúc này Úc Uyển Ương đang ngồi trên sô pha, trên bàn có một chai rượu đã được uống hơn phân nửa, hai mắt cô có chút nặng, cơ hồ hai mí mắt muốn dính chặt lại với nhau. Ý thức không được tỉnh táo cho mấy, lại nghe Thư Hoài Đạt hỏi, ấp úng lên tiếng: "Em... Em muốn gặp chị..."
Từ trước tới nay tửu lượng của Úc Uyển Ương không cao, Thư Hoài Đạt làm sao không biết rõ chứ, vừa nghe là thấy không thích hợp rồi, nhăn mày lại, ngữ khí lạnh hơn: "Úc Uyển Ương, em không biết tửu lượng của mình không tốt sao? Bây giờ uống thành như vậy là muốn làm cái gì?"
Khuôn mặt Thư Hoài Đạt khó nén được ưu sắc, một tay khác thì nắm chặt, thiếu chút nữa là đứng dậy.
Úc Uyển Ương khẽ cười một tiếng, nghiêng người tìm một vị trí thoải mái trên sô pha, lời nói mềm mại tràn ra: "Em là nhớ chị nên mới uống, lúc xã giao, em chỉ uống một chút mà thôi, không có chị bên cạnh, em không yên tâm uống rượu..."
Lời nói thâm tình truyền vào tai Thư Hoài Đạt, xóa bỏ lo lắng trong lòng nàng, thay vào đó là ôn nhu chảy vào tim. Thư Hoài Đạt cũng thả lỏng tay, cơ thể cũng trầm tĩnh lại, nhưng mày vẫn không giản ra, thản nhiên nói: "Em còn có chuyện gì không?"
Nghe được sự lãnh đạm từ Thư Hoài Đạt, hai trong mắt Úc Uyển Ương nóng lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, chỉ cảm thấy tâm của mình đều bị sự lãnh đạm của Thư Hoài Đạt đâm vào đau nhức không thôi. Cô cố gắng cưỡng chế sự nghẹn ngào, mở to hai mắt đau đớn, lên tiếng: "Hoài Đạt, em biết chị trách em, nhưng em không có cách nào, em không thể để một mình chị gánh vác tình yêu của chúng ta trên vai được.
Em biết chị nguyện ý, nhưng chị có nghĩ tới em không? Nếu em vĩnh viễn chỉ được chị bảo vệ, thì tình yêu của chúng ta làm sao được gọi là bình đẳng được. Em không cần biết ai trả giá nhiều hơn, nhưng mà Hoài Đạt, em cũng muốn bảo vệ tình yêu của chúng ta, em cũng muốn cho chỗ để chị có thể dựa vào, em cũng muốn có tư cách được hiên ngang đứng bên cạnh chị..."
Cái Úc Uyển Ương muốn không bao giờ nhiều, chỉ muốn không bị uy hiếp, cũng có thể là nơi để Thư Hoài Đạt dựa vào. Cô không muốn Cường Thịnh, cũng không muốn tài sản của Úc Bác Viễn, nhưng cô không thể không lấy, cô không có thời gian để tự mình tạo thành, tự mình đi tới đỉnh điểm, cô không chống đỡ được lâu hơn nữa nếu không có Thư Hoài Đạt, cô sẽ điên mất.
Nức nở trong lời nói đã không che dấu được, thanh âm ủy khuất truyền tới Thư Hoài Đạt, chạy thẳng vào tim nàng, khiến Thư Hoài Đạt không kiên trì được nữa, rốt cuộc không thể nói lời lạnh lùng nữa.
Thư Hoài Đạt thông minh như vậy, đã sớm biết mình thất bại thảm hại, lúc mới bắt đầu động tâm với Úc Uyển Ương, nàng đã từng nghĩ sẽ khắc chế, nhưng nàng làm không được. Úc Uyển Ương buồn, nàng sẽ buồn, Úc Uyển Ương vui, nàng cũng vui lây, chỉ một câu ủy khuất nhẹ nhàng của Úc Uyển Ương, thì nàng đều không ngượng nỗi.
Im lặng một lúc lâu, Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng đứng dậy, bước tới cửa sổ kéo bức màn ra, hai tròng mắt sáng như sao ngoài trời. Âm thanh của nàng rốt cuộc cũng để Úc Uyển Ương cảm nhận sự ôn nhu đã lâu không có, xa xăm nói: "Úc Uyển Ương, theo đuổi chị đi."
"Hoài Đạt, chị nói cái gì..."
Úc Uyển Ương hoảng hốt hỏi, nắm chặt di động quá lâu làm tay có chút đau, nhưng cô không dám thả lỏng, không dám cắt đứt. Trong lòng vui vẻ vô cùng, hy vọng tìm lại người yêu nhanh chóng lan khắp cả người.
Môi Thư Hoài Đạt nhẹ giương lên, giọng nói ấm áp vang lên lần nữa: "Chị nói, em tới theo đuổi chị. Hãy dùng cách của em, để có lại tin tưởng của chị một lần nữa, làm cho chị yêu em một lần nữa. Giống như trước kia chị theo đuổi em, lần này, là em theo đuổi chị."
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Roi của Thư tổng không dùng được, lòng yếu rồi.