Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh

Chương 9: Dùng rượu chất ma túy đau khổ




Đêm khuya, Tống Dư Kiều như này thật giống một Cô Hồn Dã Quỷ, một người đi đường du đãng, có hai người trước mặt đi đến nhìn thấy cô, đều sợ hãi tránh xa.

Thế nhưng, Tống Dư Kiều hiện tại cái gì cũng không quan tâm

Trong lòng của cô hiện tại rất đau đớn, không biết là do mình sẽ không thể có con, hay là do Diệp Trạch Nam phản bội.

Đi dọc theo con đường thẳng, phía trước là khu phố sau đại học A, vào thời điểm này, cửa hàng cũng đã đóng cửa, chỉ còn lại một vài nhà kính loé ra ánh sáng của quán bar.

Quán bar ở đường phía sau trường đại học, cuộc sống về đêm cũng sẽ không như Ngưu Quỷ Xà Thần, bên trong du dương một khúc dương cầm, trông không giống quán bar, cũng như là phòng trà.

Tống Dư Kiều ngồi ở một quầy bar bên cạnh, bảo nhân viên dem một ly rượu, sau đó uống một ly.

Cô thấy rượu cùng với ánh sáng nơi này, cũng với bao ánh mắt chăm chú, nỗi đau xé rách tim gan kia, đã hoàn toàn bị rượu làm cho tê dại.

Kỳ thực, tửu lượng của cô chỉ có một ly, có điều khi say cô không khóc lóc, không khi dễ người khác, không đùa bỡn, chỉ ngồi lẳng lặng, cho nên không thấy được là đã uống say.

Phục vụ quầy bar là một người trẻ tuổi, thấy cô không nhúc nhích, liền đến gần liếc mắt nhìn, sợ hết hồn.

Tống Dư Kiều trên mặt toàn là nước mắt.

“Ách, tiểu thư, có cần tôi tìm người tới đón cô không? Cô là học sinh ở khu này hả?”

Ánh mắt Tống Dư Kiều mê man, sửng sốt một chút, nói tiếp: “Đón tôi? Ai tới đón tôi, không cần đến đón tôi...”

Nói xong, cô còn ợ rượu.

“Vậy cô...”

“Tôi hiện tại tâm trạng rất tốt, tôi đã uống một ly, anh biết không, tôi lúc trước là hoa khôi của trường, bao nhiêu nam sinh theo đuổi... Chọn tới chọn lui, kén cá chọn canh, tôi chọn Diệp Trạch Nam, chồng tôi, vào lúc đấy đối với tôi khá tốt, thế nhưng sau đó... Tôi tạm nghỉ học...” Tống Dư Kiều đung đưa ly rượu trong tay, nước mắt ròng ròng chảy xuống, thế nhưng khóe miệng vẫn ngây ngốc cười. “Này, không phải là chồng của tôi, sắp thành chồng của người khác, mẹ chồng chê tôi không thể sinh con, tôi sau này cũng không thể làm mẹ...”

Nhân viên quầy bar nói: “Cô uống say rồi, gọi điện cho người đến đón cô đi?”

Tống Dư Kiều từ trong túi lấy di động ra: “Ừ thì gọi điện...”

Cô cầm di động lên vừa lúc đổ chuông, thấy tên Diệp Trạch Nam sửng sốt, nửa ngày mới bấm, chỉ có âm thanh tút tút tút, không ai nghe máy.

Nhân viên quầy bar thấy cô nằm nhoài trên quầy không nhúc nhích: “Tiểu thư, cô có thể gọi điện thoại chứ? Phải tìm người tới đón chứ?”

Tống Dư Kiều nhìn chằm chằm nhân viên đã thành ba cái bóng chồng nhau, quơ quơ ngón tay: “Tìm ai? Tìm chồng tôi, không được... Anh ta đã có thêm một Tiểu Tam, ha ha, thật hào phóng... Tìm Đường Đường, không được, cô ấy đang ở châu Úc.... Trịnh Tan Ra, cũng không được.... Hoa Tranh....”

....

Tại bữa tiệc rượu tại Hoa gia.

Mặc dù bữa tiệc này được tổ chức nhằm mục đích quyên góp, nhưng thực chất, chính là vì Hoa Tranh đã mời được Bùi Tư Nhận.

Cô uống hơi nhiều rượu, sau đó thấy Bùi Tư Nhận ở trước mặt, giả bộ đầu hơi choáng váng, ngày hôm nay cô cố ý mặc một bộ sườn xám, xẻ tà cao, cũng bởi vì nghe rằng Bùi Tư Nhận ưa chuộng phụ nữ mặc sườn xám.

Bùi Tư Nhận mang trên mặt nụ cười nhạt nhoà, một bên gọi phục vụ: “Đỡ Hoa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi chút.”

“Không cần!” Hoa Tranh giậm chân một cái, trợn mắt lên. “Tôi...” Cũng không thể đem hình tượng thục nữ bấy lâu nay xây dựng phá huỷ trong một ngày. “Tôi đi rửa tay.”

Hoa Tranh vừa tới phòng rửa tay, cô ngồi trên ghế dài, điện thoại di dộng vang lên.

Bùi Tư Nhận thực ra là vô ý, ánh mắt rơi vào màn hình di động đang loé lên cái tên đó, khoé miệng bỗng chốc hướng lên, liền coi như không có chuyện gì xảy ra.