Sau khi ăn uống no đủ, từ cảng X trở về thành phố C, bởi vì Bùi Tư Nhận uống rượu, vì lẽ đó mà Tống Dư Kiều lái xe.
Bùi Hạo Dục có thể vừa nãy trên đường tới ngủ no rồi, bây giờ đi trên đường về đặc biệt hưng phấn, một mực tràn đầy phấn khởi sát bên Tống Dư Kiều nói tới Mộ Tiểu Đông ở trên lớp ngốc thế nào.
Tống Dư Kiều vô cùng kiên trì, "Mộ Tiểu Đông là bạn tốt của con sao?"
Bùi Hạo Dục nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Coi như thế đi, ngày mai dì tới đón con đi, con giới thiệu Mộ Tiểu Đông cho dì biết!"
Kỳ thực, cậu muốn nói là, đưa dì giới thiệu cho Mộ Tiểu Đông biết!
Tống Dư Kiều không đành lòng từ chối cậu bé, nói: "Được."
Bùi Hạo Dục còn muốn lôi kéo Tống Dư Kiều nói cái gì, bị Bùi Tư Nhận lôi cổ áo ngồi xuống, dùng ánh mắt nhắc nhở: "Ngồi im, không được nói chuyện."
Tống Dư Kiều trước tiên đưa hai cha con này đến hoa uyển, Bùi Tư Nhận đi tới ôm Bùi Hạo Dục bỏ Tống Dư Kiều lại trên xe, sau đó cúi người nói: "Xe cô lái đi."
Tống Dư Kiều mau mau từ chối: "Không cần, tôi bắt xe. . . . . ."
"Một mình cô bắt xe không an toàn, " Bùi Tư Nhận nở nụ cười, "Không cần sốt sắng, xe này cũng không phải cho cô."
Bùi Hạo Dục nhón chân, mũi chân nằm úp sấp cửa sổ của xe: "Kiều Kiều, dì lái đi đi, cha con còn vài chiếc xe đây."
Hai cha con nhìn xe lái đi, đối diện nhìn nhau một chút, người trước đi trước, người sau bước chân ngắn hự hự theo sát, phong thái tự tin nói: "Cha, cha không sánh bằng con."
Lúc chờ thang máy, Bùi Tư Nhận ôm lấy cánh tay, mắt nhìn vẻ tự đắc của Bùi Hạo Dục: " Kiều Kiều, buổi tối ngày mai tuyệt đối sẽ không đi đón con, con tin hay không tin?"
Bùi Hạo Dục lắc lắc đầu nhỏ như là trống lắc như thế: "Không tin, Kiều Kiều đã đồng ý."
Bùi Tư Nhận đứng ở thang máy, ánh ánh mắt rơi trên con số màu đỏ, không nói gì.
Cô lúc đó còn đã đồng ý phải gả cho anh đấy, có điều chưa kịp đảo mắt thì đã kết hôn cùng cháu ngoại anh rồi, chuyện này tính thế nào.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tống Dư Kiều lái xe trở lại nhà trọ kim thủy, nhìn thấy xa xa ở dưới lầu thấp thoáng một bóng người, cô lúc đầu không có chú ý, rồi lái xe đi, lúc này đi qua trong nháy mắt mới trợn to hai mắt.
Người phụ nữ này là Tống Khiết Nhu!
Tống Khiết Nhu chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Tống Dư Kiều từ bên trong một chiếc xe màu đen Cayenne đi ra, cũng là giật mình há to miệng, miệng giống như quả trứng gà rồi.
Đây chính là Tống Dư Kiều bị nhà họ Diệp đuổi ra khỏi cửa? ! Không có tiền không quyền không tình yêu? Có thê ̉lái nổi xe sang này? ! Chẳng lẽ là Tống Dực lại cho Tống Dư Kiều tiền?
Đang nghĩ như vậy, Tống Dư Kiều chạy tới trước mặt Tống Khiết Nhu.
Tống Khiết Nhu là cô ruột Tống Dư Kiều, thế nhưng, từ khi cô ba năm trước gả vào nhà họ Diệp, quan hệ bị rạn nứt với nhà họ Tống, xem như là ba năm không có thấy.
Mặc dù trong trí nhớ Tống Dư Kiều, người cô này cũng không thích cô, thế nhưng cô vẫn là khách sáo kêu một tiếng: "Cô, đi vào ngồi một chút đi."
"Đây là nhà con?" Vào phòng, Tống Khiết Nhu hỏi.
Tống Dư Kiều từ trong phòng bếp bưng tới hai chén nước mật ong, đặt ở trên khay trà: "Không phải, là nhà con thuê."
Tống Khiết Nhu nhìn trang trí trong phòng này, cũng không đặc biệt như có tiền, bình thường đơn giản, nếu đã lưu lạc ở ngôi nhà như này, như thế nào lại đi xe sang đây? Lại nhìn sắc mặt Tống Dư Kiều, trên mặt trắng nõn hiện tại mang chút đỏ ửng, làm sao cũng không giống bộ dạng bị ghét bỏ, đúng thật là kỳ quái rồi.
Cô ta cười cợt, cầm nước mật ong trên bàn lên uống một hớp, mới chậm rãi mở miệng: " Cô nghe nói Lily tới tìm con?"