Diệp trạch Nam nắm chặt tay của Từ Uyển Lỵ đang tựa ở bên cạnh mình, kéo đến bên trong phòng riêng, lập tức đẩy ra: "Tránh ra! Sau này nếu để cho tôi nhìn thấy cô tìm cô ấy gây phiền phức, thì cô không thể tiếp tục sống ở thành phố này nữa đâu."
Từ Uyển Lỵ che bụng dưới: "Trạch Nam, anh làm sao có thể......".
"Ai cho phép cô gọi thẳng tên tôi?" Diệp Trạch Nam âm thanh lạnh lùng, nghiêm nghị.
Từ Uyển Lỵ cắn răng, đổi giọng nói: "Anh rể, em còn mang thai con trai của anh....."
"Ai cho cô kêu tôi là anh rể̉? Cô với vợ của tôi thì có quan hệ thế nào? Tôi không biết vợ tôi lúc nào có một người em gái, cô ấy chỉ có chị gái với em trai, " Diệp trạch Nam cười lạnh, "Từ Uyển Lỵ, cô cũng nói, cô mang thai con của tôi, vì lẽ đó mẹ tôi che chở cô, thế nhưng, mẹ của tôi chẳng qua là nghĩ đến là đứa bé trong bụng cô, mà cô lại muốn đặt chân vào cửa nhà họ Diệp, coi lại suy nghĩ cuả cô một chút đi."
Từ Uyển Lỵ sắc mặt trắng bệch.
"Rút lại tất cả lời nói, coi như không có đứa bé trong bụng cô, dù cho Tống Dư Kiều không thể sinh con, thì cũng không tới lượt cô!"
Nói xong, Diệp trạch Nam rời đi, cửa phòng nghỉ sầm một tiếng rồi đóng lại.
Từ Uyển Lỵ khóc nên mắt có chút sưng đỏ, lúc này khóc, tuyệt đối không phải là diễn trò, cô là thật sự lo lắng.
Diệp trạch Nam, chưa bao giờ thiếu phụ nữ sinh con cho anh ta, coi như là Tống Dư Kiều thật sự không thể sinh con, huống chi, Tống Dư Kiều không thể mang thai là giả, không biết lúc nào sẽ bị vạch trần.
Mà Bùi Ngọc Linh bây giờ đối với cô hỏi han ân cần, chỉ vì trong bụng của cô có cái thai này, một khi cái thai này không còn, cô cũng không còn cơ hội. Cửa phòng nghỉ nhẹ mở ra, Tống Khiết Nhu vừa nhìn Từ Uyển Lỵ ngồi trên đất khóc, đi nhanh lên tới đở cô dậy: "Lỵ lỵ mau đứng lên, trên đất rất lạnh,con ở đây ngồi trên mặt đất là không cần đứa bé nữa phải không?"
Tống Khiết Nhu đỡ tay Từ Uyển Lỵ đứng lên, cô ta liền nằm nhoài vào bả vai của Tống Khiết Nhu khóc, "Cô, con cảm thấy con sắp không nắm được Diệp Trạch Nam rồi."
Tống Khiết Nhu trong lòng nghĩ, đàn ông đều không đáng tin, ai cũng không giữ được! Thế nhưng bà không nỡ tổn thương Từ Uyển Lỵ, liền nói: "Nhất định có thể giữ được, chờ Tống Dư Kiều cùng Diệp trạch Nam ly hôn, con lại mang thai đứa nhỏ, ai cũng không phải là đối thủ của con."
Bất kỳ người phụ nữ nào cũng không phải đối thủ, chỉ có trái tim người đàn ông mới là sự cản trở cuối cùng.
Tống Khiết Nhu có thể nhìn ra được, Diệp trạch Nam kỳ thực vẫn yêu Tống Dư Kiều, chỉ có điều trong lòng trước sau vẫn có một vướng mắc, mãi không giải được, vẫn đợi được giải thoát, thế thì tất cả đều rất chậm. Vì lẽ đó, bà nhất định phải tìm ra vướng mắc kia trước, để Diệp trạch Nam cùng Tống Dư Kiều ly hôn, không có...nửa độ khả năng thay đổi!
Xem ra, bà phải đi tìm Tống Dư Kiều một lần rồi
...................
Tống Dư Kiều trở lại văn phòng, nghỉ ngơi một chút, chưa tới hai giờ liền đi công ty nhà họ Bùi.
Nguyên tắc của cô là tuyệt đối không thể tới trễ, không thể để cho người khác chờ, vì thế trên đường cô dành đủ thời gian để phòng có chuyện xảy ra, lúc đến Bùi thị, mới hai giờ 15.
Trên người mặc đồ màu lam nhạt của nhân viên Ngô Na vì thấy Tống Dư Kiều mở cửa phòng làm việc, nói: "Tổng giám đốc Bùi bảo cô ở đây chờ một lát, lát nữa anh ấy lập tức tới ngay."
Tống Dư Kiều gật đầu: "Được, cảm ơn."
Ngô Na do dự một chút, vẫn nói: "Tống tiểu thư, Bùi tổng bởi vì ở thành phố S có một nhóm hàng có vấn đề, từ ba giờ sáng tới bây giờ vẫn không có chợp mắt, cô thông cảm một chút."
Tống Dư Kiều sửng sốt một chút, "Không ăn cái gì luôn sao?"
Ngô Na lắc đầu: "Bùi tổng rất xoi mói, anh ấy nói thức ăn bên ngoài không sạch sẽ."
Thực sự là tên nhóc Bùi Hạo Dục kia cũng như thế, kén chọn, khó hầu hạ.