Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh

Chương 50: Sắp tới kỳ




Ed: Mít

Beta: ThuThaoMai1706 + ChuChuDu

Tống Dư Kiều đang muốn đi, lại bị Chu Hải Đường kéo lại: ""Dư Kiều, lỡ đến rồi."" 

Nhân viên đem hai danh sách thứ tự người đăng kí đưa cho Tống Dư Kiều cùng Chu Hải Đường, dặn hai cô kiểm tra số người xem các bài đăng. 

Tống Dư Kiều nói với Chu Hải Đường: "Cô chắc hẳn sẽ không thành thật, tốt nhất ngồi yên đừng quấy rầy."

Chu Hải Đường nói: "Cô cho rằng tôi không muốn ư, tôi muốn báo danh, không muốn tuyển chọn." 

Tống Dư Kiều: "......" 

Bởi vì không có ý định gia nhập, Tống Dư Kiều cúi đầu xem điện thoại, lướt qua Microblog. 

(*Microblog: là một dạng blog có các bài đăng có nội dung thu nhỏ như câu nói ngắn gọn, hình riêng, hoặc liên kết đến các trang mạng khác, giống Facebook nhưng phần mềm có hạn chế rất thấp về kích thước nội dung để khuyến khích người viết đăng bài thường xuyên.

Mới vừa mở ra Microblog, sắc mặt cô trở nên kinh sợ.)

Đứng đầu Microblog là cái gì?! 

Đó chính là tấm hình cô chụp trộm ở cửa toilet nữ sao? Không phải đã bị Bùi Tư Nhận xóa rồi sao? Tại sao lại có thể xuất hiện công khai như vậy! 

Tống Dư Kiều nhìn thời gian đăng trên Microblogging, là năm giờ sáng hôm nay, cách đây bảy tiếng dĩ nhiên so với những lời chửi bới Hoa Tranh thì lượng đánh giá còn cao hơn, thậm chí có người cùng nghề trả lời Trương Mộng Lâm.

Chẳng lẽ do Bùi Tư Nhận bảo Hoa Tranh gửi tới à? 

Chả trách tối qua Hoa Tranh không có gọi cho cô về việc muốn bức ảnh. 

""Ôi, đây không phải chị gái sao? Chị làm sao lại có thể tới nơi này?"" 

Tống Dư Kiều nghe thấy lời nói này, chợt ngẩng đầu lên. 

Từ Uyển Lỵ mặc một bộ vàng nhạt, quần rộng, tóc tai gọn gàng đội vương miện, trên mặt trang điểm, đeo dây chuyền lấp lánh, điểm duy nhất không hoàn hảo chính là không có đi giày cao gót mà đi giày bệt. 

Chu Hải Đường thấy cô gái này khí chất có chút kì quái, nhíu mày. 

Đây không phải là tiểu tam lần trước tới công ty khiêu khích hay sao, là em gái của Tống Dư Kiều? Không hề giống, một gia đình nhỏ như vậy, tuy rằng nhìn qua thấy có vẻ hạnh phúc, nhưng điểm khác  biệt với Tống Dư Kiều chỉ cần nhìn qua một cái là thấy. 

Tống Dư Kiều lạnh giọng hỏi Từ Uyển Lỵ: "Sao cô lại tới đây?" 

Từ Uyển Lỵ nói: "Em làm hoạt động mới nên được mời tới làm khách, em là đại diện anh rể tới." 

Cô thực không nghĩ đến loại hoạt động này, thế nhưng thật sự là người nịnh bợ cô thấy nhiều lắm, có mấy người trực tiếp đưa tiền, thấy bên ngoài bọc túi giấy đỏ cũng không biết, thực ngốc. 

Bất quá xem ra bây giờ, vẫn có thu hoạch. Từ Uyển Lỵ cười cợt: "Chị, thực sự là đã lâu không gặp, dì Bùi nói rất nhớ chị." 

"Thật không" Tống Dư Kiều cười lạnh một tiếng: "Cô gọi là dì Bùi, nhưng tôi gọi là mẹ, Từ Uyển Lỵ, tôi cho cô biết, mặc kệ là cái gì, mặc kệ là ở đâu, mẹ cô chính là người thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác, cô cũng vậy!" 

Chu Hải Đường lần này đã hiểu, nguyên nhân là trong công ty đồn, người mang thai con của Diệp tổng là tiểu tam, chính là em gái Tống Dư Kiều! Không cần hỏi, lời đồn kia chính là thật! 

Từ Uyển Lỵ cuối cùng cũng thôi làm bộ mặt giả nhân giả nghĩa, nói: ""Tống Dư Kiều, chúng ta bây giờ hãy nhìn hiện tại, hiện tại chính là cô bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, còn tôi ở lại nhà họ Diệp dưỡng thai. Cô không phải từ trước vẫn luôn so đo việc tôi được đối xử tốt sao, cô so với tôi xinh đẹp hơn, nhiều người theo đuổi hơn, hiện tại không phải tim Diệp Trạch Nam cũng không giữ được sao?"" 

Chu Hải Đường thật sự là không thể để một tiểu tam làm loạn như vậy được, không đợi Tống Dư Kiều mở miệng, liền bước đến cho Từ Uyển Lỵ một bạt tai: ""Tôi lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ gặp một tiểu tam ngông cuồng như vậy! Có thể coi là hiểu được trên đời này cái gì gọi là tiện nhân rồi..."" 

Tư Uyển Lỵ kỳ thực không có cơ hội né tránh, thế nhưng cô cũng không có trốn, cố tình ăn đủ cái bạt tai này, bởi vì cô thấy bóng dáng Diệp Trạch Nam đang bước tới.

Tống Dư Kiều hiện tại vô cùng bình tĩnh, mà Diệp Trạch Nam so với Tống Dư Kiều càng bình tĩnh hơn, Chu Hải Đường lúc này thật giống với người cố ý làm loạn. 

Tống Dư Kiều nhìn về phía Diệp Trạch Nam, mặt đã hoàn toàn không có chút biểu cảm. 

Cô sẽ không lại giống như là một người cuồng loạn, cũng sẽ không làm bộ dạng đau lòng muốn chết, cô chỉ đứng lẳng lặng mà nhìn. 

Từ Uyển Lỵ ôm mặt, rưng rưng muốn khóc, làm ra vào lúc này mới thấy Diệp Trạch Nam, liền lập tức nhào tới: ""Trạch Nam..."" 

Thực sự là gọi đến phát tởm. 

Bởi vì thân phận Tống Dư Kiều từ xưa đến nay chưa từng công khai, coi như là hồi trước ở trong công ty quảng cáo có vài người biết lập tức liền được Đới Lâm Tạp xử phạt những người gây chuyện thị phi kia, vì lẽ tin đó vẫn áp chế, không có lan ra, hiện tại đều xem như là một trò vui. 

Chu Hải Đường nhìn thấy Diệp Trạch Nam không đẩy tiểu tam ra, hoàn toàn nổi giận, tại sao lại có người đàn ông không biết xấu hổ như thế! Cô cũng không quản, lôi Tống Dư Kiều ở phía sau, tiến lên một bước, lớn tiếng nói: ""Hai người các ngươi thật là xứng vô cùng, tiện nhân xứng tiện nam, thiên trường địa cửu! Dư Kiều, chúng ta đi!" 

Đi ra bên ngoài hít thở không khí mới mẻ một chút, Chu Hải Đường đột nhiên đông cứng lại. 

Cô vừa nãy nghe thấy trưởng phòng nói cái gì?! 

Tiện nhân xứng tiện nam?! 

Trời ạ, cô đúng là không muốn làm nữa! Thật sự là kích động thấy ma quỷ luôn! Đây thực sự là muốn chết sớm ạ. 

Tống Dư Kiều nhìn vẻ mặt Chu Hải Đường bây giờ, biết cô đã hoàn toàn hoàn hồn: ""Căn bản là không cần phải cùng cô ta so đo đúng sai, trái lại là hạ thấp bản thân mình, tôi sớm đã nghĩ thông suốt. Khi thấy cô làm việc bên này, tôi sẽ cùng...."" 

Chu Hải Đường cắt lời Tống Dư Kiều: ""Không có việc gì, không phải là bị đuổi sao, tôi sớm đã muốn đổi nghề, ngược lại tôi liền kí hợp đồng, ký liền một lúc hợp đồng ba năm đi."" 

Tống Dư Kiều không lên tiếng. 

Ba năm, không chỉ là hợp đồng sắp đến kỳ, mag hôn nhân cũng sắp đến kỳ rồi.