Ban ngày nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm của Bùi Hạo Dục, buổi tối, Bùi Tư Nhận liền dành thời gian về Bùi gia một chuyến.
Vừa mới tới cửa, nghe thấy trên cầu thang “choang”, không ít đồ cổ, lọ hoa trong nháy mắt vỡ ra nhiều mảnh.
Ông nội Bùi nhanh chóng để bảo mẫu ôm Bùi Hạo Dục đi: “Cháu trai bảo bối à, đừng lộn xộn, cẩn thận bị đâm vào tay“. Sau đó là một bãi chiến trường, một lão già cộng thêm đứa trẻ năm tuổi, xung quanh ba, năm người hầu.
Bùi Hạo Dục biểu hiện lạnh lùng: “Bùi Hạo Dục, mau đi xuống.”
Bùi Hạo Dục chợt nghe thấy âm thanh này, hướng cầu thang chạy lên.
Thế nhưng, cậu chưa kịp khóa trái cửa đã bị Bùi Tư Nhận túm cổ áo ném vào phòng ngủ, cậu còn có thể nghe thấy tiếng bà nội gọi lớn: ""Ba Bùi, nhẹ tay thôi! Dám động vào cháu của tôi xem?!""
Sau đó chính là một tiếng răng rắc, cửa phòng ngủ khóa lại, Bùi Hạo Dục nhìn sắc mặt tối sầm của Bùi Tư Nhận, nở một nụ cười nịnh hót: ""Cha, hôm nay cha thật đẹp trai!""
Bùi Tư Nhận xoa xoa ấn đường, đem cà vạt trực tiếp vứt trên giường nhỏ của Bùi Hạo Dục: ""Lập tức đem bài văn ra đây, để cho cha xem.""
Tất nhiên Bùi Hạo Dục không tình nguyện, tìm trong đống đồ chơi rồi tìm trong cặp sách mất mười phút, từ trong bọc sách lôi ra bài văn đó, mất mười phút nữa.
Bùi Tư Nhận không hối, liền nhìn Bùi Hạo Dục ở trước mặt mình giở trò trẻ con kéo dài thời gian.
Bùi Hạo Dục tìm ra bài văn đó, đưa hai tay: ""Cha, nhớ phải đảm bảo xem xong không được tức giận.""
Bùi Tư Nhận lộ ra một nụ cười như người cha hiền từ: ""Tuyệt đối sẽ không tức giận.""
Có điều, anh vẫn đánh giá thấp con trai của mình.
Mở bài văn ra, mí mắt giật giật, đập vào mắt chính là một đề mục: “Cha và mẹ tôi”.
""Cha của tôi vừa cao lại vừa đẹp trai, mắt một mí, con ngươi to, thích mặc áo sơ mi cùng Âu phục, com lê, thích ngắm gái đẹp. Vì vậy, cha liền tìm cho tôi vài người mẹ, đều yêu thích tôi.
Tôi còn nhỏ, vì lẽ đó cha của tôi cùng “các mẹ” rất cưng chiều tôi. Tôi cùng cha tôi, còn có “bảy người mẹ”, một nhà sống hạnh phúc ở trong rừng cây.”
Bùi Hạo Dục viết bài văn này, nhất thời tùy hứng, còn muốn giống như truyện cổ tích “Bạch Tuyết và bảy chú lùn“.
Thế nhưng bây giờ nhìn sắc mặt của Bùi Tư Nhận, trong lòng thấp thỏm vô cùng, yên lặng không một tiếng động, từng bước nhỏ bước về phía cửa, chuẩn bị đúng thời điểm lao ra cầu cứu vú nuôi Hướng.
Đây chính là hoàn cảnh trong nhà không có mẹ, nếu có mẹ, mẹ tuyệt đối sẽ che chở cậu, như mẹ của bạn Tiểu Hỏa, vô cùng hiền lành.
Ánh mắt Bùi Tư Nhận nhìn Bừi Hạo Dục đã sắp tới cửa, đem bài văn, hướng về ánh đèn nhìn một chút, không ngoài dự đoán, nhìn thấy phía dưới dòng chữ “vừa cao lại vừa đẹp trai"", bốn chữ “Tính khí rất kém cỏi”, sau đó thở dài một hơi.
Lúc này hơi giống như là súng bắt đầu nổ, Bùi Hạo Dục hướng ra ngoài muốn mở cửa.
Chỉ có điều, Bùi Hạo Dục cánh tay nhỏ chân ngắn, dù sao vẫn không bằng Bùi Tư Nhận chân dài, trực tiếp liền đem cậu xách trở về vứt lên trên giường, chỉ vào bài văn: “Nói đi, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”
Bùi Hạo Dục từ trên giường vươn mình lên, ưỡn ngực: “Cô giáo nói, sáng tác văn phải chân thực, không thể vô căn cứ.”
Bùi Tư Nhận hướng về phía sau trên giá sách Bùi Hạo Dục, nhíu mày: “Cho nên?”
Bùi Hạo Dục nuốt ngụm nước miếng, nghĩ thầm dù sao cũng phải chịu đòn, nói: “Con viết đều là sự thật, có rất nhiều người tới tìm con, đều nói là mẹ con.”
Bùi Tư Nhận không khỏi xoa xoa ấn đường, hiện tại cuối cùng cũng cùng con trai làm sáng tỏ một ít chuyện rồi.
Bùi Hạo Dục chờ Bùi Tư Nhận đánh mông, thế nhưng đợi tầm hai phút, giữ nguyên tư thế chân đều đã tê, Bùi Tư Nhận mới mở miệng nói: “Con nghĩ đến mẹ con sao?”
Bùi Hạo Dục cổ họng nhất thời chưa kịp phản ứng, đôi mắt đen như mực quay hai vòng, mới gật đầu: ""Cha sẽ tìm mẹ cho con sao? Con không muốn mẹ kế!"" Cái miệng nhỏ kêu: ""Mẹ kế đều rất hung dữ.""
Bùi Tư Nhận xoa tóc con trai, trong mắt hiện ra hình ảnh khuôn mặt thuần khiết của Tống Dư Kiều: ""Không phải mẹ kế.""