Ta nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng như con thú bị dồn vào đường cùng của hắn, lướt đến bên cạnh, muốn an ủi hắn, nhưng lại không thể chạm vào bất cứ thứ gì.
"Đừng sợ, Sở Lệ Chỉ, đừng sợ."
Giọng ta run rẩy, cố gắng dỗ dành hắn.
Giống như nhiều năm trước, khi hắn nghe tin Tiên Hoàng băng hà, cũng là dáng vẻ trống rỗng và hoang mang như vậy.
Lúc đó, ta ở bên cạnh hắn, ôm chặt lấy hắn, không ngừng lặp lại—
"Đừng sợ, Sở Lệ Chỉ. Ta vẫn ở đây."
Nhưng giờ đây, ta cũng không còn nữa.
Lời nói của ta, hắn không còn nghe thấy được nữa.
Dù gần ngay trước mắt, nhưng người và quỷ, lối đi khác biệt.
Bây giờ, điều ngăn cách giữa ta và Sở Lệ Chỉ không phải là khoảng cách.
Mà là sự sống và cái c.h.ế.t.
Cả doanh trướng im lặng như tờ.
Cho đến khi Sở Lệ Chỉ đột ngột buông tay, biểu cảm dữ tợn, gầm lên giận dữ:
"Không thể nào."
"Tuyệt đối không thể!"
Nói xong, hắn quay đầu bước thẳng về phía chuồng ngựa, mọi người kinh hoàng, Hoàng đế muốn lập tức hồi cung.
Nhưng biên cương giờ đây vẫn chưa hoàn toàn yên ổn.
Tướng quân tiền phương sao có thể rời đi?
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng, đáng sợ của Sở Lệ Chỉ, không ai dám tiến lên ngăn cản.
Chỉ có Minh Đức đột nhiên lao tới ôm chặt lấy chân Sở Lệ Chỉ, ngăn bước chân hắn, rồi cất tiếng, giọng nói sắc bén:
"Bệ hạ, Bệ hạ! Người không thể về kinh được!"
"Quý phi nương nương hôn mê bất tỉnh, Thái y ngày đêm không dám ngủ, nhưng e rằng dù người có về cũng không thể cứu được. Nhưng hiện tại, Nam Man đã liên tục rút lui, việc thu hồi đất đai chỉ còn là vấn đề thời gian, nếu không đợi đến khi Nam Man củng cố lực lượng và quay lại quấy nhiễu biên cương, bá tánh lại phải chịu khổ nữa, Bệ hạ, người không thể đi!"
Sở Lệ Chỉ đá Minh Đức bay xa ba thước, nhưng Minh Đức không màng đến đau đớn, lại lao tới, gào lên:
"Bệ hạ còn nhớ không, tâm nguyện cuối cùng của Hạ lão tướng quân trước khi lâm chung chỉ là thu hồi đất đai, Bệ hạ!"
"Bệ hạ, người là Hoàng đế mà, Bệ hạ!"
Người không chỉ là phu quân của Quý phi.
Người còn là Hoàng đế của muôn dân trăm họ.
"Sao người có thể vì tình riêng, mà bỏ qua đại cục được?"
Những lời nói ấy vang lên như tiếng sét giữa ban ngày.
Động tác vùng vẫy của Sở Lệ Chỉ đột ngột dừng lại.
Hắn cúi đầu nhìn Minh Đức, phía sau là những tướng sĩ cũng lần lượt quỳ xuống khẩn cầu, trong đôi mắt đen láy của hắn thoáng hiện lên vài phần mông lung.
Khoảnh khắc này, hắn như một đứa trẻ hoang mang, không biết phải làm sao.
Ta đứng bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, nhưng chỉ cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng.
Hắn đang khóc.
Sở Lệ Chỉ, trong lòng hắn đang khóc.
Ta cũng muốn khóc.
Ta muốn nói với hắn, đừng vì ta mà hồi cung, tất cả chuyện này đều là kế hoạch của Hoàng hậu để che đậy việc nàng ta đã hạ độc g.i.ế.t ta.
Ta, đã c.h.ế.t rồi.
Sở Lệ Chỉ, chàng là Hoàng đế, chàng là Hoàng đế của hàng triệu bách tính.
Tuyệt đối không thể mạo hiểm vì ta.
Nhưng dù ta có nói.
Hắn cũng không thể nghe thấy.
Minh Đức lại cất lời, giọng nói lẫn với nỗi bi thương khó mà che giấu: "Bệ hạ, Quý phi nương nương yêu quý người nhất, chắc chắn cũng không muốn người trở về kinh thành mạo hiểm đâu!"
Nghe vậy.
Sở Lệ Chỉ không còn giãy giụa nữa.
Hắn như bị đóng băng, đứng sững ở nơi xa.
Phía sau hắn, hàng vạn tướng sĩ quỳ bái, tôn hắn làm chủ, chờ đợi để cùng hắn thu hồi lại những vùng đất đã bị chiếm đóng qua hai triều đại, uy hiếp Nam Man.
Đây sẽ là trang sử vàng son trong lịch sử Đế vương của Sở Lệ Chỉ.
Nhưng Sở Lệ Chỉ quay đầu, nhìn về phía xa xăm.
Rất lâu, rất lâu.
Không chịu chớp mắt.
Cho đến khi một giọt nước mắt rơi xuống.
Đôi môi mỏng của hắn khẽ mở, nhưng không ai nghe rõ lời hắn nói:
"Vậy thê tử ta thì sao?"
"Yêu Yêu của ta, phải làm sao đây?"
Ngoại trừ ta.
Tim ta đau như bị dao cắt, bước tới ôm lấy cơ thể cao lớn, mạnh mẽ như xưa của hắn, cảm nhận sự tuyệt vọng từ trái tim hắn lan tỏa khắp nơi.
Ta nhẹ nhàng nói:
"Không sao đâu."
"Sở Lệ Chỉ, đừng sợ."
Ta sẽ ở bên chàng.
Vì vậy.
Đừng sợ.
Sở Lệ Chỉ ở lại.
Tiếp tục chinh chiến Nam Man.
Trên chiến trường, hắn ngày càng tàn nhẫn và lạnh lùng, đi đến đâu, nơi đó đều đầy xác c.h.ế.t và linh hồn oan khuất.
Nam Man liên tục rút lui, cuối cùng phải giao lại vùng đất bị mất và chấp nhận quy phục, hàng năm tiến cống trâu, dê, ngựa.
Các tướng sĩ đứng trên mảnh đất đã mất gần trăm năm, vui mừng ca hát, nhảy múa.
Nhưng không ai nhận ra.
Từ ngày đó, vị Hoàng đế của họ không còn nở nụ cười.