Tung Hoành Nam Hạ

Quyển 2 - Chương 26: Chân tướng





Bạch Vân nhìn bóng Phùng Hoa khuất sau hàng cây liền đoán: lão đi Vạn Độc môn. Bạch Vân thấy lão hành động như vậy liền cảm thấy tên của lão đối lập với bản tánh của lão quá chừng: lão nóng nảy, độc đoán không hợp với chữ “hoa” tí nào cả. Đang cười thầm thì nghe “bình” một tiếng. Bạch Vân vội vàng phóng người đi. Âm thanh đó phát ra từ hướng của Phùng Hoa vừa đi lúc nãy.
Phùng Hoa nặng nề rơi xuống đất. Hai mắt lão tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng sự tức giận. Lão gượng dậy thốt:
“Kẻ nào? Mau ra đây cho ta.”
Sau bụi cỏ cao, một người bước ra. Người này trên tóc đã bị bạc hai đường lớn, đôi mắt hẹp và dài cùng cái mũi cong quắp xuất hiện trong đêm tối làm người ta phải dựng tóc gáy. Người này vừa bước ra đã nói:
“Trời ơi, là Phùng huynh đó sao?”
Hắn đi từ từ lại gần Phùng Hoa. Giọng hắn hốt hoảng vô cùng:
“Phùng huynh không sao chứ?”
Phùng Hoa nhìn hồi lâu mới nhận ra kẻ đánh lén mình là ai, lão ngập ngừng:
“Phải Tôn đệ đó không?”
Tôn Sơn đi cách Phùng Hoa năm bước thì dừng lại. Lão gật đầu nói:
“Là Tôn Sơn, Tôn đệ của Phùng huynh đây. Đệ thật hồ đồ, không chịu nhìn kỹ đã ra tay với Phùng huynh rồi.”

Phùng Hoa đảo mắt mấy vòng, lão nói:
“Một chưởng này không hề gì, đừng lo lắng. Lão đệ vì sao lại đến đây?”
Tôn Sơn nghe vậy thì híp mắt lại, nhưng miệng vẫn cười nói:
“Giáo chủ phân phó đệ đến đây xem xét tình hình của các bang phái nơi đây. Lúc nãy đệ tưởng huynh là hung nô trà trộn vào nên mới đánh một chưởng. Phùng huynh thật không sao chứ?”
Phùng Hoa kiềm không nổi nữa, miệng lão học máu tươi. Lão nói:
“Không sao. Nghỉ ngơi một chút là khỏi ngay.”
Vừa nói xong thì tay phải của lão luồn ra sau lưng lắc lắc như ra hiệu cho ai đó. Tôn Sơn lại không để ý đến vì lúc này lão đang cười rất hả hê. Phùng Hoa ra hiệu xong liền hỏi:
“Có chuyện gì buồn cười lắm sao?”
Tôn Sơn gật đầu:
“Phải. Tên đầu gỗ ngươi vẫn vậy. Đã ba mươi năm mà chẳng khôn ra một chút nào cả.”
Phùng Hoa bị mắng thì giận lắm nhưng lão cố nhịn tuy nhiên máu trên miệng vẫn không ngừng trào ra. Tôn Sơn bỗng nhiên than:
“Một tên như ngươi mà lại lấy được Kiều Thúy, đúng là hoa lài cắm bãi cứt trâu.”
Phùng Hoa phun vèo một bãi nước miếng lẫn máu trong đó, lão quát:
“Ngươi ganh tỵ sao?”
Tôn Sơn híp mắt, lão gằn giọng:
“Đúng, ta không cam lòng. Vì sao một người tài sắc vẹn toàn như nàng lại phải hầu hạ một tên ngu ngốc như ngươi. Có vợ như thế mà không biết ân cần chăm sóc, suốt ngày chỉ biết chém giết, lập công cho tên Khương Khiếu Thông.”
Phùng Hoa thở hồng hộc:
“Thì ra… thì ra ngày trước, ngươi nói với ta: Cuồng đại ca và vợ ta gian díu với nhau là giả sao?”
Tôn Sơn cười, lão cười trông rất dữ tợn:
“Tên Cuồng Chiến cũng như ngươi, nào biết cách chiều chuộng nữ nhân. Chỉ có ta mới làm nàng thấy vui vẻ mà thôi.”
Phùng Hoa trợn mắt lên, lão ôm ngực nói:

“Ngươi nói láo.”
Tôn Sơn làm vẻ mặt giật mình nói:
“Ta nói láo ư? Ta chỉ biết ngày đó ngươi đang bận lập công cho Đông Phương giáo thì ta cùng với vợ ngươi cũng đang điên đảo loan phượng trong phòng của nàng.”
Phùng Hoa gắng gượng ngồi dậy, lão vừa thở mạnh vừa ôm ngực. Dường như sự tức giận trong lòng làm lão không chịu đựng nổi nữa. Lão nói:
“Thì ra kẻ dụ dỗ vợ ta chính là tên háo sắc ngươi. Ta liều chết với ngươi.”
Phùng Hoa cố sức đứng lên nhưng lại té nhào xuống đất. Tôn Sơn thấy vậy càng khoái trá hơn:
“Một chưởng mười thành công lực của ta mà còn sống, trên đời này chắc chỉ có lão già Khương Khiếu Thông mà thôi.”
Phùng Hoa quát:
“Hỗn láo. Ngươi dám vô lễ với giáo chủ ư?”
Tôn Sơn cười lạnh:
“Vô lễ? Haha, kể ra ngươi cũng trung thành lắm. Ta nói cho ngươi biết bí mật nho nhỏ này, để ngươi chết cũng nhắm mắt.”
Sắc mặt Phùng Hoa càng thêm giận dữ. Lão hỏi:
“Hừ, bí mật gì?”
Tôn Sơn nói:
“Ta là người của Vạn Độc môn.”
Phùng Hoa than thở:
“Thì ra nội gián là ngươi. Giáo chủ đã trách oan Cuồng đại ca rồi.”
Tôn Sơn vỗ tay khen:
“Ngươi nói đúng đó. Haha, nửa tháng trước, đứa cháu trai của Cuồng Chiến chút nữa đã giết được lão gà Khương Khiếu Thông rồi.”
Rồi lão híp mắt lại:

“Ngươi mang theo bí mật này xuống âm phủ, gặp Cuồng Chiến, nói cho hắn biết đi.”
Tôn Sơn nói xong liền vung chưởng đánh tới. Nhưng chưởng còn chưa chạm tới người của Phùng Hoa, Tôn Sơn đã trúng một chưởng vào vai. Lăn ba vòng dưới đất, Tôn Sơn bật người dậy thì thấy một người mặc y phục màu trắng đang dìu Phùng Hoa đứng lên. Sắc mặt lão đại biến, lão la lên:
“Là ngươi.”
Bạch Vân phóng chỉ điểm mấy đại huyệt trên người, cầm máu cho Phùng Hoa, gã nói:
“Là ta.”
Tôn Sơn sau giây phút ngạc nhiên liền cười to:
“Haha, hay lắm. Ngươi tự dẫn xác đến, khỏi mất công ta đi tìm. Hôm nay hai ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi chỗ này.”
Bạch Vân đã đến khá lâu, nhưng Phùng Hoa ra hiệu cho gã không nên xuất hiện. Chuyện “tốt” của Tôn Sơn gã đã nghe hết cả. Gã đặt Phùng Hoa xuống, nói:
“Phùng bá bá nghỉ ngơi một chút. Để tại hạ giải quyết tên lòng lang dạ sói này.”
Phùng Hoa nhắc nhở:
“Cẩn thận.”
Bạch Vân gật đầu. Gã bước ra nói:
“Đến đây.”
Tôn Sơn chắp hai tay sau lưng, lão nói:
“Chỉ ba tháng không gặp, ngươi dường như tự phụ ra rất nhiều đó.”
Lão vừa nói, hai tay phía sau của lão vừa rút nhẹ cái ống tre trong tay áo ra. Ống tre vừa được kéo ra thì một làn hương không màu theo gió mà phát tán đi. Bạch Vân không mảy may phát giác lão đang giở trò. Gã phóng người tới đánh một chưởng, Tôn Sơn cũng vung chưởng lên. Bùm một tiếng, những tán cây xung quanh hai người bị chấn bay đi. Mảnh đất nơi hai người đối chưởng cũng bị lõm xuống, đất đá bay mù mịt. Cả hai đều lui lại ba bước. Tôn Sơn thầm kinh hãi về nội lực của Bạch Vân, lần trước giao thủ: nội lực gã đâu hùng hậu như bây giờ. Lão vừa lui xong liền nhảy tới, phóng chỉ đâm tới yết hầu của Bạch Vân. Bạch Vân ỷ khinh công của mình ảo diệu. Đợi Tôn Sơn ra chiêu, gã mới mới phóng chỉ đánh tới. Ra sau mà tới trước, chỉ của Bạch Vân nhắm ngay huyệt giữa ngực của Tôn Sơn mà đánh tới. Nhưng Kim Hoàn chỉ pháp đâu phải hữu danh vô thực, chỉ của Tôn Sơn biến hóa mấy lần liền nhắm ngay chỉ của Bạch Vân điểm tới. Hai chỉ chạm nhau. Tôn Sơn bị chấn lui năm bước mới có thể trụ lại được. Bạch Vân vẫn đứng im tại chỗ nhưng sắc mặt của gã khó coi vô cùng. Cả bàn tay gã bây giờ tê nhức như bị hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm vào, đau đớn không chịu nổi. Gã vội vận công xuống bàn tay để điều tức. Tôn Sơn thì khổ sở hơn nhiều, lúc nãy bị Bạch Vân đánh một chưởng, lão đã bị nội thương nhưng vẫn cố ra vẻ bình thản. Sau khi đối thêm một chưởng, chân khí trong người lão đã tản mác hơn phân nửa. Bây giờ lại đối chỉ, tuy làm Bạch Vân tổn thương nhưng nội thương của lão càng trầm trọng hơn. Tuy nhiên lão lại vận lực, vung chỉ tấn công tiếp, không cho Bạch Vân thời gian nghỉ ngơi. Bạch Vân thấy lão lại tới, liền nhíu mày. Gã thi triển khinh công né tránh, không dám đối chiêu nữa. Kim Hoàn chỉ pháp có chứa chân khí âm hàn làm gã phải kiêng kị không thôi. Bạch Vân càng né tránh, Tôn Sơn càng gấp gáp vì nội lực của lão đã gần hết rồi. Bạch Vân thấy chiêu thức của Tôn Sơn chậm lại liền vui mừng, gã thừa dịp sơ hở tung một chưởng vào ngực trái của lão. “Bình” một tiếng, Tôn Sơn nằm dưới đất bật động.