Tung Hoành Nam Hạ

Quyển 1 - Chương 37: Điều kiện





“Keng.” Bạch Vân tra thanh kiếm vào vỏ. Những chuyện khó hiểu thì không nên tìm hiểu, nếu không lại càng gây thêm phiền não cho bản thân. Gã vươn vai một cái thật đã rồi nhìn Nguyện Thanh Trúc nói:
“Huynh đi tìm xung quanh xem có cái gì “lót” bụng không.”
Nguyễn Thanh Trúc mỉm cười nhìn gã. Thấy gã đi rồi thì ánh mắt ra chiều suy nghĩ. Nàng có cảm tình với gã, gã cũng có cảm tình với nàng. Vả lại cả hai đã cùng nhau mấy lần vượt qua hung hiểm, sinh tử có nhau. Gã rất ưa nhìn, tính tình lại rất dễ chịu, nếu cho nàng quyền quyết định: Bạch Vân chính là phu quân tương lai của nàng. Nhưng mà quốc có quốc pháp, gia có gia quy, phụ mẫu nàng mới là người quyết định chuyện hôn nhân của nàng. Nhiều lúc nàng nghĩ: chính mình phải sống với một người xa lạ suốt cả cuộc đời, tại sao lại không có quyền quyết định? Tại sao phải nghe theo lời sắp đặt của bề trên? Cái kiểu “cha mẹ đặt đâu con nằm đó” đến bao giờ mới chấm dứt đây? Đến bao giờ người con gái mới có quyền quyết định và lựa chọn người mình yêu?
Tiếng bước chân làm nàng bừng tỉnh. Những dòng suy nghĩ miên man trong đầu nàng cũng tan biến đi. Nhìn nam nhân đang tươi cười đi đến, nàng thấy rất ấm áp, rất thanh thản. Dường như có nam nhân này bên cạnh nàng thì chẳng có gì có thể làm nàng phải lo lắng. Nàng cười nói:
“Vân ca rất có duyên đi tìm thức ăn thì phải?”
Bạch Vân cười rồ rộ:
“Mấy con vật này rất không may mắn.”
Gã bắt được hai con cút, bấy nhiêu làm sao thấm được cái bụng đang đói meo chứ? Nhét kẽ răng còn không đủ nữa là, nhưng biết làm sao? Bây giờ trời đã tối, chim chóc thú hoang cũng đều đi ngủ hết, mà gã nào phải kẻ chuyên đi săn bắt. Muốn tới tận hang bắt ư? Không thể nào!
Nguyễn Thanh Trúc lắc đầu nói:

“Nếu Đồng thúc thúc mà biết huynh lấy thanh kiếm này đi cạo lông mấy con chim thì sẽ tức giận lắm đấy.”
Bạch Vân vừa cạo, vừa nhổ lông con cút. Gã cười hỏi:
“Thế lấy kiếm làm gì thì Đồng thúc thúc mới vui?”
Nguyễn Thanh Trúc ngẩn người. Nàng lúng túng đáp:
“Dùng kiếm này đánh thắng mấy tay cao thủ chẳng hạn.”
Bạch Vân chuyển sang cạo lông con cút thứ hai. Gã lắc đầu:
“Những chuyện như vậy chỉ kết oán với mọi người mà thôi.”
Nguyễn Thanh Trúc trầm ngâm không nói. Nàng quen Bạch Vân đã gần hai tháng rồi, tính cách của gã nàng cũng nắm bắt được một ít. Gã không muốn tranh đoạt với ai cả, ai làm gì thì làm, chỉ cần không ảnh hưởng đến gã là được. Từ lúc quen Bạch Vân đến giờ, nàng ít khi nào thấy gã nổi giận cũng như ít khi nào thấy gã cười thật sảng khoái. Dường như trong lòng gã còn có khúc mắc gì đó thì phải. Nhưng mà, nếu Bạch Vân chỉ là một lãng tử vô danh trên giang hồ thì làm sao có thể, có thể… nàng không dám nghĩ tiếp nữa.
Giữa không gian mênh mông, tăm tối như thế này. Có thể ngồi bên đống lửa cùng người mình thích còn gì thích thú bằng? Cái cảm giác lành lạnh của buổi tối như càng làm cho không khí nơi đây thêm phần lãng mạn. Hương thơm nghi ngút của thức ăn mới ngon lành làm sao. Bạch Vân đưa con cút đã nướng chín cho Nguyễn Thanh Trúc. Nàng liền xé một cái đùi, đút cho gã ăn. Bạch Vân ngạc nhiên, gã không ngờ nàng lại có hành động như vậy. Gã ăn mà ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc. Bỗng ánh mắt đó lại trở nên lo lắng vô cùng, Bạch Vân thấy Nguyễn Thanh Trúc khựng người lại, nét cười cũng tắt dần đi. Thay vào đó là nỗi sợ hãi bao trùm lên khuôn mặt của nàng. Bạch Vân nhìn theo ánh mắt của nàng, một bóng người tập tễnh đang đi đến.
Người khuyết tật đi đến gần. Hắn thở hì hục không thôi, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ vui sướng. Bạch Vân chau mày, gã biết Nguyễn Thanh Trúc không thích tiếp xúc với hắn. Chính cái sự lỗ mãng của hắn đã làm nàng phải hoảng sợ. Gã đứng lên hỏi:
“Huynh đài đi theo chúng ta đấy ư?”
Giọng diệu Bạch Vân rất khó chịu, hệt như nếu vài câu không hợp là sẽ đánh nhau ngay. Không ngờ người khuyết tật không những không giận mà lại cười cười gật đầu. Cái miệng luôn mím môi của hắn khi cười trông thật quái dị. Bạch Vân và Nguyễn Thanh Trúc cùng nhìn nhau, trong mắt hai người như đồng thời muốn nói: hắn muốn gì?
Bạch Vân lại hỏi:
“Vì sao huynh cứ đi theo chúng ta thế? Chúng ta đang có việc gấp phải làm.”
Người khuyết tật ư ư mấy tiếng, hắn lấy cái tay co quắp của mình chỉ chỉ Nguyễn Thanh Trúc rồi lại chỉ con cút Bạch Vân đang cầm. Bạch Vân cười nói:
“Huynh đói bụng ư?”
Người khuyết tật gật đầu một cái thật mạnh. Bạch Vân đưa con cút trên tay cho hắn. Tuy gã không thích hắn quấy nhiễu Nguyễn Thanh Trúc nhưng gã thấy hắn là người khuyết tật nên cảm thấy thương cảm cho tình trạng của hắn.
Ngày trước có lần đang ngồi trên xe bus đi qua cầu, sau đó xe lại lên một cái dốc thật cao. Bạch Vân nhìn thấy một bác gái tóc đã gần trắng hết cả rồi. Thân thể gầy gò của bà đang đẩy chiếc xe đạp lên dốc, bà bán bánh tằm thì phải? Gã ngồi ngay bên cửa sổ xe bus nhìn thấy mà thở dài ngao ngán. Biết bao nhiêu kẻ trong nhà có đến mấy chiếc bốn chỗ, biết bao nhiêu kẻ có mấy căn villa… kẻ giàu thì lắm, người nghèo khổ cũng nhiều. Có biết bao nhiêu người chạy ngang qua, họ không thấy bác gái đó khổ cực hay sao? Học sinh thì không nói đi, chúng chưa suy nghĩ nhiều mà cũng chẳng cần phải suy nghĩ, tuổi học sinh là cái tuổi để tận hưởng. Nó trôi qua rồi là không bao giờ có thể quay lại, có biết bao nhiêu người tiếc nuối vì đã không thật sự tận hưởng quãng thời gian đẹp đẽ đó? Nhưng mấy thằng mặc áo thanh niên tình nguyện thì sao? Bọn chúng chạy ngang qua mà còn chẳng có thời gian để nhìn. Bận nghe điện thoại rồi, chắc là có chuyện gì gấp lắm nên bọn chúng cười muốn toét cả mồm. Bạch Vân xuống trạm gần đó, gã chạy thật nhanh xuống dốc đẩy xe đạp lên dốc giúp bác gái. Một hành động rất nhỏ, ai cũng có thể làm được, nhưng có mấy ai làm?

Bạch Vân giúp đỡ bác gái xong, tâm trạng gã tốt lên hẳn. Hiện giờ cũng vậy, bụng gã tuy đói meo nhưng giúp đỡ người khó khăn hơn là việc gã thích làm nhất. Người khuyết tật cầm con cút đưa đến trước mặt Nguyễn Thanh Trúc như muốn mời nàng ăn vậy, nàng nhíu mày nói:
“Ta có rồi.”
Người khuyết tật không vui, hắn ăn mà trông không ngon lành chút nào. Bạch Vân cười hỏi:
“Huynh đài danh tính là gì?”
Nghe hắn ư ư mấy tiếng, Bạch Vân thầm mắng mình ngu muội. Gã chỉ Nguyễn Thanh Trúc hỏi:
“Huynh rất quen thuộc nàng?”
Người khuyết tật gật đầu, Bạch Vân nhìn qua thì thấy Nguyễn Thanh Trúc đang nhíu mày. Gã lại hỏi:
“Huynh quen biết nàng bao lâu rồi?”
Nguyễn Thanh Trúc chăm chú nhìn người khuyết tật chờ hắn trả lời. Nàng thật muốn tìm hiểu, chuyện gì đang diễn ra? Người khuyết tật giơ tay lên, Bạch Vân thấy ngón trỏ và ngón út hắn đưa ra liền đoán: “hai tháng”. Thấy hắn lắc đầu, gã thấp giọng nói: “hai năm”, nhưng cảm thấy mình đoán tào lao quá chừng. Nhưng không ngờ lại thấy người khuyết tật gật đầu, Bạch Vân cùng Nguyễn Thanh Trúc nhìn nhau rồi lại nhìn người khuyết tật. Lúc này hắn lại lắc đầu, Bạch Vân nóng nảy quát:
“Không nói nữa, ngươi ăn xong thì ngay đi.”
Nguyễn Thanh Trúc liếc một cái, nàng phát hiện Bạch Vân không phải người đầm tính, chỉ là nàng chưa thấy hết con người của Bạch Vân mà thôi. Nàng nói:
“Để muội thử xem.”
Bạch Vân xòe tay như muốn nói: tùy nàng vậy. Nguyễn Thanh Trúc nhìn người khuyết tật nói:
“Ngươi viết chữ được không?”
Thấy hắn lắc đầu, nàng lại hỏi:
“Số ngươi biết viết không?”
Hắn gật đầu thì mắt Nguyễn Thanh Trúc sáng lên. Nàng nói:
“Ngươi quen biết ta bao lâu rồi? Ngươi viết xuống đất đi.”

Người khuyết tật vẽ ba nét thẳng lên mặt đất. Nguyễn Thanh Trúc “ồ” lên một tiếng, nàng nói: “ba tháng.” Người khuyết tật lắc đầu, Nguyễn Thanh Trúc nói đùa: “ba năm chắc không sai.” Lại là cái lắc đầu, nàng tự hỏi: “không lẽ là ba mươi năm sao?”. Người khuyết tật nghe thấy liền ư ư lên, vung tay múa chân quá chừng. Nguyễn Thanh Trúc thấy vậy liền biết mình nói bừa, không ngờ lại đoán đúng. Nàng che miệng cười, lắc đầu nói:
“Tiền bối, người tìm nhầm người rồi. Tiểu nữ chỉ mới hai mươi tuổi.”
Thấy người khuyết tật lắc đầu nguầy nguậy, nàng lại nói:
“Tiền bối nhìn tiểu nữ lớn tuổi đến thế sao?”
Bạch Vân nghe “ba mươi năm” mà giật mình, gã chen vào:
“Huynh đài, người giống người mà thôi. Huynh đừng cố chấp nữa.”
Người khuyết tật buồn bực trong lòng, hắn ngồi phịch xuống đất. Xé con cút ăn tiếp. Thấy dáng vẻ trẻ con của hắn, Bạch Vân cùng Nguyễn Thanh Trúc cũng không biết làm sao. Hai người cũng ngồi xuống “chia sẻ” con cút trên tay nàng. Ăn uống xong, Bạch Vân và Nguyễn Thanh Trúc rất hiểu ý nhau. Cả hai đến chắp tay cáo từ người khuyết tật rồi lên đường. Vừa leo lên ngựa thì phát hiện người khuyết tật đã đứng chắn trước mặt, Bạch Vân thở dài. Bản thân mình không muốn phiền phức, tại sao người khác lại cứ muốn tìm mình gây phiền phức? Gã quát: “tránh ra.”
Người khuyết tật thấy ánh mắt của gã cũng phải lùi một bước, nhưng hắn chỉ Nguyễn Thanh Trúc rồi chỉ mình, ư ư mấy tiếng. Bạch Vân định động thủ bỗng nhiên thấy Nguyễn Thanh Trúc cản lại. Nàng nói với Bạch Vân: “Vân ca để muội quyết định được không?” Bạch Vân ngẩn người, gã không hiểu ý nàng cho lắm. Gã nghe nàng nói:
“Tiền bối muốn đi chung chăng?”
Thấy người khuyết tật gật đầu, nàng cũng gật đầu nói:
“Đi chung cũng được, nhưng với một điều kiện.”
Nguyễn Thanh Trúc chỉ Bạch Vân nói tiếp:
“Tiền bối phải dạy võ công cho huynh ấy.”
Người khuyết tật nghe thấy được đi chung với hai người thì gật đầu liên tục. Ánh mắt hắn hoan hỷ vô cùng. Bạch Vân cảm thấy lâng lâng, nàng không thích tiếp xúc với người khuyết tật kia nhưng lại suy nghĩ rất nhiều cho gã. Gã nhìn nàng cảm kích nhưng lại nói:
“Huynh ấy không nói được, làm sao chỉ dạy võ công cho ta chứ?”