Tung Hoành Cổ Đại

Chương 814: Ngoại truyện 104: Lý do không làm hoàng đế




“Bỏ đi, ta cũng lười so đo với nàng, nàng chờ đi, ngày hắn đón nàng về không còn xa đâu.” Mặc dù biết rõ Kinh Mặc không có ý gì khác với mình, nhưng Lăng Thiên đã quen với việc nàng xuất hiện trong cuộc sống của mình, trò chuyện với mình, đối đầu với mình, hắn không nỡ.

“Hắn chuẩn bị ra tay với người trong Hoàng cung sao?” Kinh Mặc hơi bất ngờ, bao năm nay hắn luôn nhẫn nhịn cho người trong cung ám sát, dò thám, sao lần này lại nóng lòng vậy?

“Ngươi biết vì sao Chu Thị và Hứa Tư Tuyền lại thảm như vậy không? Hắn dung túng cho Hứa Tư Tuyền gần 20 năm, thậm chí đôi khi còn giúp đỡ Hứa Tư Tuyền.” Lăng Thiên giải thích câu hỏi của Kinh Mặc.

Kinh Mặc hìn Lăng Thiên, không hỏi gì nhưng đã hiểu rõ ý hắn ta.

“Họ đã động đến giới hạn của Hứa Kế Thành.” Lăng Thiên cười đáp.

Kinh Mặc nhìn Lăng Thiên, lòng hơi rung động nhưng nhanh chóng phủ nhận, nếu nàng thật sự là giới hạn của Hứa Kế Thành, vậy khi thành hôn hắn sẽ không đối xử với mình như thế, ngày tháng sau khi thành hôn cũng sẽ không “thê lương” như vậy.

“Hắn ra tay với người trong cung đó cũng vì người kia đã động đến giới hạn của hắn?” Kinh Mặc tò mò hỏi, trong đầu hiện lên khoảng thời gian đó Hứa Kế Thành ở Vương phủ Thương Nam Châu bị ám sát hết lần này đến lần khác.

“Ừm, Tiên hoàng trước khi lâm chung đã dặn dò hắn nhất định phải đối xử tốt với hai Hoàng thúc của mình, Tiên hàng có ân nuôi dưỡng với hắn nên cho dù Hứa Tư An và Hứa Tư Tuyền đều muốn lấy mạng hắn, hắn đều nhẫn nhịn.”

Nói xong Lăng Thiên lại hối hận, hắn ta không muốn nói giúp cho tên ngu ngốc Hứa Kế Thành kia, vậy nên nói được một nửa hắn ngừng lại.

“Vậy giới hạn của hắn là gì? Thành Vương phủ hay là…” Kinh Mặc muốn hỏi giới hạn của Hứa Kế Thành có phải mình không, nhưng nàng lại cảm thấy mình nên tự mình biết mình, nhưng trong lòng vẫn có chút mong đợi…

“Nàng đoán xem?” Lăng Thiên mỉm cười với Kinh Mặc.

Kinh Mặc nhìn Lăng Thiên, cuối cùng vẫn nhịn lại lời mắng chửi, người này quá tệ, biết rõ nàng muốn biết câu trả lời mà vẫn…

“Nàng sẽ biết thôi, gấp làm gì?” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Thật ra lời này của Lăng Thiên lại khiến Kinh Mặc rất lo lắng, dù sao với hắn cũng đang dùng thực lực của Thành Vương phủ đối phó với Đế Vương một nước.

Kinh Mặc không biết khi nàng lo lắng thì Hứa Kế Thành đã lựa chọn cách đơn giản nhất.

“Ngươi nói gì? Đừng doạ ta, truyền thánh chỉ giả sẽ có người chết đấy.” Hứa Thành Trù nghe lời Hứa Kế Thành nói xong, vẻ mặt không thể tin được.

“Người truyền thánh chỉ giải cũng không phải lần một, lần hai, còn cần ta nói sao? Khi ấy người từng nói với Hứa Tư An, trước khi lâm chung Tiên hoàng đã để lại thánh chỉ cho người, nghe nói thánh chỉ đó là phong ta làm Hoàng thượng.” Hứa Kế Thành cười nhắc nhở Hứa Thành Trù.

Sắc mặt Hứa Thành Trù thay đổi, đúng là có chuyện này, bao năm nay ông ta nói trước mặt Hứa Kế Thành và Hứa Tư An những lời này rất nhiều.

Mấy người Hứa Tư An đều cho rằng trong tay ông ta có thánh chỉ, nhưng chỉ ông ta và Hứa Kế Thành biết, ông ta không có.

“Tiểu tổ tông, ngươi biết ta thật sự không có thánh chỉ mà, nếu có thì ta đã phế hắn từ lâu rồi, ngươi xem bao năm nay hắn đã làm những chuyện gì.” Hứa Thành Trù nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ta biết lão gia tử người không ưa hắn, vậy nên chúng ta phế hắn đi.” Hứa Kế Thành mỉm cười bàn bạc với Hứa Thành Trù, nhưng chuyện đại nghịch bất đạo này cũng thương lượng được sao?

“Thành Nhi à, ngươi đừng làm loạn, truyền thánh chỉ giả sẽ phải tịch thu tài sản và diệt môn, chuyện này ta không thể đồng ý với ngươi.” Hứa Thành Trù tỏ ra quan điểm của mình.

Ông ta cảm thấy truyền thánh chỉ giả để giúp Hứa Kế Thành cũng được, nhưng không thể truyền thánh chỉ giả để chiếm đoạt ngai vàng.

“Không phải người không có hứng thú với Hoàng vị sao? Sao đột nhiên lại…” Hứa Kế Thành không có hứng thú với ngai vàng, điều này vẫn là là một nỗi đau trong lòng Hứa Thành Trù. Nếu hắn bằng lòng trở thành Quân vương thì ông đâu cần phải bảo vệ hắn suốt ngần ấy năm, đâu cần phải o lắng cho giang sơn tổ tiên của họ…

“Ta thực sự không quan tâm đến Hoàng vị, nhưng ta không thể để người ngồi trêи ngai vàng nhằm vào người ta quan tâm, vậy nên ta suy đi nghĩ lại, vẫn nên để mình tự ngồi lên ngai vàng này thì hơn, ít nhất sẽ không nhân lúc ta ra ngoài xử lý công chuyện mà ra tay với nữ nhân của ta.”

Đây mới là lý do…

Lúc này Hứa Thành Trù thật sự muốn chạy vào cung nói cho Hứa Tư An, hắn thật sự thiểu năng trí tuệ mới nhắm vào Kinh Mặc, vậy nên bị trả thù là điều khiến người ta dễ chịu nhất.

“Thành Nhi, ngươi đừng làm bừa, cho dù Hoàng thợng ra tay với tiểu Vương phi của con, Hoàng thượng cũng không được lợi ích gì, vừa mất quân vừa mất tướng, ta đoán đến bây giờ vẫn còn đau lòng.” Hứa Thầnh Trù rất nghiêm túc giải thích cho Hứa Kế Thành, khi ấy lâm triều xử lý ngự lâm quân đầu sỏ, Kinh Mặc không hề nương tay.

“Không được lợi ích gì là do kỹ thuật của hắn không bằng người ta, đáng đời. Nhưng không có nghĩa là có thể coi những chuyện hắn làm như chưa từng xảy ra.”

“Dù sao ta cũng không thể điên cùng ngươi được, Hoàng tổ phục của ngươi không hạ thánh chỉ như vậy, ta sẽ không giúp ngươi lộng hành.”

“Lão gia tử, ta không cần người giúp ta lộng hành, chỉ cần người đọc lại thánh chỉ một lần là được, dù sao người cũng không thích Hứa Tử An từ rất lâu rồi.” Hứa Kế Thành nhẹ giọng dỗ dành ông lão đang giận dỗi, ánh mắt có chú bất đắc dĩ.

“Ta còn chẳng cần mạng Hứa Tư Tuyền, chắc chắn sẽ giữ lại mạng cho hắn.”

“Hắn chỉ có hai Hoàng tử, Nhị Hoàng tử tàn phế chắc chắn không thể lên ngôi, nhưng Đại Hoàng tử có đức hạnh gì người cũng biết rõ. Lần này hắn tham lam vơ vét vật phẩm cứu trợ thiên tai, một trăm năm nữa người cho rằng giang sơn xã tắc Tử Húc chúng ta… Người như vậy làm sao xứng với tổ tiên chúng ta? Sao xứng với tình cảm của Hoàng tổ phụ ta với người…”

“Lão gia tử, người thân thể cường tráng chắc chắn còn có thể sống được 20, 30 năm nữa, chỉ là không biết đến lúc đó giang sơn của Tử Húc chúng ta sẽ thành ra thế nào. Nếu người dân trăm họ lầm than, phải sống lang bạt thì người sẽ là người có tội của Hứa gia chúng ta…”

“…”

Mặc dù giọng Hứa Kế Thành yếu ớt, nhưng lại rất ung dung.

Uy hϊế͙p͙ dụ dỗ khiến Hứa Thành Trù không biết làm gì, lại băn khoăn do dự…

“Dạ Tam, lấy thánh chỉ của Hoàng gia gia tới đây.” Hứa Kế Thành thấy mãi mà Hứa Thành Trù không nói gì, biết ông đã bị mình thuyết phục.

Dạ Tam giao thánh chỉ vào tay Hứa Thành Trù, ông nhìn thánh chỉ với vẻ mặt khó xử…

“Đây là thánh chỉ thật, chỉ là ta chưa từng nghĩ tới sẽ sử dụng, người yên tâm tuyên chỉ đi, không phải truyền thánh chỉ giả.” Hứa Kế Thành thấp giọng nói xong thì nhắm mắt.

Hắn không ngờ lão gia tử nhà mình lại cố chấp vấn đề di chỉ như vậy…

Hứa Thành Trù hiển nhiên không tin lời Hứa Kế Thành, Hứa Kế Thành cũng mặc kệ ông, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hứa Thành Trù chỉ có thể bất lực mở thánh chỉ ra, chỉ nhìn lướt ra, thánh chỉ suýt nữa rơi khỏi tay ông.

“Đây là sự thật sao?” Hứa Thành Trù không thể tin vào mắt mình, ông không ngờ di chỉ của Tiên đế mà ông luôn nói hàng ngày lại thật sự tồn tại…

“Ngươi đã có thánh chỉ này, sao vẫn muốn…” Hứa Thành Trù không hiểu, rõ ràng có thể kế vị bất cứ lúc nào nhưng hắn lại cam lòng bảo vệ mảnh đất nho nhỏ ở Thành Vương phủ, cam lòng bị Hứa Tư An trêu đùa.

“Trước khi lâm chung Hoàng gia gia không phải đã dặn ta đối xử tử tế với con trai ông sao? Con trai ông tham lam quyền lực, ngôi vị, đương nhiên ta phải làm theo.”

Hứa Kế Thành nhắm mắt, nghiêm túc giải thích, nhưng Dạ Nhị đứng bên cạnh lại giật giật khoé miệng.

Đúng là lý do nghe rất chính đáng, nhưng chỉ có họ mới biết, sở dĩ Vương gia nhà họ không muốn gánh vác trọng trách giang sơn là vì không muốn hao tổn quá nhiều tinh lực, bao năm nay tất cả tâm trí của hắn đều dùng vào việc lấy lòng công chúa Kinh Mặc.

Rất nhiều năm trước hắn đã nói, điều duy nhất hắn muốn làm trong đời này là kết hôn với Tống Kinh Mặc.