Tung Hoành Cổ Đại

Chương 789: Ngoại truyện 79: Thái độ của lãnh tố




"Lãnh Tố, Phi Long môn cuối cùng cũng sẽ giao lại cho muội, nếu như muội không đồng ý thì ta có thể..." Thực ra mấy ngày nay Kinh Mặc đều suy nghĩ nên nói cho Lãnh Tố như thế nào, dù sao Phi Long môn là của muội ấy, nàng không chỉ cầm lệnh bài môn chủ Phi Long môn, giờ còn muốn...

"Lãnh Tố, ta biết ta làm vậy là không đúng, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn hắn gặp nguy hiểm như vậy được, người có thể sử dụng trêи tay ta không nhiều, người có năng lực chống lại thích khách của Hoàng thượng càng ít, ta..." Kinh Mặc rất áy náy, nhất là khi nàng lấy mạng của những người Phi Long môn để làm việc của mình.

Vì càng áy náy nên không biết nói như thế nào cho Lãnh Tố, cho nên cứ kéo dài ngày qua ngày...

"Công chúa, ngài nói gì vậy, lão môn chủ đưa lệnh bài cho ngài thì ngài chính là môn chủ của Phi Long môn, ngài có quyền ra lệnh cho người Phi Long môn làm mọi việc, muội chỉ đau lòng cho ngài, nam nhân kia căn bản không xứng để ngài phải làm như vậy, muội đau lòng cho ngài..." Lãnh Tố vừa nói vừa rơi nước mắt.

Trước đó công chúa đã nói với nàng rằng nàng ấy vì nhất thời đắm chìm vào nhan sắc của người kia nên mới như vậy, nàng còn đợi một ngày công chúa suy nghĩ thông suốt, không ngờ rằng nàng chưa đợi được ngày đó công chúa đã dốc toàn lực cho trận chiến này chỉ vì muốn Hứa Kế Thành ở nơi xa không gặp nguy hiểm.

"Lãnh Tố, chủ nhân của Phi Long môn chỉ có thể của hoàng hậu hoặc thái hậu Đại Lương, các nàng đều vì muốn bảo vệ hoàng thượng, ta chỉ là công chúa, lại còn gả đến Tử Húc quốc xa xôi này, cho nên Phi Long môn này cuối cùng vẫn giao cho muội, chỉ là ta..." Kinh Mặc còn muốn giải thích thêm nhưng nàng biết rõ bản thân mình ích kỉ, lấy hộ vệ của Đại Lương đi bảo vệ người mình yêu.

Nàng không mong Lãnh Tố có thể thanh toàn cho tâm tư của mình, lại không ngờ rằng lúc nàng đang đợi sự chỉ trích từ Lãnh Tố thì Lãnh Tố chỉ nói nàng ấy đau lòng cho nàng...

"Công chúa, là do muội ngu ngốc, vậy mà muội không biết ngài đã sớm yêu Hứa Kế Thành, nếu như muội biết nhất định lúc hắn còn trong phủ muội đã dùng mọi cách để hai người ở cùng một chỗ, muội..." Lãnh Tố rất hối hận, nếu như mình không khuyên can...

"Nha đầu ngốc, tính ta muội hiểu nhất, ta sẽ không để bản thân phải chịu thiệt thòi, Hứa Kế Thành gây khó dễ cho ta thì sao ta có thể ngồi chờ chết được." Kinh Mặc cười nói với Lãnh tố, nàng không ngờ Lãnh Tố lại đẩy chuyện Hứa Kế Thành và nàng không hòa thuận lên bản thân mình.

"Nhưng mà, nhưng mà..." Lãnh Tố vẫn khóc, nàng nói xấu Hứa Kế Thành trước mặt công chúa nhiều như vậy, nàng cảm thấy nếu như mình bớt nói đi vài câu thì công chúa và Thành vương sẽ không có nhiều uẩn khúc như vậy...

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

"Không có nhưng mà." Kinh Mặc bất đắc dĩ vỗ vai Lãnh Tố, tiếp tục cam đoan: "Lần này Phi Long môn chắc chắn sẽ chịu tổn thất lớn, lần này Phi Long môn ta còn đưa đồ cứu tế đến Thương Nam Châu cho Hứa Kế Thành, ta nhất định sẽ bắt hắn trả lại."

"Công chúa, nếu bây giờ ngài đã coi hắn là phu quân của mình thì không cần quan tâm đến mấy chuyện này, Phi Long môn bây giờ chính là của ngài." Lãnh Tố chân thành nói với Kinh Mặc, nàng không hiểu, Kinh Mặc rõ ràng là môn chủ Phi Long môn, tại sao cứ để mình trở thành người ngoài.

"Nhưng hiện giờ hắn chỉ là người ngoài đối với ta, ta đã quyết định chờ hắn trở về ta sẽ rời đi." Mặc dù đã sớm quyết định nhưng lúc nói ra Kinh Mặc vẫn cảm thấy đau lòng.

Lãnh Tố khϊế͙p͙ sợ nhìn Kinh Mặc, trong lòng tràn ngập cảm giác tiếc nuối, công chúa của nàng yêu Thành vương nhiều hơn những gì nàng thể hiện, cho nên công chúa mới nhịn những ủy khuất mình chưa từng phải nhận.

Lúc nàng quyết định sẽ rời đi, nàng đau lòng đến mức nào chứ.

Thế nhưng ngay cả vậy nàng vẫn dốc toàn sức bảo vệ Thành vương phủ, thậm chí bảo vệ cả nữ nhân của Thành vương...

Nàng đau lòng cho công chúa của nàng, nữ tử kiêu ngạo chưa từng cúi đầu trước bất kì ai.

"Công chúa, ngài vì hắn làm nhiều như vậy, nếu như hắn có lương tâm thì lúc quay lại sẽ đối xử tốt với ngài, thực ra ngài..." Lãnh Tố nhớ lại sự hi sinh của công chúa mấy ngày nay, hẳn là Hứa Kế Thành sẽ cảm động chứ?

"Lãnh Tố, ngươi phải biết bản công chúa khinh thường vật người khác bố thí."

Lãnh Tố nhìn nữ tử đang nói chuyện, trong mắt nàng là sự kiêu ngạo và tự tin, phảng phất như ánh sáng mặt trời vậy, sáng rực, khiến người khác tràn đầy cảm giác chiến đấu.

Sau khi đau lòng cho Kinh Mặc, Tố Lãnh cảm thấy Hứa Kế Thành có chút đáng thương, hắn không biết rằng bản thân đã bỏ qua một nữ tử tài sắc vẹn toàn thế nào.

Bỏ qua Kinh Mặc là tiếc nuối lớn nhất đời hắn.

"Công chúa ngài muốn muội làm gì, ngài nói thẳng là được, ngài muốn bảo vệ Thành Vương phủ thì bảo vệ Thành Vương phủ chính là trách nhiệm của Phi Long môn chúng ta." Lãnh Tố nói, sau khi công chúa quyết định sẽ rời đi, nàng cảm thấy quanh người nàng ấy đều là sự đau thương.

"Triệu tập mọi người lại, nếu như ta đoán không sai thì tối nay vị Hoàng thượng kia của chúng ta sẽ ra tay." Kinh Mặc chậm rãi nói, chỉ là sự lạnh lùng trong lời nói Lãnh Tố chưa thấy bao giờ.

"Nhanh như vậy sao?" Lãnh Tố giật mình, hôm nay Hứa Thành Trù vào triều cầu viện binh, ban đêm Hoàng thượng phái người tấn công Thành Vương phủ với quy mô lớn, hắn đúng là tốn hết sức để đưa Chu thị vào chỗ chết.

"Cho nên ta phải nhanh chóng sắp xếp mọi thứ." Kinh Mặc nói, trong mắt là sự trấn định, tối nay mọi thứ sẽ diễn ra đúng như kế hoạch của nàng, nàng có thể khẳng định sau đêm nay danh tiếng của Hoàng thượng sẽ tan nát, còn tương lai ra sao thì đều dựa vào Hứa Kế Thành.

Nàng chỉ có thể giúp hắn đến đây thôi, về phần hắn có thể đi bao xa, ai sẽ cùng hắn đi con đường này, chuyện này không phải là vấn đề của Kinh Mặc.

"Công chúa, lệnh bài này ngài cầm đi, chỗ này có hơn ba mươi tinh binh, tất cả đều võ công cao cường, đến lúc đó bọn họ sẽ bảo vệ ngài." Lãnh Tố lấy một lệnh bài từ trong tay áo ra nhét vào tay Kinh Mặc.

Kinh Mặc kinh ngạc nhìn lệnh bài trong tay.

Phụ hoàng và mẫu thân từng vì nàng và Trọng Lâu mà huấn luyện một trăm lính tinh nhuệ, mỗi người năm mươi người, không ngờ Trọng Lâu đưa cho Lãnh Tố ba mươi người.

"Đây là vật Trọng Lâu đưa để bảo vệ muội, nếu như không còn cách nào khác thì muội không thể gọi họ ra." Kinh Mặc nhét lệnh bài lại vào tay Lãnh Tố, Lãnh Tố sốt ruột đến độ đỏ mắt: "Công chúa ngài ghét bỏ những người này võ công không tốt sao? Không phải ngài nói tối nay Thành Vương phủ sẽ xảy ra đại chiến sao, hiện giờ muội cũng là một thành viên của Thành vương phủ, xem như muội cống hiến lực lượng của mình có được không? Công chúa ngài cho muội cơ hội này đi, muội muốn xem những người này giỏi đến mức nào, Trọng Lâu nói họ rất lợi hại." Lãnh Tố nói, sự sốt ruột tràn ngập hai mắt.

Kinh Mặc biết Lãnh Tố nói như vậy là để nàng đồng ý.

"Môn chủ, muội là thị nữ của ngài, đến lúc đánh nhau muội muốn chiến đấu, đến lúc đó ngài gọi bọn họ ra chiến đấu, thuận tiện bảo vệ muội luôn, có được không?" Thấy Kinh Mặc không đồng ý, Lãnh Tố sốt ruột đổi kế hoạch.

Lãnh Tố chưa đạt được mục đích của mình sẽ không bỏ qua, Kinh Mặc biết rõ mình không thể từ chối được, nếu nàng thực sự cự tuyệt sẽ làm tổn thương trái tim Lãnh Tố.

"Ta sẽ dùng họ nhưng với một điều kiện, muội phải đồng ý với ta, nếu không ta sẽ không dùng." Kinh Mặc nghiêm túc nói với Lãnh Tố.

Lãnh Tố nghe vậy thì vui mừng nhìn Kinh Mặc, nhưng khi nghe Kinh Mặc nói điều kiện, đáy mắt Lãnh Tố chỉ còn sự mất mát.

Điều kiện của Kinh Mặc chính là không cho phép Lãnh Tố nghênh chiến.

Kinh Mặc biết võ công của Lãnh Tố không tệ, đã từng đi theo Lãnh thúc thúc ra chiến trường, nhưng lần này là ám sát, tình hình này khác lúc đó, nàng không thể phớt lờ được, vì Lãnh Tố không phải chỉ là thị nữ của nàng mà còn là người yêu của tên đệ đệ ngu ngốc nhà mình.