Tung Hoành Cổ Đại

Chương 730: Ngoại truyện 20: đố kỵ




Chủ gánh hát cuối cùng lấy ra hai mươi tờ giấy giao vào tay của tướng quân áo trắng như đang hiến dâng bảo vật.

“Lui xuống đi.” Không giống với vẻ mặt ôn hoà trước đó, lần này khuôn mặt của tướng quân áo trắng rất âm trầm, chỉ là khi nhìn thấy số giấy trong tay hắn, trong đôi con ngươi của hắn còn hiện ra một sự ôn dịu.

Chủ gánh vừa quay người, tướng quân áo trắng liền vội vàng mở tờ giấy trong tay mình ra, bởi vì bên trong toàn là câu chuyện của tiểu nữ nhân đó.

Chỉ là sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, đợi sau khi coi xong hết hơn hai mươi tờ giấy đó, sắc mặt hắn âm trầm, hệt như mây đen vậy.

“Gia, là công chúa…..” Thị vệ ở bên cạnh hắn lại bị sự im lặng của hắn doạ sợ, hắn thật sự quá sợ cơn bạo phát sau sự im lặng của gia nhà hắn rồi, cho nên hắn nhịn không được mà mở miệng, đương nhiên cũng chuẩn bị sẵn sàng bị mắng một trận rồi, ai bảo mấy ngày này gia rất ít khi có tin tức của Kinh Mặc công chúa, tâm trạng u uất các thứ chứ….

“Đưa ba người có tên là Trương Quyền, Lý Tiến Bảo, còn có tên Tôn Đức Quang ở trong gánh hát vào Nam Phong Quán cho ta.” Đôi môi mỏng của người nam tử nhẹ nhàng thốt ra một câu nói, nhưng đã thành công làm người bên cạnh sợ bắn mình.

Gánh hát này là do gia nghĩ đủ mọi cách để dụ từ Thành Kinh Mặc tới, ba người này còn là nam nhân yếu đuối, còn chưa gặp gia qua, sao lại đắc tội với gia, còn đắc tội triệt để như vậy nữa.

Vậy mà lại là Nam Phong Quán…..

Thị vệ tuy lòng đầy nghi hoặc, nhưng không dám mở miệng, sợ mình mà hỏi thì cuối cùng phải đến Nam Phong Quán sẽ có thêm mình nữa.

“Nói với bọn chúng, sau này còn dám nhìn vào nữ nhân không nên nhìn nữa thì ta sẽ tiễn bọn chúng vào cung.” Thị vệ còn chưa đi tới cửa thì đằng sau đã truyền đến thanh âm u ám của gia nhà mình, sự uy hϊế͙p͙ đó rõ ràng mang theo mùi vị nghiến răng nghiến lợi. ngôn tình ngược

“Gia, nếu ngài không vui thì thuộc hạ đi giết người giúp ngài, ngài đừng tức giận quá, cái này……” Một thị vệ khác nhìn thấy sắc mặt tướng quân áo trắng khó coi, cuối cùng nhịn không được mà lên tiếng.

“Gia không phải người giết hại người vô tội.” Dứt khoác rành mạch, lời nói vô cùng thản nhiên, nhưng người bên cạnh hắn lại như nghe thấy lời ma quỷ gì vậy, gia của bọn họ ở trong truyền thuyết là người giết người không chớp mắt, trước giờ chưa hề quan tâm lý do.

Thị vệ đương nhiên không dám nói lời đồn đại bên ngoài cho gia nhà mình nghe, nếu không hắn chắc chắn sẽ còn thảm hơn ba người bọn Trương Quyền này nữa.

Tuy bản thân gia cũng đã nói mình không phải kẻ giết hại người vô tội, nhưng hắn mà không giết người vô tội thì rất bức bối, nghĩ đến bộ dạng của Kinh Mặc mà ba tên nam nhân đó viết là hắn lại nổi nóng, ba tên nam nhân thối kia, sao có thể dùng ánh mắt thưởng thức đó đi nhìn Kinh Mặc của hắn chứ, bọn chúng thật là đã ăn gan hùm mật gấu mà.

“Đưa ba tên đó đi chưa?” Rất lâu sau đó, người nam nhân đã bực bội đi trong túp lều đến hơn một canh giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

“Đưa đi rồi.” Thị vệ thành thật đáp.

“Đuổi theo, chọt mù mắt của bọn chúng đi, coi bọn chúng sau này còn dám nhìn, còn dám nhìn, còn dám nhìn không….”Lặp đi lặp lại, nói đến cuối cùng thì toàn là oán niệm.

Ngay cả mấy tên kép hát cũng có thể nhìn nàng ấy, còn mình thì….

Vị tướng quân trêи chiến trường chưa hề bại trận lại đang đố kỵ với mấy tên kép hát chỉ dựa vào mấy tiếng y y a a mà có thể được nhìn Kinh Mặc, được nghe thấy giọng nói của Kinh Mặc.

Mấy năm nay, bọn họ chưa hề cách nhau gần như vậy, nhưng cho dù cách gần như vậy, hắn vẫn không thể nhìn thấy nàng.

“Các người nghĩ cách cho ta, làm thế nào ta mới có thể nhìn thấy công chúa.” Đột nhiên tâm linh tương thông, tướng quân áo trắng đặt hy vọng lên người mấy tên thị vệ có sắc mặt khó coi ở trước mắt kia.

“Gia, Công Tử Gặp Giai Nhân ở trêи sân khấu là leo tường sẽ gặp được đó.” Dạ Nhất thành thật chân chất lúc này vẫn chưa hiểu dụng ý mà gia mời gánh hát tới, nhưng đã tìm được linh cảm trả lời từ chỗ gánh hát.

Nam nhân nhìn Dạ Nhất, rất lâu cũng không nói chuyện, chỉ là trêи mặt toàn ý lạnh, ngay cả biểu cảm như cũng đã đông lạnh lại rồi vậy.

Dạ Nhất nhìn mấy huynh đệ đang nhìn mình với vẻ đồng cảm kia, cuối cùng cúi đầu xuống không nói chuyện nữa, nhưng sự im lặng trong thời gian dài cũng khiến hắn hiểu ra, bây giờ hai nước giao chiến, bảo gia đi leo tường, cái đầu tiên phải leo là Thành Kinh Mặc.

Thành Kinh Mặc canh chừng nghiêm ngặt, nếu như leo tường mà leo qua được thì gia của bọn họ cũng sẽ không bức ba bức bối ở đây rồi.

“Hôm nay ngươi đi leo tường cho gia, leo tường Thành Kinh Mặc đó, nếu như không thể tự bảo vệ bản thân thì ngươi chết ở bên ngoài là được.”

Dạ Nhị nhìn Dạ Nhất một cái với vẻ đồng cảm, nhưng không ngờ khi mình thu ánh mắt lại thì lại đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt bực bội của chủ nhân, hắn vội vàng cúi đầu, nhưng vẫn nghe chủ nhân nói một câu: “Dạ Nhị, ngươi có chủ ý gì không?”

Dạ Nhị cũng muốn nói là leo tường, đây là cách nhanh nhất để gặp được mỹ nhân, đặc biệt là lúc hai nước đang giao binh.

Nhưng có vết xe đổ của Dạ Nhất trước rồi, hắn chỉ có thể miễn cưỡng mà nói một câu: “Gia, chúng ta tiến công đánh Thành Kinh Mặc đi, bất kể thắng thua, công chúa đều sẽ nghênh chiến, đến lúc đó ngài sẽ gặp được nàng ấy rồi.”

“Nhưng nàng ấy sẽ cảm thấy ta là kẻ địch, ta không muốn làm kẻ địch với nàng ấy.” Gia ai oán mà nói, mấy thị vệ ở bên cạnh hắn trực tiếp quỳ xuống với hắn.

Không làm kẻ địch với công chúa Kinh Mặc, vậy mấy ngày nay gia làm gì vậy, còn lấy cái cớ chiến thắng để ép người ta hoà thân nữa chứ?

Nhưng mấy lời thật lòng này, bọn họ thật sự không có lá gan để nói ra.

“Vậy gia à chúng ta làm sao đây? Mười vạn binh mã của Đại Lương hiện tại đã ở đằng sau chúng ta rồi, đến lúc đó trước sau tấn công, thì cho dù gia ngài có là thiên tài thì chúng ta cũng không thể chạy khỏi.” Dạ Tam thì đã quen với sự làm xằng làm bậy của gia sau khi gặp công chúa Kinh Mặc rồi, rất là xứng chức mà nhắc nhở.

Mấy ngày này bọn họ không tiến công thành Kinh Mặc thì cũng thôi đi, bây giờ biết binh mã Đại Lương đã xâm nhập vào đất của Tử Húc rồi, mà vẫn chả hỏi han ngó ngàng đến, đây thật đúng là ngồi yên đợi chết mà.

“Vậy ngươi cảm thấy gia nên làm thế nào?” Lần này nam nhân áo trắng nghe thấy thế cục chiến trường, cảm xúc bình tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều.

“Gia, chúng ta tiến công thành Kinh Mặc đi, chỉ cần lấy được thành Kinh Mặc thì bên công chúa sẽ không thể trước sau gọng kìm, đến lúc đó chúng ta bắt ba ba từ bình lớn, đến lúc đó công chúa chỉ có thể đưa tay chịu trói, người đưa nàng ấy về kinh không phải được rồi sao.” Dạ tam càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn không màng đến sắc mặt đã trở nên âm trầm của gia nhà mình.

“Ừm, sau đó bá tánh thành Kinh Mặc lang thang mất tích, sau đó Kinh Mặc sẽ đau lòng buồn bã cho sự tính toán sai của mình, thậm chí cả đời sẽ áy náy tự trách, ừm, Dạ Tam, ngươi quả đúng là tính toán rất hay, là ai cho ngươi lá gan có chủ ý đánh thành Kinh Mặc vậy, ngươi….” Lúc nam nhân áo trắng nhìn Dạ Tam, nơi đáy mắt đã toàn là lửa giận, Dạ Tam không ngờ mấy câu phân tích tình thế của mình lại khiến gia phẫn nộ như vậy, hắn hoảng loạn mà quỳ xuống đất, nhưng không biết nên nói lời thỉnh tội gì nữa.

Lời của hắn hoàn toàn là đứng trêи lập trường của chủ tướng một quân, nếu như lần này bị công chúa Kinh Mặc lấn lướt thì người ngồi trêи long kỷ Cảnh Thành kia chắc chắn sẽ lấy mạng của gia nhà bọn họ.

“Gia, Dạ Tam đáng lẽ phải để ý đến cảm nhận của công chúa Kinh Mặc, nhưng Dạ Tam cũng là vì lo cho gia, bên Hoàng thượng đã truyền Thánh chỉ tới, muốn ngài đánh hạ thành Kinh Mặc trong vòng ba ngày, nếu không sẽ là kháng chỉ, nếu như vậy thì ám vệ mà ngài ấy phái tới sẽ có thể lấy mạng của ngài bất kỳ lúc nào, ngài…..” Dạ Tam tuy quỳ trêи mặt đất, nhưng lời nói dõng dạc có hồn, hắn thật sự là nghĩ cho gia nhà mình.

“Ai nói với ngươi là ta muốn lấy được thành Kinh Mặc vậy?” Nam nhân đột nhiên cười ra thành tiếng, chỉ là sau khi cười, trêи mặt hắn chỉ còn lại sự âm trầm.

“Gia ngài….” Dạ Tam gần như là không dám tin vào tai của mình, mấy ngày này gia ngừng ở bên ngoài thành Kinh Mặc mà chẳng hề tiến công, hắn luôn tưởng gia đang đợi cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hoà, nhưng không ngờ, gia vốn không có dự định đánh thành Kinh Mặc.

“Dính đến tên nàng ấy, gia sẽ không động vào một chút.” Thanh âm của nam nhân chậm rãi mà thốt ra, kiên định, mang theo tình cảm quyến luyến, giống như ở giữa kẻ răng của hắn không phải là một thành trì, mà là đôi môi mềm mại của người nữ tử mà mình yêu nhất.