Tung Hoành Cổ Đại

Chương 701: Tình Nghĩa Quyến Luyến




“Lần này, chép ‘thần nông bản thảo’ mười lần, còn tái phạm, đuổi khỏi sư môn.” Lời nói của Ôn Yến lạnh lẽo như băng, nghĩ tới bộ dạng mũi miệng chảy máu của Tống Vĩnh Kỳ ở trong tẩm thất vừa nãy, cô cũng kinh sợ rất lâu.

Cô cuối cùng vẫn yêu thương đứa trẻ An Nhiên này, không dám nói ra cảnh máu tanh trong phòng.

“Sư phụ, An Nhiên biết rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa.” An Nhiên biết nguyên tắc hành y của sư phụ, đó cũng là mục tiêu của bản thân, nếu như không phải là vì sư phụ, cậu bé sẽ không để mình có ngoại lệ này.

“Các con trở về trước đi.” Công chúa Ôn Tư nói xong thì xoay người đi vào trong tẩm thất của Tống Vĩnh Kỳ, lúc này nam nhân nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, cho dù ngủ rồi, chân mày vẫn ẩn chứa sự ưu tư, cô cầm khăn lông, nhúng vào trong nước ấm, vắt khô, sau đó nhẹ nhàng lau trán của Tống Vĩnh Kỳ.

Đọc chương đầy đủ CHƯƠNG 703: TÌNH NGHĨA QUYẾN LUYẾN.

Rất rất lâu sau, cô cuối cùng cũng nhìn thấy lông mi của Tống Vĩnh Kỳ động đậy, thấy y cuối cùng cũng không muốn mở mắt ra, cô cuối cùng vẫn không nhịn được mà khẽ nói: “Mặc kệ trước đây chàng đã làm gì, ta đều sẽ tha thứ cho chàng, bởi vì lỗi sai ở ta, ta đã quên mất chàng, quên mất con của chúng ta.”

Ôn Yến biết Tống Vĩnh Kỳ là đang sợ hãi, hai người ở bên nhau nhiều năm, cô trước nay chưa từng cho y cảm giác an toàn, chỉ nghĩ vậy, Ôn Yến cũng cảm thấy vô cùng áy náy rồi.

“Bản lĩnh của An Nhiên ta rõ hơn bất kỳ ai, độc trên người chàng cũng là của bên phía Đại Lương, nữ nhân của Tử Húc Quốc không có năng lực làm được, chỉ là có một điểm, ta hy vọng chàng có hiểu, chàng có thể dùng tâm cơ với ta, nhưng trước hết không thể tổn hại thân thể của chàng, đây là giới hạn của ta.” Ôn Yến khẽ nói, khi nói chuyện vẫn nắm chặt tay của Tống Vĩnh Kỳ.

Khi ký ức của Ôn Yến từ từ tràn về, cô thấy trong lòng Tống Vĩnh Kỳ chỉ còn lại sợ hãi, cô cũng không biết ngộ nhỡ Tống Vĩnh Kỳ thật sự không chống đỡ được, cô sau này phải làm như nào?

Cô chỉ muốn giải độc cho ý, để y sống tiếp.

Mãi đến khi giải được độc trên người y rồi, cô mới khôi phục sự trấn định và bình tĩnh như mọi khi, liên quan đến đầu đuôi của tất cả chuyện này cô cũng đoán được tám chín phần.

Tống Vĩnh Kỳ tự nhiên hiểu Ôn Yến nhất, khi quyết định dùng khổ nhục kế y đã nghĩ tới, ngộ nhớ Ôn Yến trách mắng thì phải làm sao?

Nhưng y thật sự không có cách nào nữa rồi, chỉ có dùng cách như này mới có thể khiến y tiếp cận Ôn Yến, mới có thể làm tan lớp băng trước mặt bọn họ.

Y thậm chí cũng chưa từng nghĩ, khi Ôn Yến thật sự nhớ được mọi chuyện trước kia, thật sự để tâm đến y, y phải đối mặt với cô như nào.

Y thậm chí từng nghĩ, nếu như Ôn Yến biết tất cả chuyện này, cô chắc chắn sẽ rất tức giận, khả năng giữa bọn họ không thể được nữa.

Cho nên mọi chuyện trước kia, y đã dùng cơ thể của mình tiến hành một ván cược, cược trong lòng của Ôn Yến có tình cảm với mình.

Y đã cược thắng, lại không dám nhìn thành quả chiến thắng của mình, bởi vì y cuối cùng vẫn là dùng quỷ kế với nữ nhân mà mình yêu.

Cho nên, cho dù tỉnh lại y cũng không dám mở mắt, y thậm chí muốn dùng lý do gì đó đến lấy sự tha thứ của Ôn Yến.

Lại không ngờ không đợi mình mở miệng, Ôn Yến đã lựa chọn tha thứ.

Cũng phải, trên thế giới này không có ai hiểu y hơn cô, cô biết sự khó xử của mình, càng biết tâm ý của mình, sự hiểu lầm có thể xuất hiện giữa các đôi tình lữ khác nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện giữa bọn họ, bởi vì giữa bọn họ đã trải qua vô số lần sinh sinh tử tử, sự tín nhiệm sớm đã ăn sâu vào trong linh hồn.

Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng mở mắt ra, trong ánh mắt đều là ánh mắt lấp lánh, y nắm ngược tay của Ôn Yến, muốn cười, nhưng trong nụ cười đều là sự đắng chát.

“Ôn Yến, đừng rời đi nữa, đừng tiếp tục...” Tống Vĩnh Kỳ dốc hết sức lực toàn thân của mình, khẽ nói, cầu xin, Ôn Yến nhìn ánh mắt chân thành như trẻ con của y, trái tim mềm nhũn thành nước, cô gật đầu với Tống Vĩnh Kỳ, gật hết cái này đến cái khác.

“Nếu như thân thể của ta không đáng ngại nữa, thấy nàng gật đầu, ta chắc chắn sẽ vác nàng trên vai xoay vài vòng, nhưng ta...” Tống Vĩnh Kỳ có hơi tiếc nuối, y không muốn để Ôn Yến nhìn thấy mình suy nhược vào lúc này, nhưng y lại tham lam không muốn để cô rời khỏi, nếu như đây là một giấc mơ, y cũng hy vọng giấc mơ này có thể kéo dài hơn nữa.

“Chàng cố gắng nghỉ ngơi đi, ngày vác ta lên vai còn có rất nhiều, chỉ là chàng bây giờ suy nhược như này, chàng chắc chắn có thể vác nổi ta không?” Ôn Yến cười hỏi, trong lời nói mang theo sự trêu đùa, cô đã đổi thân thể của công chúa Ôn Tư, vẫn là dáng vẻ thiếu nữ, so với trước đây còn gầy hơn nhiều, lại vẫn thích dùng cân nặng của mình mà trêu đùa.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm Ôn Yến, rất nghiêm túc nói: “Nàng bây giờ thật sự rất đẹp.”

“Ta trước đây không đẹp phải không?’ Khi Ôn Yến hỏi đáy mắt đang mang theo vài phần phiền não, tuy nữ nhân đều thích người mình yêu khen mình xinh đẹp, nhưng sau khi khen xong thì nói bản thân trước đây rất xấu, điều này khiến trong lòng người ta rất không vui.

Nữ nhân đều để tâm đến dung mạo của mình, mặc kệ là bây giờ hay trước kia, nhất là dáng vẻ của mình ở trong mắt người mình yêu.

“Tống Vĩnh Kỳ, chàng quả thật vẫn là thích ta của lúc trẻ, năm đó ta đều là mẹ của hai đứa trẻ rồi, còn mang theo đứa nữa, ta...” Bởi vì Tống Vĩnh Kỳ không lên tiếng, Ôn Yến tự dưng chột dạ, lúc đầu hình như cô chưa từng chú ý tới dung mạo của bản thân, bây giờ nghĩ lại, thật là...

“Ôn Yến, ở trong mắt ta, nàng chính là người đẹp nhất, mặc kệ khi nào, mặc kệ trước kia hay sau này, cho dù nàng tóc bạc trắng, ở trong mắt ta nàng đều đẹp nhất, thật đấy, thật đấy.” Tống Vĩnh Kỳ trước kia rất ít nói lời ngọt ngào, trong khoảng thời gian mất đi Ôn Yến y cũng tự phản tỉnh, lại không ngờ lần nữa sau khi gặp được Ôn Yến, bản thân vậy mà cũng có thói quen nói lời ngọt ngào.

Ôn Yến kiêu ngạo mỉm cười, cô biết mình chỉ lớn lên bình thường, đương nhiên Tống Vĩnh Kỳ bằng lòng nói mình khuynh quốc khuynh thành thì cô nhận, ít nhất khuynh quốc khuynh thành ở trong mắt y không phải sao?

Chỉ là Tống Vĩnh Kỳ sau khi nói xong thì thở một hơi, Ôn Yến cuối cùng, thấy Tống Vĩnh Kỳ đã vất vả ngồi dậy, đầu dựa vào vai của Ôn Yến, nói một tiếng: “Ta ngược lại hy vọng nàng vẫn mang dáng vẻ trước đây, như thế ta đứng ở trước mặt nàng người khác còn sẽ không chúng ta xứng đôi, nhưng bây giờ, hai chúng ta ở bên nhau, người khác đều sẽ nói ta trâu già gặm cỏ non.”

Lời oán trách nhẹ nhàng của Tống Vĩnh Kỳ vẫn thành công chọc Ôn Yến vui vẻ, Ôn Yến nhìn tóc bạc trên đầu của y, vẻ mặt hơi nhăn lại, đột nhiên tự dưng đau lòng.

Rất nhiều lời, không cần nói, cô biết, y già đi là vì cô.

“Ôn Yến, nàng sẽ không chê ta chứ? Ta...” Tống Vĩnh Kỳ thấy Ôn Yến không nói chuyện, đột nhiên trở nên căng thẳng, y hỏi mà mang theo giọng điệu căng thẳng.

Ôn Yến ôm Tống Vĩnh Kỳ, ôm rất chặt, hận không thể đem y khảm vào trong xương máu của mình.

“Kỳ, chàng từng để tâm đến dung mạo của ta không? Mặc kệ ta là Dương Bạch Lan, hay là Ôn Yến, chàng đều yêu không phải sao? Dương Bạch Lan và Ôn Yến cách biệt không phải chỉ một đoạn, một người xinh đẹp, một người bình thường, người chàng thích là con người của ta, hay là lớp da của ta, ta cũng vậy, mặc kệ chàng trẻ cường tráng, hay tóc bạc cả đầu, chàng đều là người ta yêu, có trách nhiệm, biết gánh vác, có một trái tim nhân từ.”

Lời nói của Ôn Yến giống như ôn tuyền chảy róc rách, khiến trái tim của Tống Vĩnh Kỳ bình yên không thôi, y trước nay chưa từng nghĩ, Ôn Yến của y nói lời tình ý, cũng khiến người ta trầm luân như vậy.

Nếu như có thể lựa chọn, y thật sự muốn chết trong khoảnh khắc này, người trong lòng ở trước mặt mình, mỉm cười nói yêu y.

Y trước nay chưa từng nghĩ cuộc đời của mình vậy mà còn có thể mỹ mãn như vậy.

Hai người đều dường như quên đi thân phận của mình, quên đi mình con còn con trai con gái, ở trong tẩm thất này, bọn họ giống như quay lại năm đó, khi bọn họ vừa mới quen biết...