Tung Hoành Cổ Đại

Chương 592: Giằng co cùng trần nguyên khánh




“Ta từng bị người của Tử Húc Quốc bắt đến Thành Thượng Lật ở, mấy ngày đó sống rất...” Kinh Mặc giống như đã nhớ đến chuyện buồn bã gì đó, nói xong rồi còn không quên thở dài.

“Có phải bọn họ ăn hiếp người hay không? Mấy tên súc sinh Tử Húc Quốc đó, không thèm quan tâm đến dân chúng chúng ta thì thôi đi, vậy mà còn dám...” Trần Tử Ham thấy Kinh Mặc buồn bã như thế, đã quăng đi những kiêng dè trong lòng, hắn quan tâm hỏi.

“Đường đường là công chúa Đại Lương bị người ta bắt đến nước khác thì thôi đi, còn ăn không đủ no mặc không đủ ẩm, còn...” Kinh Mặc tiếp tục cúi đầu, cô bé đã hiểu rõ chiến thuật này rất chính xác, chỉ cần cô bé tiếp tục, những người yêu thương cô bé này sẽ phấn đấu quên mình mà đi theo cô bé giêt vào Thành Thượng Lật.

“Tiểu tổ tông, Trần Tử Ham ta đi cùng người, nếu bọn họ dám ăn hiếp người thì phải chuẩn bị sẵn sàng bị chúng ta trả thù điên cuồng, lần này chúng ta phải làm cho bọn họ nhớ đời, để cho bọn họ biết rõ, ai có thể đụng vào, ai không được đụng vào.” Trần Tử Ham nhìn Kinh Mặc, khẽ nói.

Kinh Mặc không ngờ chỉ nói mấy câu mà đã làm cho Trần Tử Ham xúc động mạnh đến thế, cô bé biết Trần Tử Ham rất tốt với cô bé, nhịn không được cảm động đến rơi nước mặt.

Nước mắt của Kinh Mặc đã thành công dập tắt lo lắng trong lòng mọi người, trong mắt và trong lòng bọng họ, bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải là tính mạng của bọn họ, mà là vinh nhục của tiểu công chúa.

Không có ai hiểu rõ sự thông minh đáng yêu của tiểu công chúa hơn bọn họ, không có người nào quan tâm đến sự vinh nhục của tiểu công chúa hơn bọn họ.

Cho nên bọn họ sẵn lòng chiến một trận, cho dù biết có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà ngay từ đầu tiểu công chúa đã nói, cho dù bọn họ có chết đi thì người nhà bọn họ cũng sẽ được chăm sóc tử tế, nhiêu đó đã đủ rồi.

“Các ngươi yên tâm đi, ta cũng rất yêu quý tính mạng của ta, nếu không nắm chắc trăm phần trăm, ta sẽ không dẫn các ngươi đi chịu chết.” Kinh Mặc khẽ nói, cảm động nhìn mấy người đang vô cùng tức giận trước mặt.

“Tiểu công chúa, người nói đi, chúng ta phải làm thế nào?” Một hán tử có thân hình cao lớn thấy người đối diện có vẻ hơi buồn bã, nhanh chóng nói.

“Đổi đường đến Thành Thượng Lật.” Kinh Mặc khẽ nói, đáy mắt hiện ra một chút vui mừng.

“Được.” Mọi người đồng thanh nói, Trần Tử Ham bế Kinh Mặc lên, đi thẳng về hướng Thành Thượng Lật.

Lúc đi đến cửa Thành Thượng Lật, trời con chưa sáng, Kinh Mặc dẫn theo bọn họ lặng lẽ đi đến một góc tường thành, nhìn cửa động mà cô bé đã che giấu kỹ, mắt sáng lên vì sung sướng.

“Trần lão nhị, ngươi đi tìm người chạy về quân doanh truyền tin, nói cho bọn họ, kho lúa của Thành Thượng Lật đã bị đốt, ngươi làm Lý Trường An tùy cơ ứng biến.” Kinh Mặc cười nói với Trần Tử Ham.

Trần Tử Ham nhìn Kinh Mặc, đã hiểu bọn họ phải làm gì, hắn nói với Kinh Mặc: “Tiểu công chúa thật giỏi quá, không ngờ còn nghĩ ra được cách này. Nhưng chuyện dẫn người đi đốt kho lúa này để cho ta làm đi, người đi quân doanh truyền tin.

Khi Trần Tử Ham nói chuyện với Kinh Mặc, trong mắt toàn là vẻ vui sướng và kinh ngạc, hắn không ngờ Kinh Mặc lại có ý đồ với lương thảo.

Tử Húc Quốc khác với Đại Lương, tuy binh sĩ của Tử Húc Quốc cũng đóng quân ngoài thành giống Đại Lương, nhưng Tử Húc Quốc lưng dựa vào Thành Thượng Lật, cung cấp toàn dựa vào kho lúc của Thành Thượng Lật.

Bởi vì chuyện này liên quan đến thức ăn của hơn mười vạn đại quân, cho nên Thành Thượng Lật vẫn luôn có trọng binh canh gác, nếu muốn đốt kho lúa thì chắc chắn rất khó khăn, cũng có nguy hiểm cao.

Cho nên ý của Trần Tử Ham là để Kinh Mặc nói cho bọn họ kế sách để tiến vào Thành Thượng Lật là đủ rồi, chuyện thực hiện sẽ do bọn họ làm.

Dù sao Kinh Mặc vẫn còn là một đứa con nít.

“Trần lão nhị, ngươi lại quên trong số chúng ta, lời nói của người nào mới có tác dụng rồi đúng không?”

Kinh Mặc hiểu ý của Trần Tử Ham, trong lòng vừa cảm ơn hắn, đồng thời trong miệng cũng tuôn ra những lời nói đầy bực bội.

Trần Tử Ham không nói gì, hắn biết phải nghe lời Kinh Mặc, nhưng mà bảo hắn dẫn theo một đứa bé đi mạo hiểm, hắn thật sự không làm được.

“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ngươi mau đi sắp xếp người, chúng ta đông thế này mà đứng ở đây mãi sẽ bị phát hiện đó.” Kinh Mặc liếc nhìn xung quanh, tuy vẫn không có gì khác thường nhưng cô bé vẫn nhịn không được lo lắng.

Trần Tử Ham không dám nói gì nữa, hắn chỉ lo lắng nhìn thoáng qua Kinh Mặc rồi lập tức sắp xếp người đi truyền tin.

“Nhớ kỹ, nhất định phải nói lời nhắn này cho Lý tướng quân nghe, là Lý Trường An Lý tướng quân, không phải đại tướng quân Trần Nguyên Khánh.” Kinh Mặc khẽ dặn dò, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

“Tiểu công chúa yên tâm đi, cho dù ta có chết cũng sẽ truyền lời nhắn đến cho Lý tướng quân.” Người Trần Tử Ham tìm chính là người có tuổi nhỏ nhất trong đám thổ phỉ, hắn không khuyên được Kinh Mặc, nhưng vẫn cố gắng dùng cách của hắn để che chở những đứa bé nhỏ tuổi.

“Cẩn thận,” Kinh Mặc khẽ dặn dò xong, lập tức dẫn đầu chui vào động.

Cậu thiếu niên mười mấy tuổi nhìn thấy các đồng bọn của cậu đều đi theo Kinh Mặc chui lỗ chó vào trong Thành Thượng Lật rồi mới yên tâm rời đi, trong lòng cũng vô cùng hào hùng, bởi vì tiểu công chúa và các huynh đệ cho cậu nhiệm vụ càng gian khổ hơn, cậu nhất định phải nhanh chóng truyền tin này đến trong tay của Lý tướng quân.

Sau khi vào Thành Thượng Lật rồi, trên mặt Kinh Mặc lại có thêm một chút lo lắng, tuy nói kế hoạch vào Thành Thượng Lật lần này cô bé đã có tính toán từ trước rồi, nhưng cô bé lại không biết bây giờ tình hình trong quân doanh Đại Lương như thế nào, cô bé càng không biết Lý Trường An có thể tiếp quản được quân đội như mong muốn hay không, cũng không biết bọn họ có thể giết vào thành kịp lúc không.

Kinh Mặc hoàn toàn không biết, tình hình chiến đấu trong quân doanh còn đơn giản hơn nhiều so với những gì cô bé, Lý Trường An và Tô Diễn suy nghĩ nhiều, không ai ngờ được, đối với Trần Nguyên Khánh, sát khí lớn nhất lại là Kinh Mặc.

“Làm sao các ngươi có được hổ phù? Là đứa bé kia đúng không? Đứa bé kia là do các ngươi cài vào?” Trần Nguyên Khánh không muốn tin cô bé gọi là Kim Bảo kia lại sẽ trộm mất hổ phù của hắn, nhưng mà bây giờ nhìn Lý Trường An bình tĩnh thong dong đến thế này, hắn nhịn không được muốn nổi điên, nhịn không được muốn biết sự thật.

“Lần này ta cũng đã mở mang hiểu biết rồi, vì đạt được lợi ích mà các ngươi còn có thể lợi dụng một đứa bé hồn nhiên nữa.” Trần Nguyên Khánh thấy Lý Trường An không nói tiếng nào, nhịn không được châm chọc.

Mấy năm nay hắn luôn cao cao tại thượng, ngay cả Tống Vĩnh Kỳ cũng đều phải nể mặt hắn, tuy bây iờ hổ phù đã bị đánh cắp, nhưng hắn vẫn là đại tướng quân thống soái toàn quân, hắn chướng mắt mấy trò vặt của Lý Trường An.

“Nếu không phải đứa bé kia, cho dù Hoàng Thượng hạ chỉ thì chỉ sợ Trần tướng quân cũng sẽ không ngoan ngoãn giao hổ phù ra đúng không?” Lý Trường An lại tỏ ra rất bình tĩnh trước những lời châm chọc của Trần Nguyên Khánh, hắn bình tĩnh mà nói ra tất cả sự thật, nếu nói bọn họ lợi dụng con nít là đê tiện, vậy thì Trần Nguyên Khánh không chịu vâng theo quân lệnh rõ ràng cũng chẳng cao thượng hơn bọn họ bao nhiêu ca.

“Nói bậy, Hoàng Thượng sẽ không hạ chỉ như thế, Hoàng Thượng đối với ta...” Trần Nguyên Khánh còn định nói Hoàng Thượng tin tưởng lòng trung thành của hắn, nhưng mà lời nói vừa đến cửa miệng, hắn đã dừng lại.

Từ sau khi Hoàng Thượng đăng cơ đến giờ, hắn đã không còn hoàn toàn trung thành với Hoàng Thượng nữa, bởi vì Trần Vũ Trúc, hắn cách Hoàng Thượng càng lúc càng xa, Hoàng Thượng không động đến hắn một là vì hổ phù, hai là vì trong triều không có ai có thể nhận chức vị tướng lãnh cả, nhưng mà bây giờ hình như đã khác rồi.

Hổ phù đã rơi vào tay Lý tướng quân, mà Lý Trường An là thống lĩnh của Phi Long quân, Phi Long Môn đài tạo tướng quân còn nghiêm khắc hơn so với trong quân rất nhiều, bây giờ Lý Trường An cũng đã có đủ năng lực để thay thế.

Cho nên, bây giờ Hoàng Thượng không có lý do gì mà không cướp quyền của hắn cả.

Trần Nguyên Khánh nở một nụ cười khinh bỉ nhạt nhẽo, nói khẽ: “Không có thánh chỉ của Hoàng Thượng thì các ngươi chính là đang tùy ý làm bậy, ta không phục, các tướng sĩ thủ hạ của ta cũng không tâm phục khẩu phục.”

Bây giờ Trần Nguyên Khánh đang đánh cược, đánh cược Tống Vĩnh Kỳ sẽ không đổi chủ tướng, những mà hắn lại không tìm được lý do để Tống Vĩnh Kỳ không đổi chủ tướng.

Là do hắn sơ suất, hắn đánh giá cao chính hẳn, hắn đã để ý Lý Trường An từ lâu, chỉ là hắn vẫn luôn cho rằng Lý Trường An đến nơi này là để chỉ đạo quân Khắc Châu, dù sao Tô Diễn chỉ mới thống soái quân đội không bao lâu, nhưng không ngờ rằng, bọn họ đã có ý đồ làm Lý Trường An thay thế từ lâu.

“Thánh chỉ đang ở trên tay ta, Trần tướng quân có thể nhìn kỹ, ngài và Hoàng Thượng đã làm quân thần nhiều năm, đương nhiên cũng rất quen thuộc chữ viết của Hoàng Thượng.” Tô Diễn thấy Trần Nguyên Khánh vẫn còn ngoan cố chống cứ, nhịn không được đưa bức thủ dụ do Kinh Mặc giả mạo Hoàng Thượng ra đặt trước mặt Trần Nguyên Khánh.

Trần Nguyên Khánh lập tức thay đổi sắc mặt kịch liệt, hắn không ngờ rằng, tất cả những gì hắn đang thầm lo lắng trong lòng lại nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt hắn như thế.