Tung Hoành Cổ Đại

Chương 559: Giữa ta và ôn yến thì ngươi chọn ai?




Khi Vạn Lương nhận ra mình bị Cửu Vương Gia đưa vào trong một cái hang, lúc ấy Cửu Vương Gia đã rời đi, hơn nữa còn mang hết những bức tranh mà nàng dày công vẽ đi.

“Đúng là tên nam nhân đáng ghét, khiến ta lỡ việc của môn chủ, chờ đến khi ta gặp môn chủ, đến lúc đó ta sẽ tố cáo ngươi.” Vạn Lương tức giận nói, sau đó liền tiếp tục đi ra cửa để thăm dò tình hình bên ngoài, mấy ngày gần đây tâm trạng của nàng cực kỳ tốt, nhất là khi nhìn thấy những người được huấn luyện bài bản đang đi lại vội vã, tấp nập,còn có người đang âm thầm lên kế hoạch cho tương lai, đương nhiên những thứ mà nàng nhìn thấy nhiều nhất chính là gà bay chó sủa.

So với sự hoảng sợ của bọn họ, Vạn Lương đang chờ mong một điều gì đó bất ngờ xảy đến, nàng thậm chí còn tốt bụng đến giúp đỡ mọi người thu dọn đồ đạc.

Nàng không ngờ rằng sự thoải mái, hồn nhiên của nàng đã lọt vào mắt của Tống Vân Lễ. Hôm nay sắc mặt của Tống Vân Lễ đã rất tốt, đương nhiên nước da đẹp ấy của y là do phấn phủ trên mặt. Ở một cấp độ khác, ngay cả một người đàn ông bình thường cũng sẽ trắng lên một chút, huống chi lúc đầu màu da của Cửu Vương đã rất trắng rồi.

Cửu Vương mặc một chiếc áo choàng màu tím bằng gấm nặng nề, trang điểm còn đậm hơn cả nữ tử, nhìn Vạn Lương nở một nụ cười ấm áp.

“Ngươi rất hào hứng sao, vì sao thế?” Chẳng lẽ ngươi không biết rằng, khi Lang Phong Đỉnh bị công kích, thì cũng là cũng là lúc Cửu Vương Gia chết sao?” Y biết Cửu Vương Gia rất quan tâm nữ nhân này, cho nên đã uy hiếp nàng, Cửu Vương Gia nhất định sẽ không nói cho Vạn Lương.

“Có người muốn sống, có người muốn chết, ta cao hứng có thể là bởi vì ta cũng sắp chết rồi. Sống ở Lang Phong Đỉnh này ta đã trải qua hết mọi chuyện, bây giờ chết là cách giải thoát tốt nhất.” Trước mặt Tống Vân Lễ, Vạn Lương đã cố tỏ ra nàng có thể rất mạnh mẽ, thế nhưng những điều mà nàng ta nói ra lại khiến y cảm thấy không thuyết phục chút nào.

“Đây đúng là lần đầu tiên ta thấy có người muốn chết, ta thật sự muốn ngay lập tức đáp ứng cho ngươi đó.” Tống Vân Lễ cười nói với Vạn Lương, lúc trước y cũng không để ý rằng, nữ nhân bên cạnh của Cửu Vương Gia này không chỉ xinh đẹp mà còn còn vô cùng thú vị.

“Thế vậy thì không được rồi, lão ma tử của ta nói, chúng ta sống chết đều có nhau, ngươi muốn chết thì cũng phải hỏi hắn ta chứ.” Vạn Lương sửng sốt trước lời nói của Tống Vân Lễ, nàng vội vàng đến chỗ Cửu Vương Gia để nói chuyện, mặc dù không biết giữa Tống Vân Lễ và Cửu Vương Gia có quan hệ như thế nào, nàng luôn cảm thấy rằng Tống Vân Lễ đối với Cửu Vương Gia có chút gì đó ghen tị.

Cho nên lúc này Cửu Vương Gia trở thành một tấm là chắn tốt nhất.

Tống Vân Lễ nhìn Vạn Lương cười nói: “Cửu Vương Gia nói không chừng là không muốn chết, cho nên ngươi đừng làm vẻ mặt hào hứng như vậy. Vẻ mặt hào hứng của ngươi khiến ta cảm thấy ngươi mới chính là kẻ thù của ta.”

“Vậy thì quả nhiên là bi kịch của ngươi rồi, hôm nay có biết bao nhiêu người rất vui sướng, nếu như vui sướng làm cho ngươi hận như thế, thì bây giờ ngươi đã tức chết rồi.” Vạn Lương rất chân thành nhắc nhở Tống Vân Lễ, Tống Vân Lễ lại nhìn chằm chằm Vạn Lương, đột nhiên tới gần Vạn Lương, cúi người, ghé sát miệng vào bên tai của nàng ta, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại ôn dịch ở Kinh Thành và thành Khắc Châu đang hoành hành, ngươi muốn chạy trốn thì cũng không thoát được ôn dịch đâu.”

“Ta đã nghe nói về tên phản thần tặc tử Tống Vân Lễ, vừa là kẻ phản bội lại là kẻ trộm, bây giờ ngay cả ôn dịch cũng là do ngươi lây lan ra, thật sự là......” Vạn Lương cười, nhưng nàng ta không ngờ rằng khi Tống Vân Lễ tiến đến gần nàng, ôn dịch đã lan từ hơi thở của y sang nàng, lan ra toàn thân.

“Đúng là ta có năng lực này đấy, nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ đáp ứng cho ngươi, Cửu Vương Gia rất thích ngươi, nói không chừng sẽ giúp ngươi tìm thuốc giải đó. Ta bật mí cho ngươi biết, thuốc giải rất dễ tìm, và thuốc giải chính là máu của Ôn Yến, hiện tại tất cả người ở Kinh thành và Khắc Châu Thành, cả binh lính của Khắc Châu cũng đều bị trúng độc, máu của Ôn Yến căn bản là không cứu được tất cả mọi người, nhưng là để cứu ngươi, chắc hẳn Ôn Yến sẽ tình nguyện thôi, bởi vì quan hệ giữa Ôn Yến và Cửu Vương Gia cũng không tồi, chỉ có điều là là không biết rằng giữa ngươi và Ôn Yến thì Cửu Vương Gia sẽ chọn ai đây. Ta đúng thật là thiên tài mà, sao có thể nghĩ ra được những câu hỏi thú vị như thế này nhỉ?” Tống Vân Lễ giống như đang tự nói một mình vậy, sau khi nói dứt câu, y cười phá lên một cách điên cuồng.

“Ngươi thật sự là quá nham hiểm. Tống Vân Lễ, ngươi nhất định sẽ gặp quả báo thôi.” Vạn Lương nhìn Tống Vân Lễ kiêu ngạo rời đi, vẻ mặt của nàng càng thêm tức giận, nàng hét về phía sau lưng của Tống Vân Lễ, nhưng mà không có người nào biết được rằng trong lòng nàng lúc này đang vô cùng bối rối.....

“Gặp quả báo hay không là chuyện của ta, còn ngươi có thể sống được hay không đó là việc của Vương Gia, Cửu Vương Gia của ta đã từng rất thích Ôn Yến, chỉ là không biết được rằng hiện tại bây giờ hắn ta đang thích ngươi nhiều hơn hay thích Ôn Yến nhiều hơn mà thôi?” Trên mặt Tống Vân Lễ nở một nụ cười nham hiểm, nụ cười ấy giống như những cơn gió trong cái ngày mùa đông lạnh giá nhất, vụt một cái lấy đi hết những ấm áp trong lòng của Vạn Lương, nàng cảm giác như mình đang rơi vào một cái động băng vậy.

Nàng biết rõ rằng mình đã bị trúng độc, Tống Vân Lễ sẽ không nói dối những chuyện như thế này.

Nếu như không dùng máu của môn chủ thì nhất định nàng sẽ chết, thế nhưng mà nếu như dùng máu của môn chủ thì nàng sẽ chính là người giết môn chủ.

Phải làm sao đây?

Theo bản năng thì Vạn Lương không muốn chết chút nào, thế nhưng mà nếu như tính mạng của nàng phải trả giá bằng cái chết của môn chủ, nếu thế thì nàng can tâm tình nguyện chết còn hơn.

Không chỉ là bởi vì môn chủ mà còn là vì tình cảm của Cửu Vương Gia dành cho Ôn Yến.

Vạn Lương vội vã trở về phòng ngủ của mình và Cửu Vương Gia, Cửu Vương Gia đang ngồi ở đó đọc sách. Dường như những chuyện ồn ào, náo loạn ở bên ngoài kia không hề khiến hắn ta có chút bận tâm.

Vạn Lương trước kia vốn dĩ rất thích sự điềm đạm của hắn ta, nhưng bây giờ nàng......

Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Cửu Vương Gia, ôm lấy cổ của hắn ta, nhẹ giọng hỏi: “Nếu như ta với môn chủ cùng bị rơi xuống nước, người sẽ cứu ai?”

Cửu Vương Gia nhìn Vạn Lương, có chút hơi đau đầu, giống như là ngày rời Lang Phong Đỉnh càng ngày càng gần, vấn đề của Vạn Lương càng ngày càng phức tạp, trước kia ông cùng môn phái bị đuổi giết, ông đã cứu ai, hiện tại thì......

“Ta sẽ cứu Ôn Yến.” Cửu Vương Gia thẳng thắn đáp lại, giống như mọi sự lựa chọn của hắn ta đều là Ôn Yến, lần này cũng không ngoại lệ.

Chỉ là không giống với trước đây, Vạn Lương không đuổi theo Cửu Vương Gia để hỏi xem hắn ta sẽ cứu ai. Dường như lần nào Cửu Vương Gia cũng đưa ra một lý do chính đáng. Chẳng hạn như võ công của nàng rất cao cường, sát thủ truy đuổi được cũng sẽ chỉ bị cho là thích khách......

Vạn Lương lặng lẽ nhìn Cửu Vương Gia, trên mặt lộ ra vẻ rất thất vọng, hành động của nàng khiến cho Cửu Vương Gia có chút gì đó hơi khó hiểu, ông đột nhiên ôm vào eo của Vạn Lương nhẹ nhàng nói: “Nàng đã từng nói cho ta biết rằng nàng biết bơi còn Ôn Yến thì không.”

“Vậy nếu như cả hai chúng ta đều không biết bơi thì sao? Người sẽ chọn cứu ta sao?” Vạn Lương nhìn thẳng vào mắt của Cửu Vương Gia, mọi lời nói lúc này đều vô cùng nghiêm túc.

Cửu Vương Gia có chút hơi đau đầu, ông không biết được tâm tình của nữ nhân là như thế nào, không biết có phải nữ nhân nào cũng như Vạn Lương hay không, hắn ta rất chân thành quay lại nói với Vạn Lương: “Nàng chắc chắn là biết bơi, không thể có nếu như, không thể nào có chuyện gì khác xảy ra được, ta chưa từng nghĩ đến những điều đó.”

“Nếu như ta nhất định khiến người phải suy nghĩ về điều đó, người sẽ chọn ta sao?” Vạn Lương nghiêm túc hỏi, sâu trong ánh mắt có chút gì đó hơi bối rối, nàng cảm thấy vốn dĩ Cửu Vương Gia nói ra những lời như vậy là bởi vì hắn ta chưa từng nói trong lòng hắn ta có ai, nhưng nhất định là chỉ có Ôn Yến.

“Vạn Lương, nàng có thể nghĩ cái gì khác để nói không, vấn đề của nàng thật là khó hiểu.” Cửu Vương Gia đã không muốn trả lời nữa bởi vì dù bất kể câu trả lời nào, thì Vạn Lương lại nghĩ ra thêm nhiều câu hỏi khác nhau nữa, hỏi cho đến khi ông cảm thấy nhàm chán.

Cửu Vương Gia không biết rằng câu hỏi mà Vạn Lương hỏi hôm nay rất khác so với những câu hỏi lúc trước, thậm chí câu trả lời tùy ý của ông nói ra sẽ khiến cho Vạn Lương buồn bực, càng không biết rằng thái độ trả lời thản nhiên của ông suýt nữa đã giết chết Vạn Lương.

Tuy nhiên những điều này để sau hãy nói.