Tung Hoành Cổ Đại

Chương 547: Sư phụ bất lực




“Còn không phải tên trời đánh Tống Vân Lễ sau khi tìm thấy ta thì khóc lóc tèm lem, nói gì mà hối hận chuyện lúc đầu làm, hắn chỉ muốn bù đắp cho ngươi và Tống Vĩnh Kỳ, hắn nói mình đã điều tra nhiều năm, biết được Khanh Nhi còn có một bí mật, nếu bí mật đó nói ra, sẽ có lợi cho triều đường của Tống Vĩnh Kỳ, ta đương nhiên thấy hắn tốt, cho nên mới...”

Lúc sư phụ của Ôn Yến nói chuyện mặt đầy ảo não, ánh mắt nhìn cô cũng thêm chút tránh né.

“Càng giúp càng phiền, con hiểu.” So với sự áy náy của ông, Ôn Yến lại thản nhiên hơn nhiều.

“Người giúp Khanh Nhi sống lại rồi mới biết Tống Vân Lễ lừa người? Biết rồi thì người nên nói cho con biết, hoặc là nói cho Tống Vĩnh Kỳ biết, người lại bỏ đi, nhưng chúng con...” Ôn Yến không trách sư phụ mềm lòng, vì ông thật sự yêu thương cô, ông lại càng dốc hết sức lực vì thân thể cô và song bào thai, nhưng gây họa xong lại lén bỏ đi, điều này thật sự không phải thói quen tốt lành gì.

“Ta nào lén trốn gì, là Tống Vân Lễ, hắn thiết kế trận pháp, khống chế ta trong kết giới, ta...” Nghĩ tới mình xém chút đã chết trong kết giới, sắc mặt sư phụ xanh mét, nhưng nghĩ tới nam nhân giảo hoạt như hồ ly đó, ông...

Ôn Yến nhìn ông, cuối cùng chỉ thở dài, sau đó vỗ vỗ tay ông như an ủi.

Tống Vân Lễ trong lòng họ là một cao thủ mua chuộc lòng người, lại quên mất hắn còn là một thần côn, trước đây với thân phận quốc sư đã lừa phụ hoàng của Tống Vĩnh Kỳ xoay vòng vòng, cho nên bản lĩnh của thần côn vẫn là có một chút, chỉ là không nghĩ tới sư phụ đạo hạnh cao thâm cũng bị hắn tính kế.

“Thằng oắt con Tống Vân Lễ đó lại dám tính kế ta, hắn có bản lĩnh giết chết ta thì thôi, ta đã sống ra ngoài thì sẽ không bỏ qua cho hắn, ngươi cứ giao tên tiểu tử đó cho ta, ta tuyệt đối sẽ khiến hắn biết hai chữ báo ứng viết thế nào.” Nghĩ tới Tống Vân Lễ, sư phụ vẫn rất hận, ông ra ngoài một là muốn gặp được Ôn Yến, còn lại chính là muốn báo thù cho mình.

Ông có thần lực, ông không tin mình không thể giết chết một tên nhóc con như Tống Vân Lễ...

“Sư phụ, có lẽ không cần tới người ra tay, Khanh Nhi hắn cứu lấy ân báo oán, đã hạ độc hắn rồi.” Ôn Yến bình tĩnh nói, cô cũng mới biết sau khi đọc thư do Vạn Lương trăm phương nghìn kế gửi tới.

“Cái gì, chính là nha đầu ta cứu sống, nàng lại hạ độc...” Sư phụ có chút không dám tin, nhưng chỉ thoáng chốc ông cũng hiểu ra, một người mà ngay cả phụ thân và tỷ tỷ của mình cũng có thể hạ độc chết thì sao có thể ra tay lưu tình với Tống Vân Lễ.

“Bất kể Tống Vĩnh Kỳ có yêu nàng ta hay không, người nàng ta yêu nhất cũng là y, Tống Vân Lễ dám tính kế Tống Vĩnh Kỳ, trong lòng Khanh Nhi có lẽ sớm đã hận chết hắn rồi, sao có thể để hắn tự tại.” Ôn Yến khẽ giải thích.

“Cho dù Tống Vân Lễ có bản lĩnh thấu trời cũng không thể nào nghĩ tới Khanh Nhi vừa hợp tác với hắn vừa hạ thuốc hắn, chơi với dao chính là kết quả như vậy.” Giọng nói Ôn Yến nhàn nhạt, nhưng lại không thể che giấu được vui mừng, dù sao thì cho dù là Tống Vân Lễ hay Khanh Nhi thì cũng đều là kẻ địch, họ có thể tàn sát lẫn nhau thật sự là một chuyện khiến người ta vui vẻ.

“Nhưng cục này Khanh Nhi cũng không thắng, nếu con đoán không lầm thì mặt nàng ta sợ là sẽ không khỏi, khoảng thời gian này nàng ta lại đeo mạng che mặt. Con cảm thấy hẳn là bút tích của Tống Vân Lễ.”

“Hai người này thật thú vị, một bên lợi dụng lẫn nhau vì lợi ích của bản thân, một bên lại tính kế đề phòng lẫn nhau, thật sự là...” Nghe thấy lời của Ôn Yến, sư phụ không nhịn được thổn thức.

“Sư phụ biết chuyện này rồi vẫn muốn ra tay sao? Theo con biết, bây giờ chuyện Tống Vân Lễ thích làm nhất chính là tô son điểm phấn, cũng rất coi trọng thêu thùa y phục, nếu tiếp tục như vậy, sợ là...” Ôn Yến vừa nói, trong đầu vừa moi ra dáng vẻ hắn, có lẽ cực kỳ giống với Đông Phương Bất Bại...

Sư phụ nghe Ôn Yến miêu tả dáng vẻ của Tống Vân Lễ, mặt đầy hứng thú, thầm vui mừng thật lâu mới nói một câu: “Có thời gian ta nhất định phải đi xem thử dáng vẻ bây giờ của hắn, chỉ là không biết lúc hắn lại khóc lóc thảm thương với ta thì có giống nữ nhân không...”

“Vậy sư phụ vẫn muốn ra tay sao? Nếu người muốn ra tay, con sẽ để hắn lại cho người, con chỉ đối phó Khanh Nhi...” Ôn Yến thấy khuôn mặt vui mừng của ông, không nhịn được hỏi lại.

“Ừ, ta vẫn muốn ra tay, hắn khiến ta vi phạm thiên đạo để Khanh Nhi sống lại, ta phải chịu trừng phạt, cho nên cũng để hắn thử xem sự lợi hại của hình phạt đó.” Sư phụ nhàn nhạt nói, Ôn Yến lại mặt đầy chấn động.

Cô hầu như có thể chắc chắn, biến thành Đông Phương Bất Bại thật sư không phải kết cục thảm nhất.

Sư phụ mang thân bán tiên, dùng thủ đoạn mà thần giới trừng phạt thần tiên lên người Tống Vân Lễ, thật sự là...

“Được, vậy thì để hắn cho người.” Ôn Yến rất thích kết quả thế này, phần lớn nguyên nhân những khổ sở và khốn đốn của Tống Vĩnh Kỳ mấy năm nay là do người này làm loạn.

“Vậy ngươi định làm thế nào Khanh Nhi? Ôn dịch lần này là bút tích của nàng ta, nữ nhân này am hiểu độc thuật, thật sự không thể giữ lại nữa.” Sư phụ khẽ nói, sau khi biết kẻ đầu têu tai nạn hạo kiếp lần này của nhân gian là nàng ta, ông thật sự cực kỳ hận mình đã mềm lòng, áy náy với cô cũng càng gia tăng.

“Con chết cũng phải kéo theo nàng ta, nếu không còn có thể thế nào, để nàng tiếp tục hại nam nhân của con, hài tử của con sao, con không thèm.” Ôn Yến khẽ nói, giọng lại vô cùng kiên định.

“Ừ.” Sư phụ nghe thấy lời của cô, ngoài ý muốn là không phản bác, chỉ là ánh mắt khi nhìn cô thêm chút đau lòng và không nỡ.

Ôn Yến lại nói thật nhiều với ông, đa số đều là chuyện xảy ra sau khi mình quay về, sư phụ chỉ yên lặng lắng nghe, ánh mắt ngày càng không nỡ, chỉ là Ôn Yến cũng nhìn ra tuyệt vọng trong mắt ông.

“Được rồi, không cần dò xét nữa, chúng ta nói chuyện chính đi.” Lúc Ôn Yến nói tới ấm áp vụn vặt trong cuộc sống của mình và Tống Vĩnh Kỳ, nhìn khuôn mặt thỏa mãn hạnh phúc của cô, sư phụ cuối cùng không nghe nỗi nữa, nói.

Ôn Yến được nghe thấy lời của ông như ý nguyện, nhưng lại không dám mở miệng, cô không biết ông có đáp án thế nào, sư phụ cứu mình nhiều lần, cũng nhiều lần nói với mình, đây là lần cuối cùng.

Lần cuối cùng, cô không biết sư phụ còn có thể cho mình thêm một lần cuối cùng nữa không.

Mặc dù đã nói là nói chuyện chính, sư phụ cũng thật lâu không mở miệng, ông biết Ôn Yến đang chờ đợi điều gì, cũng biết đáp án mình cho cô là gì, nhưng ông lại không thể nói ra miệng, vì kết quả đó quá tàn nhẫn.

“Sư phụ, mạng của đồ đệ người đều nằm trong tay người, người có thể nể tình lần này con cuối cùng đã truyền thừa được thuật châm cứu của Ôn Lương Dửu mà để con sống thêm vài năm không?” Ôn Yến cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng, trước đó cô nói vòng vo cũng chỉ là muốn để ông biết cô và Tống Vĩnh Kỳ vô cùng ân ái, cô không nỡ chết.

Sư phụ nhìn cô, ưu thương nơi đáy mắt càng thêm sâu sắc, ông không lên tiếng, lại khiến cô hiểu rằng, cô thật sự yêu cầu xa vời rồi.

“Mấy tháng cũng được đi? Bốn tháng nữa người sẽ có thêm một đồ tôn rồi.” Không có được đáp án khẳng định của ông, Ôn Yến có chút lạc lỏng, lại vẫn giữ vững tinh thần, khẽ hỏi.

Cô sớm đã biết mong muốn bạc đầu giai lão với Tống Vĩnh Kỳ là mong ước xa vời, nếu không làm được điều đó, vậy đứa bé trong bụng cô, cô vẫn muốn để nó lại, xem như tìm chút điểm tựa, chút sức mạnh cho cuộc sống tịch mịch tương lai của Tống Vĩnh Kỳ.

Lời của Ôn Yến vừa nói xong, nước mắt sư phụ đã rơi xuống, ông nhìn Ôn Yến, chậm rãi lắc đầu.