Tung Hoành Cổ Đại

Chương 437: Lầm đường lạc lối




“An Nhiên, thực chất sư phụ rất thích dáng vẻ hư hỏng này của con, trông đáng yêu hơn tiểu thế tử khúm na khúm núm trước kia của Trấn Quốc Vương Phủ nhiều, chỉ có điều con làm như vậy thì sẽ không phải là thầy thuốc có lương tâm.” Ôn Ý nhẹ nhàng nói.

Nếu như cô chỉ là nghĩa mẫu của An Nhiên, cô cũng hy vọng An Nhiên sẽ hoạt bát như vậy, nhưng thằng bé là người học y, không thể để cho thằng bé phối thuốc bừa được, vì đây là chuyện liên quan đến tính mạng của con người.

Trước đây sở dĩ Ôn Ý tỉnh táo là vì trước đến giờ cô chưa từng dạy cho An Nhiên những kiến thức liên quan đến độc dược, y thuật và độc dược luôn đi chung với nhau, nhưng An Nhiên vẫn còn nhỏ, tính cách không kiên định, nếu như cậu bé thực sự mê mẩn bào chế thuốc độc, thuốc giải độc thì đã lầm đường lạc lối mất rồi, mình cũng không biết phải ăn làm sao với Trấn Quốc Vương gia.

Nhưng dường như không cần có sư phụ chỉ dạy, An Nhiên cũng học được, không ngờ đã có thể phối Địa Nam Tinh với Thiên Cơ Hoàn rồi, nếu không phải là đại phu dồi dào kinh nghiệm thì không thể phát hiện ra chỗ khác biệt trong đó được.

“Vậy con định khi nào sẽ chế tạo thuốc độc lấy mạng người, nhìn bộ dạng tinh thông độc dược của con kia kìa, không phải đã chế tạo ra, nhưng lại giấu sư phụ đó chứ?” Ôn Ý nhẹ nhàng hỏi, nhưng mỗi chữ đều”

An Nhiên quỳ rạp trên mặt đất, không dám nhìn Ôn Ý, bởi vì Ôn Ý đã nói trúng tim đen của cậu bé, đúng là cậu bé rất thích độc dược, những lúc Ôn Ý không có ở đây, thằng bé còn cảm thấy nghiên cứu độc dược thú vị hơn y thuật nhhiều, cậu bé không kềm lòng đuợc mà mê mẩn mất rồi, cậu bé yêu thích cảm giác tính mạng, vui buồn và đau khổ của người khác đều nằm trong lòng bàn tay của mình.

Nhưng mà, lúc thấy Ôn Ý, cậu bé lại cảm thấy mình làm vậy là sai, nhưng còn sai ở đâu thì cậu bé lại không rõ ràng.

Thấy An Nhiên không nói gì, Ôn Ý biết rằng mình đã đoán đúng.

“An Nhiên, tại sao con lại học y?” Ôn Ý nhẹ nhàng hỏi, dường như cô không hề để bụng những chuyện An Nhiên đã làm trước đó.

“Chiếc hồ lô chữa bệnh cứu người*, con muốn cứu người, có rất nhiều người không đáng chết, nhưng đều đã chết rồi.” Giọng nói của An Nhiên rất nhỏ, cậu bé vẫn không dám ngẩng đầu lên, nhưng Ôn Ý hiểu, cậu bé không hề nói dối.

(*điển cố)

“Vậy sao con lại chế tạo độc dược?” Ôn Ý hỏi từng chút một, giọng nói vẫn ôn hòa.

“Con chỉ muốn khiến cho những kẻ bắt nạt người của con phải chịu phạt thôi, con không muốn người thân của mình bị ăn hiếp.”

“Vậy con cảm thấy ai đã ăn hiếp người bên cạnh con?” Giọng nói của Ôn Ý vẫn ôn hòa như thế, nhưng trong lòng cô hết sức lo lắng, An Nhiên vốn là thế tử sống trong nhung lụa, làm gì có ai gây bất lợi với cậu bé, để cho cậu bé phải dùng độc báo thù.”

“Trần Nguyên Khánh, Trương Tiên Huy, còn có Như quý phi trong hậu cung, nhóm người Lương phi, bọn họ đều đáng chết.” Rốt cuộc An Nhiên đã ngẩng đầu lên, ánh mắt hằn lên nỗi hận khôn xiết.

Gương mặt Ôn ý tràn trè lo âu, cô ngẩn ngơ nhìn An Nhiên, cố gắng kềm chế, không để cho giọng nói của mình run rẩy, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao? Bọn họ và con đâu có liên quan gì đến nhau, sao con...”

Đám người đó, ngoại trừ Trần Nguyên Khanh từng qua lại với cậu bé, có lẽ cậu bé không quen thuộc với những người còn lại lắm, nhất là bọn Khanh Nhi và Lương phi trong cung, để lấy lòng Trấn Quốc Vương gia, họ tìm đủ mọi cách nịnh nọt An Nhiên, sao bọn họ lại khiến cho An Nhiên thù hận như vậy.

“Sư phụ, nghĩa mẫu, An Nhiên đã lớn rồi, An Nhiên hiểu y thuật, An Nhiên sẽ bảo vệ cho người, An Nhiên sẽ không cho bất cứ ai ăn hiếp người hết.”

Câu nói của An Nhiên suýt làm cô bật khóc, cho dù cậu bé chọn sai cách, nhưng nghe lời thật từ tận đáy lòng của cậu bé, Ôn Ý cảm thấy tất cả những gì mình bỏ ra đều đáng giá.

Trước giờ cô chưa từng mong ai báo đáp lại mình, nhưng không ngờ An Nhiên lại cho mình một niềm vui bất ngờ như thế.

Chỉ có điều, nếu như niềm vui bất ngờ này giống như những gì An Nhiên mong muốn, vậy thì đáng sợ quá.

“Vậy An Nhiên cảm thấy y thuật của sư phụ thế nào, có thể chế tạo được một loại độc dược, khiến cho bọn họ lặng lẽ biến mất khỏi cõi đời này hay không?

“Đương nhiên sư phụ sẽ làm được, chỉ có điều...” Đến cuối cùng, An Nhiên cũng không biết phải nói gì nữa, trước giờ cậu bé chưa từng nghĩ đến chuyện này, cậu bé chỉ biết sư phụ và Hoàng thúc thúc của mình bị bắt nạt thông qua cuộc trò chuyện của phụ mẫu, bởi thế...

“An Nhiên, chúng ta làm đại phu là để chữa bệnh cứu người, khiến cho họ sống tốt hơn, chứ không phải giúp bọn họ nhanh chóng chết đi, có những lúc, chết không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề đâu, hơn nữa, mỗi người chỉ có một mạng thôi, chúng ta không thể ỷ vào chuyện mình hiểu rõ về y thuật, hiểu rõ về độc dược mà kết liễu tính mạng của ai đó một cách quả quyết được.” An Nhiên cũng không muốn giảng lý lẽ to tát với An Nhiên, nhưng chuyện này có liên quan đến tính mạng con người, cô không thể không nói.

“Nhưng bọn họ là người xấu.” An Nhiên đáp khe khẽ, ánh mắt toát ra vẻ hoang mang.

“Trong mắt con bọn họ là người xấu, nhưng trong mắt người khác, họ lại là người tốt. Ví dụ như Trần Nguyên Khánh, sao hắn ta lại nhắm đến ta? Bởi vì muội muội của hắn yêu thích Hoàng thúc của con, hắn là ca ca tốt, con bỏ độc để giết chết Trần Nguyên Khánh, vậy có phải muội muội hắn tìm đến con cũng không giải được thuốc độc, rồi bỏ độc giết chết con luôn không?”

An Nhiên nhìn Ôn Ý, rồi lắc đầu, rõ ràng, nếu như mọi chuyện phát triển đến mức đó, câu bé cũng không khống chế nổi nữa.

Cậu bé chỉ muốn xử lý chuyện này bằng cách đơn giản nhất, nhưng hậu quả lại...

“Sư phụ, con...” An Nhiên muốn giải thích, nhưng lại không biết phải nói cái gì, cậu bé mình đã sai rồi, nhưng cậu lại cảm thấy mình tha cho đám người xấu xa đó một cách dễ dàng như vậy, thì bọn họ hời quá rồi.

Thế giới của con nít luôn đơn giản như vậy đấy, chỉ có người mình yêu và người mình hận, đối xử tốt hết mình với người bản thân yêu thích, còn người mình ấy à, đi chết đi.

“An Nhiên, sư phụ không biết giảng những đạo lý to tát cho con đâu, những chuyện khác cứ để sư phụ dạy chữ dạy cho con đi, thân là đại phu, nhất là sư phụ của con, con phải nhớ rõ, lương y như từ mẫu, học y là để cứu người chứ không phải để giết người.” Ôn Ý nói một cách trịnh trọng, cô không biết mình nói vậy thì An Nhiên có hiểu hay không, nhưng đây là nguyên tắc hành nghề y của cô, cô hy vọng An Nhiên thấu hiểu nguyên tắc cô hơn là y thuật của cô.

Người làm nghề y, bắt buộc phải có giới hạn của riêng mình, chứ bằng không nghĩa là không tôn trọng bệnh tật.

“An Nhiên, nếu như con hiểu lời sư phụ, thì hãy vào cung tìm sư phụ, sư phụ sẽ chỉ cho con thủ pháp quan trọng nhất của kim châm thuật, còn nếu như con vẫn chưa hiểu, từ cứ từ từ suy ngẫm đi.

Ôn Ý muốn cho An Nhiên một thời gian, để cho cậu bé nghĩ rõ ràng. Nếu như cậu bé thật sự không ngộ ra được, vậy thì cô sẽ dạy y thuật của mình cho người khác, mặc dù trong mấy ngày dạy dỗ này, cô xác định rằng An Nhiên là người phù hợp nhất.

Lúc Ôn Ý nhắc đến kim châm thuật, đôi mắt An Nhiên bừng sáng, cậu bé biết sư phụ của mình giỏi kim châm thuật nhất, trước đây cậu bé luôn mong ngóng được học hỏi, nhưng mà...

“Sư phụ, con sẽ nghĩ thật kỹ, chỉ vì đồ nhi còn quá nhỏ, có thể suy nghĩ lệch lạc trong nhiều chuyện, nhưng có sư phụ ở đây, chắc chắn đồ nhi sẽ không lầm đường lạc lối đâu.” An Nhiên nói với vẻ chắc chắn, cậu bé nhìn Ôn Ý với ánh mắt kiên định, khiến cho tâm trạng căng thẳng của Ôn Ý dần dần dịu xuống.

Ôn Ý lại kiểm tra kiến thức mà cậu bé học được từ những quyển sách y trong mấy ngày gần đây, mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng cậu bé lại nắm chắc dược lý và bệnh lý, khiến cho Ôn Ý không thể không khen ngợi được, cậu bé là một người có khiếu làm nghề y, chỉ có điều nếu không không được dẫn dắt đi đúng đường, e là cậu bé sẽ trở thành Khanh Nhi thứ hai.

Sau khi đi ra khỏi thư phòng của An Nhiên, Ôn Ý vẫn thấy bất an, nói chuyện của An Nhiên với Dĩnh Nhi xong cô mới có thể yên tâm.

Dĩnh Nhi là một người mẹ hiều, nàng hiểu con trai của mình hơn bất kỳ ai khác, bởi vậy để cho nàng ấy dẫn dắt con của mình là thích hợp nhất.