Tung Hoành Cổ Đại

Chương 401: Bao vây hủy diệt




“Tô Diễn, ngươi lần này ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, cho rằng cứu ta thì ta sẽ về phe ngươi sao? Ngươi nằm mơ đi.” Cao Đức Quang nói xong, trừng mắt Tô Diễn rồi vung thanh kiếm trong tay.

Động tác của hắn ta có chút vội vàng, vì lúc binh sĩ Nam Chiếu hướng tới tiểu viện ngay cả kháng cự cũng không thấy, hắn ta đã bỏ qua cơ hội tốt xông vào, vậy cơ hội duy nhất của hắn ta bây giờ chính là tiến vào giết Ôn Yến.

Nhưng mà, không đợi hắn ta giơ thanh kiếm lên, hai tiểu tướng sau lưng Lý Trường An đã đứng dậy không biết từ lúc nào, xông tới, một người kéo tay Cao Đức Quang, kéo hắn ta rời khỏi cửa tiểu viện, họ dẫn Cao Đức Quang tới trước mặt Lý Trường An, sau đó vứt phịch hắn ta xuống đất.

“Theo suy đoán của Tống Vân Lễ, các ngươi bây giờ hẳn đã giết Ôn Yến, chúng ta tới đây, là vì tiêu diệt các ngươi.” Lý Trường An thấy bên ngoài tiểu viện đã bị người của Phi Long Môn khống chế hoàn toàn, tâm trạng rất tốt giải thích với Cao Đức Quang.

Cao Đức Quang nhất thời chỉ cảm thấy chính mình đầu óc u mê, không rõ Tống Vân Lễ với toàn bộ chuyện này có quan hệ gì.

“Phi Long môn cắt xén quân lương của chúng ta, dùng số quân lương này để rèn đúc binh khí cho Nam Chiếu các ngươi và Tử Húc Quốc, những kẻ nhue vậy chính là kẻ địch của chúng ta, chúng ta muốn giết chúng thì có gì sai sao?

Cao Đức Quang vẫn ăn nói hùng hồn, chỉ là khí thế lúc nói chuyện đã không còn như trước đây, lúc nhìn Lý Trường An cũng thêm vài phần thăm dò, hắn ta chỉ cảm thấy lời vừa rồi của Lý Trường An, có chút...

“Chuyện không có chứng cứ thì đừng đổ lên đầu Phi Long môn chúng ta, Phi Long môn từ lúc lập quốc cho đến bây giờ, luôn nắm giữ tào bang, cửa hàng dưới danh nghĩa đã đến hàng vạn, chút quân lương này của các ngươi còn không đủ cho môn chủ chúng ta ngày thường thưởng cho mọi người.” Lý Trường An có chút khinh thường giải thích với Cao Đức Quang.

Nói xong, Lý Trường An bèn xuống ngựa đi về phía cửa tiểu viện, hai tiểu tướng vừa nãy vứt Cao Đức Quang trên mặt đất đi theo Lý Trường An, những chư tướng khác ở phía sau tiểu tướng, ùn ùn đi tới cửa tiểu viện.

“Trưởng lão Phi Long môn Lý Trường An phụng thánh chỉ đến hộ vệ môn chủ.” Lý Trường An Nói xong, bèn lấy thánh chỉ ra khỏi tay áo, hắn ta cung kính dâng lên đỉnh đầu, mà các tướng sĩ phía sau hắn cũng đều lớn tiếng hô vang mạt tướng tới hộ vệ môn chủ.

Tiếng hô của họ vang vọng hùng hồn, chỉ nghe thôi đã cảm thấy máu huyết dâng trào, lúc này máu trên cánh tay Tô Diễn chảy không ngừng lại vẫn giơ tay, ý bảo các binh sĩ đến cùng mình quỳ xuống sau lưng binh sĩ Phi Long môn.

Lúc này Cao Đức Quang bị vứt trên mặt đất dường như cuối cùng đã hiểu rõ gì đó, hắn ta nhìn bóng lưng binh sĩ Phi Long môn, không dám tin nói: “Các ngươi rõ ràng là người Nam Chiếu, các ngươi...”

“Hắn bây giờ vẫn chưa rõ, dẫn hắn đi tỉnh táo chút đi.” Lý Trường An đương nhiên nghe thấy tiếng hô của Cao Đức Quang, chỉ là hắn rõ ràng không muốn phí lời với hắn ta.

“Cao đại ca, thánh chỉ huynh cũng không tuân sao? Hoàng thượng đã phái người tới hộ vệ môn chủ Ôn Yến, nhất định là đã biết quá trình sự việc, hơn nữa...” Tô Diễn trực tiếp không muốn nói tiếp

Mặc dù họ chỉ là binh tướng bình thường, tính tình của hoàng thượng họ vẫn là rất hiểu, người sẽ không tha thứ phản bội, cho nên, người có thể hạ chỉ, điều đó chứng minh Ôn Yến vô tội.

Vậy những chứng cứ kia nhất định là giả mạo, đặc biệt là Lý Trường An còn nhắc tới Tống Vân Lễ.

Cho nên, tất cả mọi chuyện, người thông minh đã nhìn rất rõ ràng, đây là kế hoạch Tống Vân Lễ chủ mưu muốn giết Ôn Yến, hủy đi Phi Long môn, nếu không phải Lý Trường An tới sớm, e rằng họ đã trở thành lưỡi đao sắc trong tay người khác.

Hắn ta nhớ tới những lời Ôn Yến bình tĩnh nói lúc ở cửa tiểu viện trước đó, đáy lòng vô cùng chấn động.

Cao Đức Quang cho dù có đần độn, bây giờ cũng đã hiểu ra, bản thân xém chút bị người ta lợi dụng làm công cụ.

“Con bà nó, tên ranh Tống Vân Lễ ở đâu? Còn dám tính kế quân Khắc Châu chúng ta, ông đây đi giết hắn.” Giây phút Cao Đức Quang hiểu ra, hung hăng đứng dậy, nhặt thanh kiếm bị vứt trên mặt đất bèn xông về phía quân doanh.

“Ngăn hắn lại, dẫn hắn vào.” Lý Trường An rõ ràng không muốn phí lời với Cao Đức Quang, hắn thấy cửa tiểu viện mở, Thiên Sơn đang đứng trước cửa, vội vàng phân phó xong, bèn đứng dậy đi về phía tiểu viện.

“Môn chủ không sao chứ? Sao lại bị thương?” Lý Trường An gấp gáp hỏi, lúc hắn ta tới rõ ràng cục diện vẫn có thể khống chế, sao lại bị thương?

“Thương thế của môn chủ đã được khống chế rồi, nhưng mà...” Mặt Thiên Sơn có chút âu lo, nhìn Lý Trường An muốn nói lại thôi.

“Thiên Sơn cô nương còn muốn che giấu với ta sao?” Lý Trường An rất ít khi thấy dáng vẻ khó xử này của Thiên Sơn, trong lòng cũng thêm vài phần lo lắng, mở miệng hỏi.

“Môn chủ bây giờ đang hôn mê, nhưng phía quân doanh Khắc Châu đã xảy ra chuyện.” Thiên Sơn khẽ mở miệng.

“Phía quân doanh làm sao? Cô nương có thể nói cho ta biết, ta có lẽ có thể...” Tô Diễn luôn ở phía sau Lý Trường An, hắn ta lo lắng thương thế của Ôn Yến, muốn vào xem thử, lại không nghĩ tới nghe thấy đoạn đối thoại của Thiên Sơn và Lý Trường An.

“Vừa rồi ám vệ bên cạnh Lương Quang Tường truyền tới tin tức, bên đó Lương Quang Tường đang dẫn người tàn sát quân Khắc Châu.” Sắc mặt Thiên Sơn đã trở bên lạnh lẽo, ánh mắt lúc nhìn Lý Trường An lo lắng không giảm, mà sau khi Tô Diễn nghe thấy lời của Thiên Sơn, sắc mặt lại thay đổi mấy bận.

“Lương Quang Tường?” Lý Trường An khẽ gọi tên Lương Quang Tường, nhưng ý giết chóc đã rất rõ ràng.

“Tại sao, quân Khắc Châu không được phát lương bổng nửa năm cũng không có động tĩnh bất thường lớn nào, hắn lại...” Tô Diễn có chút không dám tin vào tai mình, hắn luôn mong đợi Lương Quang Tường có thể bẩm báo tình huống của bọn họ với thiên tử, lại không nghĩ tới...

Thái úy đại nhân thay mặt thiên tử mà họ tin tưởng lại muốn..., Ôn yến mà họ muốn công kích, lại...

Sự việc đột ngột thay đổi, họ cũng không biết phải ứng phó thế nào.

“Vì các ngươi muốn giết môn chủ chúng ta.”

“Nhưng nàng không chết, ngươi vừa nãy còn nói, thương thế của nàng đã khống chế rồi.” Tô Diễn vội vàng giải thích, giống như chỉ cần giải thích rõ thì quân Khắc Châu họ có thể miễn bị tàn sát.

“Là gián điệp nằm vùng bên chúng ta truyền tin tức giả cho Lương Quang Tường, khiến hắn ngộ nhận là môn chủ chúng ta đã chết.” Thiên Sơn giải thích với Tô Diễn, mà Tô Diễn lúc này cuối cùng đã hoàn toàn hiểu rõ, quân Khắc Châu bọn họ là bị người ta tính kế.

Người tính kế sau lưng họ, đầu tiên là dùng chuyện quân lương bị sử dụng để chế tạo binh khí cho nước địch để kích động sự phẫn nộ của họ đối với Ôn Yến, năm ngàn người đủ để khiến Ôn Yến không có khả năng sống sót, sau đó mượn danh nghĩa họ giết chết Ôn Yến, để tiêu diệt toàn bộ quân Khắc Châu.

“Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta không ở quân doanh, có phải đợi khi chúng ta quay về thì chỉ có một con đường chết?” Mặt Tô Diễn tràn đầy sợ hãi, đáy lòng lại vô cùng vui mừng, vui mừng họ không giết chết Ôn Yến, vui mừng họ vừa rồi ngăn cản Cao Đức Quang.

“Không cần quay về, các ngươi đã chỉ còn con đường chết rồi.” Thiên Sơn bị câu hỏi của Tô Diễn làm khó, theo lý mà nói Tống Vân Lễ sẽ không để năm ngàn người rời khỏi sự khống chế trong lòng bàn tay, chính vào lúc nàng ta không biết phải trả lời Tô Diễn thế nào, Lý Trường An chậm rãi mở miệng.

Lời của hắn đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt, sắc mặt hắn trầm trọng nhìn người trước mặt, chậm rãi nói: “Nếu chúng ta thật sự là hộ vệ của Nam Chiếu, vậy Lý Tuân sẽ tiêu diệt chúng ta tại chỗ, lý do chính là chúng ta đã giết Ôn Yến.”