Tung Hoành Cổ Đại

Chương 300: Hiệu nguyên mộ




"Ôn Yến, Trần Nguyên Khánh muốn ta truy phong cho Trần Vũ Trúc." Vừa ra khỏi gian phòng của Lãnh Ninh và Thiên Sơn, Tống Vĩnh Kỳ có chút không thể chờ được nói với Ôn Yến.

Ôn Yến nghe vậy nhìn về phía Tống Vĩnh Kỳ, vẻ mặt Tống Vĩnh Kỳ cũng áy náy nhìn Ôn Yến.

Nhiều năm như vậy chàng không muốn phong tước cho Trần Vũ Trúc, quả thật là có tư tâm của mình, phong hào hoàng hậu, chàng chỉ muốn để lại cho Ôn Yến.

Nhưng mà bây giờ, Trần Nguyên Khánh từng bước ép sát, bây giờ còn không phải là lúc mà bọn họ trở mặt.

Cho nên, đành phải thỏa hiệp.

"Vậy thì truy phong đi, Trần Vũ Trúc thật sự yêu chàng, dù cho là người đã chết, cũng nên có một danh vị hoàng hậu."

Lời nói của Ôn Yến nhàn nhạt, mặc kệ Trần Vũ Trúc sống hay chết, cuối cùng nàng ta vẫn là một người vợ xứng đáng của Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ là hoàng thượng, theo lý nàng ta nên là hoàng hậu.

"Ôn Yến, ta..."

Tống Vĩnh Kỳ đã sớm dự liệu được Ôn Yến sẽ đồng ý, nhưng khi Ôn Yến thật sự nói ra kết quả này, lòng của chàng lại đau nhức không thôi.

Chàng không che chở được người mình yêu, chàng thậm chí ngay cả phần vị hoàng hậu cũng không cho cô được.

"Ôn Yến, nhiều năm như vậy, trong lòng ta chỉ có một hoàng hậu là nàng, chỉ có nàng."

"Ta biết." Ôn Yến cố gắng làm cho khóe miệng mình cong lên, nhưng mà vị đắng chắt dần dần tràn ngập xông lên não cô.

"Ôn Yến, nếu như cuộc đời này ta không thể dùng nghi thức long trọng nhất đến cưới nàng, đến lúc chết ta cũng không nhập hoàng lăng, nàng chôn cất ở đâu ta sẽ ở đó cùng nàng, cho nên..."

Lời nói của Tống Vĩnh Kỳ rất chân thành, đây là lời mà chàng muốn nói với Ôn Yến, chàng hiện tại cố gắng vì tương lai của hai người, nếu như thật sự thất bại nặng nề, vậy chàng chết cũng muốn canh giữ bên người Ôn Yến, chàng muốn để cho Ôn Yến biết, dù cho tử vong cũng không có cách nào tách bọn họ ra.

Ôn Yến hiểu được sự áy náy của Tống Vĩnh Kỳ, càng hiểu được lòng của chàng, cho nên cô nhẹ giọng đáp vâng một tiếng, xem như ước định của hai người.

"Ôn Yến, ta sẽ không để nàng chịu uất ức quá lâu." Trước khi rời đi Tống Vĩnh Kỳ rất chân thành mà bảo đảm. Mà Ôn Yến đối mặt với sự trịnh trọng của chàng, chỉ có thể lần nữa gật đầu.

Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ cũng cho rằng truy phong Trần Vũ Trúc là hoàng hậu, Trần Nguyên Khánh sẽ thỏa mãn, nhưng mà bọn họ cuối cùng cũng đã đánh giá thấp sự tham lam của hắn ta.

Ở trên triều đình, lúc Tống Vĩnh Kỳ nói ra tính toán của mình, muốn truy phòng Trần Vũ Trúc thành Kính Trinh hoàng hậu, khuôn mặt Trần Nguyên Khánh tái mét tại chỗ.

"Hoàng thượng, thần cho rằng hiệu Kính Trinh này không ổn." Tống Vĩnh Kỳ vừa dứt lời, Trần Nguyên Khánh đã nói.

Tống Vĩnh Kỳ nghĩ rằng hiểu rõ tâm nguyện của Trần Nguyên Khánh là được rồi, lại không nghĩ đến hắn ngay cả một cái tước hiệu cũng so đo.

"Hoàng Thượng, hai chữ Kính Trinh này, quả thật nhìn không ra được sự thâm tình giữa ngài và vương phi, năm đó ngài và Ninh An Vương phi là cùng trải qua hoạn nạn, hai cái chữ này, quá mức phô diễn..."

Trần Nguyên Khánh cách đây không lâu nhận được sự ủng hộ của Trương Tiên Huy và Lương Khuê, bây giờ ở trong triều đương nhiên có một loại lực lượng vi tôn hắn, thấy thái độ rõ ràng của hắn, vây cánh của hắn đương nhiên sẽ tiến lên hùa theo, mà Tống Vĩnh Kỳ lại không nói lời nào, chỉ là yên tĩnh nhìn những triều thần vốn nên trung tâm với chàng lại tỏ vẻ trung thành với Trần Nguyên Khánh.

"Hoàng thượng, Truy phong Ninh An vương phi Trần Vũ Trúc, vốn chính là muốn để người chết nghỉ ngơi, để kẻ sống được an ủi, hai chữ Kính Trinh rõ ràng không thể nhìn ra được thâm tình của hoàng thượng đối với vương phi, mà huynh trưởng vương phi cũng không hài lòng hai chữ này, bằng không để bộ Lễ lần nữa nghĩ tôn hiệu?"

"Hoàng thượng, năm đó người bị hãm vào tù oan, Ninh An vương phi bôn tẩu nhiều nơi, thâm tình như thế, bọn thần không ai dám quên, hoàng thượng muốn truy phòng nàng ấy là hoàng hậu thật làm vui lòng nhân tâm, chỉ là tên hiệu quá mức lạnh lẽo, sẽ chỉ làm cho trái tim người băng giá."

"..."

Thấy Tống Vĩnh Kỳ vẫn không mở miệng, đảng người Trần Nguyên Khánh có chút bối rối rồi, nhưng mà vẫn tỏ vẻ mình không đáp ứng cái tên hiệu này.

Tiêu Tướng vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt thấy đảng người Trần Nguyên Khánh cuối cùng không nhảy lên nữa, chậm rãi đứng ra nói một câu: "Ninh An vương phi là thê tử của hoàng tử, định cho thê tử tên hiệu gì, đây là việc nhà của hoàng thượng, chúng ta làm thần tử, chỉ cần giúp hoàng thượng trị quốc là được rồi, chuyện nhà này hãy để cho hoàng thượng một mình suy nghĩ đi."

"Lời ấy của Tiêu Tướng sai rồi, hoàng thượng là hoàng thượng của chung chúng ta, việc nhà của hoàng thượng cũng là việc nước, hoàng thượng thưởng phạt không rõ, sẽ chỉ làm quần thần lục đục." Thấy cuối cùng cũng có người tỏ thái độ, một đảng người của Trần Nguyên Khánh lập tức phản kích.

Một người nói còn không đủ, những thần khác tiếp tục đứng ra nói với Tiêu Tướng: "Tiêu Tướng nếu nói về việc nhà mà Trần tướng quân là ca ca của Ninh An vương phi quá cố, hắn có quyền lợi cũng có tư cách quyết định cái tên hiệu này, hoàng thượng, tên hiệu này có công bằng hay không, vẫn phải là do Trần tướng quân định đoạt."

"Bổn tướng phụ tá ba đời đế vương, cũng không biết vì sao có lúc lời nói của hoàng thượng còn cần phải có thần tử đến bình xét." Tiêu Tướng nghe xong lời của cựu thần, không khỏi nhẹ trách mắng.

Trần Nguyên Khánh vốn còn muốn để cho người của mình đấu tranh anh dũng vì mình trên triều, lại không nghĩ đến chỉ một Tiêu Tướng lại phản bác làm cho bọn họ không nói nên lời.

Trần Nguyên Khánh nhìn Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng ngồi trên ngôi vị hoàng đế, đáy lòng đã tràn đầy thất vọng.

Hắn từng một lần lại một lần nói với muội muội đã chết sớm dưới đáy lòng, nhìn xem, đây là người đàn ông mà muộn ngay cả mạng của bỏ qua cũng muốn yêu, cho đến bây giờ, hắn ta ngay cả một cái tên hiệu dễ nghe cũng không cho muội.

Tống Vĩnh Kỳ, ta muốn ngươi phải trả giá thật nhiều cho sự bạc tình bạc nghĩa của mình, ta làm bất kể chuyện gì đều là vì ngươi ép.

"Hoàng thượng, khi còn tại thế muội muội của thần đã từng nói với mạt tướng, nếu như muội ấy có thể chết trước hoàng thượng, muội ấy hi vọng hoàng thượng có thể ban cho một cái hiệu Nguyên Mộ.

Trần Nguyên Khánh đang mượn miệng Trần Vũ Trúc nói, nhưng mà lời của hắn ta vừa nói ra, tất cả mọi người trên triều đều đổi sắc.

Nguyện Mộ, đó là tên hiệu Thái tổ hoàng thượng cho Thái tổ hoàng hậu, ý là Khinh Mộ duy nhất, cho nên nhiều năm như vậy mọi người đều lan truyền sự thâm tình của thái tổ hoàng thượng đối với hoàng hậu.

Nguyên Mộ, đó là hoàng thượng thừa nhận hoàng hậu là duy nhất trong lòng mình.

Bất kỳ nữ nhân nào đều ngóng trông trở thành duy nhất trong lòng của nam nhân, cho nên Trần Vũ Trúc nhu nhược nói ra lời như vậy cũng sẽ làm người tin phục.

Chỉ là, cái tên hiệu Nguyên Mộ này, hoàng thượng sẽ dễ dàng đưa ra sa?

Người nào cũng biết, hiện tay Môn chủ Phi Long Môn ở trong cung Thái Vi mới là người yêu duy nhất của hoàng thượng.

Sau khi Trần Nguyên Khánh nói dứt lời đắc ý nhìn Tống Vĩnh Kỳ, hắn ngay cả Trần Vũ Trúc cũng lấy ra rồi, hắn không tin Tống Vĩnh Kỳ ngay cả mặt mũi này cũng không cho.

Người nào cũng biết, người chết là lớn nhất, nếu như Tống Vĩnh Kỳ còn khước từ, thật sẽ sẽ rét lạnh nhân tâm.

Cho nên, chỉ cần Tống Vĩnh Kỳ có thể cân nhắc rõ ràng giữa lợi và hại, muội muội của hắn sẽ là Nguyên Mộ hoàng hậu của Tống Vĩnh Kỳ.

Người đời sau cũng sẽ nói muội muội của hắn là tình yêu đích thực của Tống Vân Khiêm. Hắn chính là như vậy, muốn đoạt lấy mấy thứ gì đó của Ôn Yến cho muội muội của mình.

"Hoàng thượng, đây là nguyện vọng của muội muội, xin ngài nhìn mối tình thắm thiết của muội ấy đối với ngài, xin ngài nhìn muội ấy chết ở cái tuổi đẹp nhất, thành toàn cho muội ấy." Trần Nguyên Khánh thấy Tống Vĩnh Kỳ vẫn không tỏ thái độ, vừa mở miệng nói vừa quỳ trên đất.

Chẳng qua là lúc hắn ta dứt lời nhìn Tống Vân Khiêm, trên mặt hắn ta đều là đắc ý trào phúng.

Tống Vĩnh Kỳ, ngươi cao cao tại thượng thì sao chứ, ta muốn ngươi nhất định phải đưa ra, đây là ngươi nợ muội muội của ta.