Tung Hoành Cổ Đại

Chương 285: Kế hoạch




Màn đêm buông xuống, Vạn Lương xuất cung đi tìm Thiên Sơn.

"Thiên Sơn tỷ tỷ, tổ mật thám đã tra được tin tức, Lãnh đại nhân quả thực không có việc gì, đang ở đỉnh Lang Phong." Vạn Lương nói.

Thiên Sơn vui mừng: "Ngươi nói thật chứ?"

"Đương nhiên là thật, tổ mật thám đã gặp được Lãnh đại nhân, còn lấy được tín vật của Lãnh đại nhân. Có điều tổ mật thám tuy khinh công cao nhưng võ công lại không được, không có cách nào đưa Lãnh đại nhân ra."

Thiên Sơn lập tức nói: "Ta vào cung tìm chủ nhân, để người phái người của Phi Long tới đỉnh Lang Phong."

Vạn Lương ngăn cản nói: "Thiên Sơn tỷ tỷ, chủ nhân sẽ không tin đâu. Chủ nhân nhìn thấy cái xác kia thì cho rằng Lãnh đại nhân đã chết rồi."

"Vậy chủ nhân có thể hỏi tổ mật thám mà, tổ mật thám đã lấy được tin tức rồi. À mà, ngươi nói tổ mật thám đã lấy được tín vật của Lãnh đại nhân, là gì vậy?" Thiên Sơn hỏi.

Vạn Lương lấy từ trong túi áo ra một mảnh ngọc bội, đưa cho Thiên Sơn: "Đây là miếng ngọc đeo trên người của Lãnh đại nhân, là Lãnh đại nhân tự tay giao cho tổ mật thám."

Thiên Sơn nhận lấy ngọc bội, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng cứng ngắc giờ lại lộ ra vẻ vô cùng vui sướng. Đây đúng là ngọc bội của Lãnh Ninh rồi.

Vạn Lương có chút thờ ơ nói: "Hôm nay trong cung là thời gian Hoàng thượng tới thăm chủ nhân. Nói đến chuyện giữa tỷ và chủ nhân, Hoàng thượng cũng đề nghị chủ nhân xuất binh, nhưng chủ nhân vẫn từ chối. Xem ra, chuyện này chúng ta phải tự mình lên kế hoạch thôi."

Sắc mặt Thiên Sơn lạnh lùng: "Hoàng thượng cũng đồng ý rồi mà chủ nhân vẫn phản đối?"

Vạn Lương nói: "Chủ nhân cũng có chỗ kiêng dè, Người nói đỉnh Lang Phong có khí độc, vô cùng nguy hiểm, sợ người của Phi Long sẽ xảy ra chuyện. Người là Môn Chủ, đương nhiên phải suy nghĩ cho Phi Long Môn, Thiên Sơn tỷ tỷ đừng trách Người."

Thiên Sơn nổi giận đùng đùng nói: "Chủ nhân suy nghĩ cho người của Phi Long nhưng có từng suy nghĩ cho ta chưa? Vị hôn phu của ta hiện đang ở trên đỉnh Lang Phong kia, ta biết rõ chàng đang gặp nguy hiểm sao có thể ngồi im mặc kệ?"

"Chúng ta tự nghĩ cách đi." Vạn Lương khuyên nhủ.

"Không." Thiên Sơn kiên định: “Ta muốn vào trong cung tìm chủ nhân, thỉnh cầu Người lần nữa. Nếu lần này Người vẫn không đồng ý thì ta sẽ tự điều động người của Phi Long đến đỉnh Lang Phong."

Vẻ mặt Vạn Lương đầy lo lắng: "Nhưng mà, không có Phi Long lệnh, tỷ làm sao điều động được người của Phi Long?"

"Ta tự có cách." Thiên Sơn lạnh lùng nói.

Vạn Lương nhìn Thiên Sơn đang vô cùng kích động thì khóe môi chậm rãi lộ ra ý cười.

Thiên Sơn lại vào cung tìm Ôn Yến lần nữa.

Sau khi nàng ta tiến vào trong điện thì lập tức quỳ trên mặt đất, khuôn mặt quật cường hỏi: "Chủ nhân, ta cầu xin Người một chuyện. Thỉnh cầu Người phái Phi Long vệ tới đỉnh Lang Phong cứu Lãnh Ninh."

Ôn Yến đỡ lấy trán: "Thiên Sơn, ngươi nói cái gì vậy? Lãnh Ninh đã chết rồi."

"Không." Ánh mắt Thiên Sơn kiên định: “Ta đã tra được tin tức, Lãnh Ninh chưa chết, đang ở đỉnh Lang Phong."

"Ngươi lấy tin tức này ở đâu?" Ôn Yến hỏi.

Vạn Lương nhìn Thiên Sơn, sắc mặt có chút căng thẳng, Thiên Sơn cũng nhìn nàng ta một cái, nói: "Tóm lại là ta đã nhận được tin tức chàng còn sống, người nếu như niệm tình xưa nghĩa cũ của chúng ta thì hãy phái người của Phi Long tới đỉnh Lang Phong. Còn không thì giữa chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."

Ôn Yến không khỏi nhíu mày: "Thiên Sơn, ngươi thực sự muốn nói những lời tuyệt tình như vậy à?"

Thiên Sơn cười khẩy một tiếng: "Là do ta tuyệt tình hay là Người tuyệt tình vậy? Người biết rõ Lãnh Ninh quan trọng với ta như thế nào. Chẳng lẽ do bản thân Người không thể ở bên Hoàng thượng nên mới trơ mắt nhìn ta và Lãnh Ninh âm dương cách biệt?"

Ôn Yến giận đến run người: "Ngươi nói gì vậy?"

Vạn Lương nghe thấy liền gấp gáp khuyên nhủ: "Thiên Sơn tỷ tỷ, từ từ nói, tuyệt đối đừng tức giận."

Thiên Sơn không cảm kích chút nào, lạnh lùng nói: "Ta tức giận sao? Tình cảm nhiều năm như vậy, nói không niệm là không niệm, ta coi như đã nhìn thấu nàng ấy rồi."

Ôn Yến thất vọng nói: "Thiên Sơn, ngươi vì sao lại ích kỷ như vậy? Tình hình trên đỉnh Lang Phong như nào, ngươi hoàn toàn chẳng biết gì cả. Khắp nơi đều là khí độc, mà Lãnh Ninh chưa chắc đã ở trên đỉnh Lang Phong. Mà coi như hắn ở đó thật thì ta cũng sẽ không thể bỏ qua sự an nguy của Phi Long được."

Thiên Sơn nghe đến đó thì khuôn mặt đột nhiên trầm xuống: "Được, đã như vậy rồi thì ta có nói thêm cũng không có ý nghĩa gì nữa. Ta rời khỏi Phi Long Môn, bước ra khỏi cánh cửa này ta sẽ không còn là người của Phi Long nữa, cũng không còn quan hệ gì với Ôn Yến ngươi nữa."

Ôn Yến tức giận nói: "Ngươi sao có thể không có trách nhiệm như vậy? Lúc trước ngươi đã từng thề trước mặt Môn Chủ tiền nhiệm, cả đời trung thành với ta. Bây giờ đang là thời điểm khó khăn, ngươi lại không thèm đếm xỉa mà đòi đi. Ngươi thấy mình còn mặt mũi để nhìn Môn Chủ tiền nhiệm không?"

Thiên Sơn mặt không cảm xúc, nói: "Xin lỗi, tha thứ cho ta không thể đi theo một chủ nhân máu lạnh vô tình được."

Nói xong thì lạnh lùng phẩy áo bỏ đi.

Vạn Lương vội vàng kêu lên: "Thiên Sơn tỷ tỷ đừng kích động mà!"

Nói xong lại hành lễ với Ôn Yến, nói: "Môn Chủ, thuộc hạ đuổi theo nàng." Sau đó liền vội vàng đuổi theo.

Ôn Yến nháy mắt ra hiệu với Vạn Tường. Vạn Tường nhận lệnh, yên lặng đi ra.

Vạn Lương đuổi kịp Thiên Sơn, kéo nàng ta vào góc tường, nói khẽ: "Tỷ tỷ đừng tức giận với chủ nhân như vậy. Chủ nhân không đồng ý, chúng ta nghĩ cách khác là được."

Thiên Sơn thở phì phò nói: "Không phải ta muốn tức giận với nàng ấy. Ngươi cũng nghe đấy, nàng nói dù Lãnh Ninh vẫn còn sống và đang ở trên đỉnh Lang Phong thì nàng cũng không cho người của Phi Long tới cứu. Đã như vậy thì cần gì phải tốt với nàng nữa? Chi bằng cắt đứt luôn cho rồi."

"Dù gì nàng cũng là chủ nhân của Phi Long Môn, nên tự có suy tính. Chúng ta nghĩ biện pháp khác đi." Vạn Lương nói, nhìn Thiên Sơn hỏi: "Tỷ có biện pháp gì không?"

Thiên Sơn nghĩ mãi không ra: "Ta thì có thể có cách gì? Cùng lắm thì bằng sự ảnh hưởng của mình, tập hợp được một bộ phận người của Phi Long đến đỉnh Lang Phong. Nhưng mà chắc sẽ không được nhiều."

Vạn Lương hỏi: "Được chừng bao nhiêu?"

Thiên Sơn suy nghĩ một chút, nói: "Không nhiều hơn một trăm người."

Vạn Lương cau mày: "Một trăm người? Muội tưởng rằng tỷ ít nhất cũng có tập hợp được chừng một nghìn người chứ. Một trăm người thì sao có thể hành động được?"

Thiên Sơn nói: "Vậy ta nhờ cha ta điều binh lực, chắc là có thể điều động được chừng một nghìn người."

Vạn Lương nóng nảy nói: "Binh mã của triều đình thì có tác dụng gì chứ?"

Thiên Sơn nhìn chằm chằm nàng ta: "Sao binh mã của triều đình lại không có tác dụng gì?"

Vạn Lương biết mình lỡ mồm, vội vàng đổi giọng: "Ý muội là, người của Phi Long võ công cao cường, một nghìn người có thể đánh lại năm nghìn binh mã của triều đình. Với cả, người của Phi Long cũng am hiểu cách tác chiến ở vùng núi, nếu có chừng một nghìn người thì nhất định sẽ có phần thắng hơn."

Thiên Sơn nhíu mày nói: "Nhưng mà không có Phi Long lệnh thì sao có thể điều động một nghìn người ra ngoài được?"

Vạn Lương nhìn nàng ta: "Thiên Sơn tỷ tỷ biết Môn Chủ để Phi Long lệnh ở đâu đúng không?"

Thiên Sơn khẽ giật mình: "Ý của ngươi là bảo ta đi trộm Phi Long lệnh?"

Vạn Lương giải thích: "Không phải trộm mà là mượn, dùng xong sẽ đem trả về chỗ cũ, dù sao tỷ cũng định rời khỏi Phi Long Môn rồi, Môn Chủ cũng không thể truy cứu đến tỷ."

Thiên Sơn suy nghĩ một chút: "Đây cũng là một cách."

Có bóng người lướt qua ở cổng, Vạn Lương nghiêm nghị nói: "Ai?"

Vạn Tường đi ra: "Là ta!"

Khuôn mặt Vạn Lương hơi hoảng: "Ngươi nghe thấy rồi?"

Vạn Tường gật đầu, nhìn về phía Thiên Sơn: "Thiên Sơn tỷ tỷ, ta cũng hi vọng Lãnh đại nhân không sao trở về. Phi Long lệnh để ta đi trộm. Muốn Môn Chủ không phát hiện, tỷ không thể điều quá nhiều người đi, nhân số khoảng một nghìn rưỡi, được chứ?"