Tung Hoành Cổ Đại

Chương 282: Chủ tớ trở mặt




Phần lớn thời gian Thiên Sơn không ở trong cung, nhưng hôm nay nàng vội vã vào cung, cùng Ôn Yến ở trong điện nói chuyện với nhau hơn nửa canh giờ mà vẫn chưa đi ra.

Cuối cùng, Thiên Sơn nổi giận đùng đùng mở cửa ra, lạnh lùng nói với Ôn Yến: “Ta theo Người đã nhiều năm như vậy, tuy miệng Người nói coi ta như tỷ muội, nhưng Người không như thế, Người thật khiến ta thất vọng.”

Ôn Yến đưa tay đỡ trán, vẻ mặt mệt mỏi nhìn Thiên Sơn: “Ngươi muốn nói vậy thì ta cũng hết cách, nhưng mà, chuyện ngươi yêu cầu ta sẽ không đồng ý, nói ta lãnh khốc cũng được, tóm lại là ta sẽ không đồng ý.”

Thiên Sơn tức giận, mặt tái xanh: “Được, được, nếu đã như vậy thì ta đi theo Người chủ như thế còn ý nghĩa gì? Chi bằng bây giờ giải tán đi, ta rời khỏi Phi Long môn.”

“Thiên Sơn, ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ kỹ càng, đừng cứ hành động theo cảm tính, Lãnh Ninh đã chết rồi, cho dù ta đồng ý cho ngươi đi gây sức ép thì ngươi làm được gì?”

“Chàng chưa chết, sao ngươi lại ác như vậy hả? Ngươi thật sự mong chàng chết lắm sao?” Thiên Sơn cao giọng hét lên.

Hai người gây nhau, khiến cho Vạn Lương và Vạn Tường đều sửng sốt bất ngờ, Vạn Lương liền lên tiếng khuyên nhủ: “Thiên Sơn tỷ tỷ, đừng gây với chủ nhân nữa, thời gian gần đây ai cũng mệt mỏi phiền muộn, mọi người hãy bình tĩnh lại được không?”

Thiên Sơn trả lời với giọng điệu ác liệt hơn: “Bình tĩnh? Sao bình tĩnh? Ta theo nàng ta nhiều năm như vậy rồi, không có công lao cũng có khổ lao, ta chỉ là xin cho Phi Long vệ bao vây đỉnh Lang Phong, cứu Lãnh Ninh, mà nàng ta không đồng ý, đi theo chủ nhân như vậy thì được lợi gì?”

Vạn Lương khẽ giật mình: “Cho Phi Long vệ đi tấn công bao vây đỉnh Lang Phong? Như vậy e là không ổn? Lãnh đại nhân không phải đã…”

“Chàng chưa chết, chàng vẫn chưa chết, sao các ngươi lại không tin ta chứ?” Thiên Sơn lớn tiếng nạt Vạn Lương.

Vạn Tường thấy nàng ta kích động như vậy, liền nói với Vạn Lương: “Ngươi vào trong khuyên chủ nhân đi, ta ở đây nói với Thiên Sơn tỷ tỷ vài câu.”

Vạn Lương nói: “Ta đưa Thiên Sơn tỷ tỷ ra ngoài, ngươi ở lại với chủ nhân lúc đi.”

Vạn Tường ầm ừ: “Cũng được.”

Vạn Lương bước lên nói với Thiên Sơn: “Thiên Sơn tỷ tỷ, khoan nóng giận, ta đưa tỷ ra ngoài.”

Thiên Sơn bực mình xoay người đi, Vạn Lương cũng nhanh bước đuổi theo phía sau.

Vạn Lương thấy Thiên Sơn giận sắc mặt trắng bệch, nàng liền lên tiếng khuyên nhủ: “Thiên Sơn tỷ tỷ, kỳ thật ngươi gây với chủ nhân làm gì? Nàng ta cũng đâu phải có ý xấu, chỉ là tình hình thực tế hiện tại thì không nên xuất động Phi Long vệ, nàng ta ở trong cung này, không thể không phòng vệ, nếu phái cho Phi Long vệ ra ngoài thì làm sao có thể đảm bảo an nguy của chủ nhân và hai vị thiếu chủ được?”

“Ta cũng đâu phải là điều động toàn bộ đi, nếu như không thể điều động Phi Long vệ, thì cũng có thể cho đệ tử Phi Long môn ở Tào Bang đi chứ? Sao nàng ta lại ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình như vậy được? Nàng ta ở trong cung thì ai có thể làm hại nàng ta hả? Khanh Nhi đó chẳng qua là biết dùng độc thôi sao? Tránh xa ả ta chút là được rồi.”

Thiên Sơn càng nói càng tức giận, khóe mắt nàng bắt đầu đỏ đỏ: “Ta thật sự rất thất vọng với nàng ta, ngày xưa nàng ta có chuyện gì, ta có thể vì nàng ta mà đến cả sinh mệnh cũng không cần, nàng ta luôn miệng nói xem ta như tỷ muội nhưng có thật như vậy không? Chỉ có trời mới biết được.”

“Thiên Sơn tỷ tỷ, tỷ cũng đừng để trong lòng, hơn nữa tỷ cũng đâu chắc chắn được Lãnh đại nhân có thật là vẫn còn sống hay không, tùy tiện tấn công vào đỉnh Lang Phong quả thật rất nguy hiểm.”

Thiên Sơn trừng mắt: “Ta tin chắc Lãnh Ninh vẫn còn sống, chẳng lẽ mọi người không hy vọng vậy sao?”

“Hy vọng là một chuyện, nhưng sự thật lại chuyện khác.” Vạn Lương dừng lại chút rồi nhẹ giọng nói: “Đương nhiên, ta cũng hy vọng Lãnh đại nhân còn sống, nhưng biết làm sao được? Nếu như Lãnh đại nhân còn sống thì chắc chắn đang trong tay của Tống Vân Lễ và Khanh Nhi, tung tích đang ở đâu cũng không biết được, chúng ta có thể làm được gì?”

“Vì vậy nên ta mới muốn dẫn người đi bao vây tấn công đỉnh Lang Phong, tiêu diệt đại bản doanh của bọn họ.” Thiên Sơn nói.

Vạn Lương suy nghĩ lúc rồi hỏi: “Hay như vậy đi, ta âm thầm phái người của đội mật thám đi đến đỉnh Lang Phong thám thính tình hình, nếu thật sự Lãnh đại nhân còn sống thì chúng ta sẽ nghĩ cách tiếp.”

“Ngươi?” Thiên Sơn nghi ngờ nhìn Vạn Lương: “Nhưng không có mệnh lệnh của nàng ta, ngươi có thể sử dụng được người của đội mật thám sao?”

“Tự ta có cách.” Vạn Lương nói.

Thiên Sơn kéo tay Vạn Lương, kích động nói: “Được, nếu ngươi có thể giúp ta, ân tình này ta sẽ khắt cốt ghi tâm, ngày sau có cơ hội nhất định đền đáp lại ngươi.”

Vạn Lương cười nhẹ: “Xem tỷ nói những cái này làm gì? Ta cũng hy vọng Lãnh đại nhân có thể sống sót trở về mà, chủ nhân có quá nhiều điều băn khoăn, bất đắc dĩ mới từ chối tỷ thôi, nếu như chủ nhân có nhiều điều băn khoăn quá thì để chúng ta tự nghĩ cách xử lý vậy.”

Thiên Sơn kích động đến rơi nước mắt: “Được, Vạn Lương, ta trông cậy vào ngươi, chỉ cần ngươi có thể thăm dò ra vị trí cụ thể, ta có cách điều động Phi Long vệ đi ra ngoài.”

Mắt Vạn Lương sáng lên: “Được, tỷ yên tâm, đến lúc đó nhớ để phần cho ta.”

“Đại ân này không biết dùng lời gì để cảm tạ, vậy thì ta không nói nhiều nữa, tóm lại là ta nợ ngươi một ân tình, ngày sau bất kể ta có còn ở trong Phi Long môn không, phần ân tình này nhất định ta sẽ trả.”

Vạn Lương cười nói: “Được rồi, cũng đâu phải chuyện to tát gì, công việc của đội mật thám chúng ta vốn là thám thính tin tức, hơn nữa tỷ là thị nữ thân cận Môn Chủ, thân phận cao quý, tương đương cấp bậc với trưởng lão, làm việc cho tỷ cũng là bổn phận của chúng ta.”

Thiên Sơn ôm nhẹ nàng: “Được, ta đợi tin của ngươi.”

Mặt khác, sau khi Thiên Sơn và Vạn Lương đi ra ngoài, Vạn Tường đi vào trong khuyên bảo Ôn Yến.

“Chủ nhân đừng trách Thiên Sơn tỷ tỷ nữa, nàng ta mất đi Lãnh đại nhân, tâm trạng không tốt cũng là chuyện thường tình mà.”

Ôn Yến kéo Vạn Tường lại, nhỏ tiếng dặn dò vài câu bên tai nàng, nghe xong Vạn Tường giật mình: “Cái gì?”

“Tóm lại, ngươi hãy canh chừng nàng ta, có bất cứ hành động bất thường gì cũng đều phải bẩm báo lại.” Ôn Yến nói.

Vạn Tường biến sắc: “Dạ, thuộc hạ biết rồi.”

An Nhiên bắt đầu chính thức vào cung theo Ôn Yến học thuật châm cứu.

Cậu bé không có ở lại trong cung, mà hàng ngày, Tống Vĩnh Cung sẽ đưa vào cung, phần lớn thời gian Tống Vĩnh Cung ở trong cung đều ở ngự thư phòng cùng với Tống Vĩnh Kỳ nghị sự.

Tư chất An Nhiên rất tốt, chỉ vỏn vẹn mấy ngày ngắn ngủi mà cậu bé đã học được chọn huyệt, Ôn Yến cảm thấy rất vui mừng và được an ủi, nàng không ngờ tìm kiếm bao năm qua, nay y thuật và đồ nghề lại được truyền thừa cho đứa trẻ do chính tay mình đỡ đẻ.

Nhớ lại chuyện xưa luôn không tránh được cảm giác ảm đạm, những phong ba bão táp trải qua nhiều năm như vậy vẫn chưa đến ngày bình yên.

Phi Long môn bắt đầu triển khai hành động ở toàn quốc, giống như là đang tìm kiếm cái gì đó, nhưng hành tung lại rất bí ẩn, thứ mà Phi Long môn muốn tìm ngoại trừ bản thân họ thì không ai biết được.

Ôn Yến thỉnh tấu với Hoàng Thái Hậu cho cô được phép triệu hồi Lăng Quý Thái phi. Nàng nói với Hoàng Thái Hậu rằng Lăng Quý Thái phi có nhận nuôi đứa trẻ bị bỏ rơi, nàng kiến nghị nên đưa đứa bé này vào cung.

Lăng Quý Thái phi trở vào cung vào khoảng đầu tháng tám, có dẫn theo đứa bé.

Người trong cung đều biết đứa bé này là đứa bé bị bỏ rơi được Lăng Quý Thái phi nhận nuôi, người trong cung nhìn tình hình đều cho rằng trong thời gian Lăng Quý Thái phi ở Am Đường đã có thay đổi rất lớn.

Khoảng thời gian mấy ngày này vô cùng bình yên.

Nhưng mà thực tế những xung đột ngầm thì đến cả thái giám và cung nữ trong cung đều cảm nhận được.

Hai bên đều đang bố trí: Tống Vĩnh Kỳ mấy ngày này ngoại trừ đến cung Hoàng Thái Hậu và cung của Ôn Yến, thì sẽ ở lại ngự thư phòng.