Tùng Hoa

Chương 24-3




Trong căn phòng tối mịt không có một ngọn nến nào được thắp trên tầng cao nhất tòa tháp của Chúa đảo, tất cả vật dụng đều không có ngoài một chiếc ghế gỗ lớn đặt ở giữa gian phòng. Bức tường ở phía tây của gian phòng đã bị đánh sập trong nháy mắt để phục vụ cho sở thích nhìn chầm chầm về phía đó của Đại Đế. Đại Đế ngồi trên chiếc ghế gỗ, phóng tầm nhìn về phía tây xa xôi, im lặng và bất động như một pho tượng. Người kiên nhẫn chờ đợi đến ngày sẽ đưa Nhân Tộc đến tận Đại Vân Đình và chạm tay vào cây Trường Sinh.

Có người đang bay đến gần, Đại Đế vẫn yên vị nhìn thẳng khoảng trống trước mắt cho đến khi kẻ đó xuất hiện.

“Một Thần Nhân.”

“Một nữ Thần Nhân.”

“Một nữ Thần Nhân yếu đuối.”

“Một kẻ ngu xuẩn.”

Lúc này, cô gái đang lơ lửng ở giữa khoảng trống của bức tường đã đỗ. Cô ta nhìn Đại Đế, đôi mắt màu hổ phách long lanh trong bóng đêm, gương mặt mệt mỏi xen lẫn bi thương. Đại Đế vẫn im lặng, quan sát người kia như để thay thế việc nhìn những con bọ vẫn thường bay vào theo những luồng gió. Cô gái không nhìn thấy phản ứng nào của Đại Đế từ lúc nhìn thấy nàng xuất hiện thì từ từ tiến lại gần hơn. Cho đến khi cô ta ôm chầm lấy Đại Đế và gọi một cái tên xa lạ nào đó người vẫn không có chút phản ứng gì. Cô ta khóc. Tim của cô ta nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Cô ta không thực sự khỏe mạnh. Cô ta bắt đầu lải nhải những điều khó hiểu, vẫn không quên nhắc lại cái tên xa lạ kia. Đại Đế vẫn chưa quyết định lúc nào thì sẽ bóp chết cô ta vì cuối cùng Thần Tộc cũng xuất hiện, nhưng với cách thức này thì Đại Đế có chút bất ngờ. Đến lúc không muốn phí thêm thời gian nữa, Đại Đế đưa bàn tay đặt lên sau gáy cô ta, ý định sẽ giết chết cô ta thật nhanh và vứt xác của cô ta ra bờ cát cho Nhân Tộc có thể nhìn thấy Thần Tộc trông như thế nào. Nhưng lúc muốn siết chặt tay lại thì Đại Đế cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, đau đến mức không thở nổi, bàn tay như tê dại không thể dùng sức. Đại Đế cố gắng đẩy cô ta ra xa vì cảm nhận được sự nguy hiểm, đôi mắt đỏ ngầu đầy căm hận của người nhìn nữ Thần Nhân. Cô ta lại nhoài người đến gần, quyết không buông tha.

- Chàng trở về bên ta có được không? Đây không phải điều chàng muốn. Chúng ta hãy về nhà. Chàng còn chưa nhìn thấy con của chúng ta nữa mà.

- Ngươi... là ai?

Cô gái sửng sốt khi nghe Đại Đế hỏi. Đưa cả hai bàn tay ôm lấy gương mặt Đại Đế nhưng Đại Đế đã gạt ra và xô cô ta té ngã. Đại Đế nhìn cô gái, chỉ thấy đó là một kẻ xa lạ chưa bao giờ gặp mặt. Cô ta lại cương quyết ôm lấy Đại Đế dù hết lần này đến lần khác đều bị xô ngã.

- Ta phải… giết ngươi…

Đại Đế một tay ôm ngực đau đớn, chỉ tay về phía nữ Thần Nhân đang cố tấn công mình. Người không hiểu vì sao mỗi lần muốn ra tay giết cô ta thì lồng ngực lại đau như cào xé. Đại Đế oằn người ngã xuống khi cô gái lần nữa ôm lấy người và một lần nữa người không thể giết chết cô ta. Đại Đế gồng sức chụp lấy cổ họng của cô gái, siết chặt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách đã chìm dưới màn nước mắt. Hai người vật nhau trên sàn, Đại Đế muốn giết cô gái kia còn cô ta chỉ muốn khống chế người, cứ thế ra đến gần mép vách và cả hai rơi xuống từ tầng cao. Đại Đế vùng ra, đẩy cô gái khỏi người mình và bay lên, sau đó hạ người xuống mặt đất. Binh lính trong Hồng Thành ào đến bao vây. Cô gái cũng đã tự nâng mình lên và tiếp đất an toàn, lúc này lại bị bao vây bởi nhiều binh lính.

- Chuyện gì đang xảy ra?

Giọng nói kiêu ngạo của Chúa đảo cất lên, binh lính nép sang dành lối đi cho người. Kẻ đáng sợ nhất Ưng Đông lúc này dĩ nhiên là Đại Đế nhưng uy phong của Chúa đảo Điển Hạn vẫn không mất đi chút nào.

Điển Hạn bước ra phía trước thì nhìn thấy Đại Đế đang đứng thở mạnh, mắt nhìn một cô gái không rời, vẻ rất tức giận. Liếc mắt nhìn sang cô gái kia chợt Điển Hạn chau mày rồi lại trợn mắt khi nhận ra cô ta có vẻ quen mặt, nhưng đôi mắt của cô ta lúc này màu sắc lại không bình thường, chẳng khác mấy so với đôi mắt của Đại Đế.

- Giết cô ta.

Đại Đế chỉ tay về phía cô gái và trầm giọng ra lệnh cho binh lính. Điển Hạn nheo mắt nhìn Đại Đế, cảm thấy lạ là vì sao hắn không dùng sức mạnh mà bóp chết cô gái kia trong tích tắc. Lại quay sang nhìn cô gái, cô ta chẳng có vẻ gì đáng sợ mà ngược lại hình như đang rất đau khổ. Binh lính nghe lệnh của Đại Đế nhưng Chúa đảo vẫn chưa nói gì nên chần chừ không ra tay. Điển Hạn muốn kéo dài chút thời gian để có thể tìm cách nào đó giải thoát cho cô gái nên lên tiếng hỏi:

- Cô là ai? Sao lại đến đây lúc này? Biết điều thì mau rời khỏi trước khi bị giết chết.

Cô gái nhận ra Điển Hạn là hoàng tử Ưng Đông ngày trước nên cũng chắc rằng người đã nhận ra mình. Nàng nhìn Điển Hạn rồi lại hướng ánh mắt tha thiết nhìn Đại Đế, định đi lại phía Đại Đế lần nữa. Đại Đế bước lùi thật nhanh, tránh để bàn tay của cô gái chạm đến mình.

- Giết cô ta.

Đại Đế lặp lại một lần nữa mệnh lệnh của mình, hướng ánh mắt về phía Điển Hạn. Điển Hạn thở dài, giơ tay lên ra hiệu tấn công. Binh lính ào đến tấn công cô gái đang đứng liu xiu không còn sức sống.

Vẻ mặt cô gái chuyển từ bi thương sang đau đớn và sau là điên tức. Nàng hét lên thật lớn, dang hai tay đánh một lực vô hình thật mạnh vào đám binh lính khiến họ té ngửa. Tất cả đều nhìn thấy một điểm sáng ở giữa trán cô gái hiện lên, ai cũng hoảng hốt, co rúm người vì sợ.

Đại Đế bật cười rồi bước đến phía trước mấy bước chân, lại chỉ tay vào cô gái và nói:

- Đây chính là thứ ẩn nấp phía sau dãy núi cao ở phía tây mà ta muốn tiêu diệt. Bọn chúng còn hàng ngàn hàng vạn kẻ như thế. Ta sẽ đưa các ngươi đến đó và chính tay các ngươi sẽ chạm đến cây Trường Sinh, tận tay phá nát Đại Vân Đình để rửa mối hận ngày xưa của toàn Nhân Tộc.

Cô gái bối rối xen lẫn hoảng sợ khi nghe từng lời nói của Đại Đế. Nàng khóc nức nở, lắc đầu liên tục.

- Kha Lang! Đừng làm như vậy! Chàng quên ta rồi sao? Vì sao mọi chuyện lại trở thành như thế này? Tại sao?

- Giết chết cô ta! Sức mạnh của Thần Tộc chính là nhờ cây Trường Sinh mà có được. Bọn chúng lẫn trốn Nhân Tộc là vì vậy.

Đại Đế lần nữa ra lệnh. Binh lính lốp ngốp đứng dậy, lại chần chừ chờ Chúa đảo lên tiếng. Điển Hạn nãy giờ lắng nghe mọi lời nói của cô gái và Đại Đế, cố gắng phân tích ý nghĩa của chúng.

- Nếu cô còn không chịu về Hoa Nam thì binh lính sẽ tấn công cô lần nữa. Cô muốn giết họ hay muốn họ giết cô? Chuyện này không thể giải quyết ngay hôm nay được đâu.

Cô gái nhìn Điển Hạn, thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Chúa đảo nhìn nàng và cái lắc đầu thật khẽ.

- Ta sẽ không từ bỏ chàng.

Cô gái nói trước khi bay đi. Binh lính ngước mặt nhìn theo, không giấu được những tiếng trầm trồ.

- Không thể để cô ta thoát.

Đại Đế nâng một loạt binh khí trong tay binh lính lên và dùng lực đẩy thật mạnh tấn công cô gái. Cô gái lách người né tránh thật nhanh, một thanh kiếm sượt qua vai nàng khiến nàng bị thương nhưng rồi cũng thoát được.

Lồng ngực Đại Đế lại đau buốt, dùng lực quá mạnh để cố giết cô gái cũng như tự đả thương chính mình, một tia máu đỏ chảy qua khoé miệng. Đại Đế một tay ôm ngực, một tay quệt đi vết máu trên miệng, ánh mắt thù hận nhìn theo hướng cô gái lúc này đã mất hút.

Điển Hạn cẩn trọng quan sát Đại Đế lúc này có vẻ đang bị thương không nhẹ. Liếc mắt nhìn sang Kiêu Dã, Điển Hạn ngầm ra hiệu rồi hô lớn:

- Giết tên quái vật kia cho ta!

Binh lính chần chừ nhưng rồi cùng nhau xông lên tấn công Đại Đế. Đại Đế trừng mắt nhìn đám đông đang tiến đến thì bước lùi thật nhanh, né tránh nhiều lượt binh khí nhắm vào mình, sau đó tung người bay lên cao. Đại Đế dang hai tay đánh bật đám binh lính bên dưới, nâng một loạt binh khí bay lên rồi phóng về phía họ. Hàng loạt binh lính không thể tránh kịp đã bị giết chết. Đại Đế liếc mắt nhìn về phía kẻ đã dám ra lệnh cho binh lính tấn công mình, một thanh kiếm còn giữ lại đang lơ lửng hướng về phía kẻ đó.

Điển Hạn thở dài, trách bản thân đã quá xem thường khả năng của Đại Đế vì cho rằng có thể tiêu diệt hắn trong lúc hắn đang bị thương. Lại thấy một thanh kiếm đang chĩa thẳng về phía mình, Điển Hạn không khỏi cảm giác rợn người, hai chân lạnh buốt không nhấc lên nổi, thầm nghĩ lần này sẽ phải bỏ mạng dưới tay tên quái vật kia.

- Bắt lấy kẻ muốn giết Đại Đế lại!

Giọng nói của Kiêu Dã vang lên. Điển Hạn chau mày, quay sang nhìn kẻ phản bội, cơn tức bốc lên đỉnh đầu liền giơ tay tát Kiêu Dã thật mạnh. Kiêu Dã tuốt kiếm, chém một nhát lên cánh tay Điển Hạn, đạp Chúa đảo té xuống rồi kề thanh kiếm sát cổ. Kiêu Dã bước tới áng phía trước Điển Hạn, ngước mặt nhìn lên Đại Đế và nói:

- Kẻ này muốn ám sát ngài, tôi đã bắt được và sẽ giam giữ hắn trong ngục tối để làm gương cho những kẻ khác.

Đại Đế hơi híp mắt nhìn Kiêu Dã, cơn đau trong lồng ngực vẫn đang âm ĩ, với người việc có giết Điển Hạn hay không cũng chẳng có giá trị gì. Đại Đế đáp xuống đất, đứng đối diện Kiêu Dã, cất giọng âm trầm:

- Từ bây giờ, hắn không còn là Chúa đảo nữa. Ưng Đông do ta chỉ huy, ai không quy phục thì hãy nhớ chuyện hôm nay.

Kiêu Dã và binh lính còn lại cúi đầu nghe theo. Điển Hạn điên tức, gồng mình vùng vẫy nhưng vô ích vì đang bị khống chế bởi nhóm hộ vệ của chính mình.

*

Những con phố bên ngoài Hồng Thành về đêm vắng vẻ. Dân chúng Ưng Đông đã sống trong lo sợ nhiều ngày qua từ lúc Đại Đế xuất hiện. Họ không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo khi giờ đây cả hoàng tộc và binh lính đang chịu sự điều khiển của một người kỳ lạ. Dáng một người đứng tần ngần gần cây cầu đá lớn nối cổng thành và con đường ngoài phố qua một thành hào rộng. Người đó ngẩng mặt nhìn lên phía tòa tháp cao nhất là nơi ở của Chúa đảo. Không ai biết rằng hắn mỗi ngày đều đến đây sau khi đã uống rất nhiều rượu. Những chuyến ra khơi đã không còn nữa nên với hắn chỉ còn việc uống rượu để làm mà thôi. Đại Đế xuất hiện như càng là lý do để hắn uống nhiều hơn nữa để quên đi sự bất lực của bản thân khi không thể làm được gì khác hơn. Tất cả mọi người xung hắn đều đang cam chịu, đang chấp nhận một vị vua mới mà không có sự lựa chọn. Hắn không cam lòng thì cũng không thể làm gì khác hơn, ngay cả người không cam tâm nhất là Chúa đảo kiêu ngạo của họ cũng chẳng thể kháng cự được. Hắn lủi thủi đi về, loạng choạng trên con đường vắng lặng, mọi vật nhòe nhạt trong tầm mắt.

Trên con đường lát đá bóng tối bao trùm, thấp thoáng những bóng người di chuyển, lúc nhanh lúc chậm nhưng rất nhẹ nhàng. Gã say rượu đi phía trước không quan tâm những người phía sau lưng là ai, chân vẫn bước từng bước thấp cao. Hắn rẽ hướng ra bờ biển, đi về phía khoảng đất trống nơi ngày xưa từng có một ngôi nhà gỗ nhỏ, nơi có rất nhiều kỷ niệm đã bị chôn vùi dưới đống tro tàn. Ngoài bờ biển vắng, nhóm người theo phía sau gã say rượu di chuyển nhanh hơn và đang rút ngắn khoảng cách rất nhanh. Gã say rượu bắt đầu chú ý đến những người đó, quay đầu lại, cố nheo mắt nhìn cho rõ. Nhóm người đó nhào đến bao vây gã say rượu và hắn chỉ còn nhìn thấy vài cánh tay vươn về phía mình trước khi bị khống chế và đưa đi đâu đó.

Một người vận áo khoác trùm kín đầu đứng cạnh mấy người hộ vệ tay cầm đuốc. Người đó lệnh cho một thuộc hạ đến đánh thức gã say rượu đang nằm co gối ngủ. Gã say rượu lờ đờ mở mắt nhìn xung quanh, thấy những người bên cạnh có vẻ đông đúc hơn trước nên có chút ngạc nhiên.

- Các người muốn gì ở ta?

Người kia cởi áo khoác ra và đi lại gần hơn. Gã say rượu nhìn thấy gương mặt của người kia thì vẻ ngạc nhiên càng tăng thêm. Trong phút chốc hắn nghĩ đã có chuyện gì đó xảy ra với Chúa đảo. Hắn quên cả việc bản thân đang say rượu, đứng dậy và đi nhanh lại người kia, giọng nói gấp gáp:

- Chuyện gì đã xảy ra? Chúa đảo… Điển Hạn…

- Chúa đảo vì giết Đại Đế không thành nên đã bị giam vào ngục tối. Bình thường, Chúa đảo đã khiến không ít người trong hoàng tộc căm ghét, nếu còn ở lại Ưng Đông lâu hơn chỉ e không an toàn.

- Ngươi… ngươi phải cứu Điển Hạn!

- Cứu ngài ấy ra ngoài thì sao? Ưng Đông đang rối loạn, người quy phục Đại Đế ngày càng nhiều, ai còn muốn trung thành với Chúa đảo nữa? Ai còn dám hy sinh để bảo vệ ngài ấy nữa?

- Ta! Còn ta!

- Con đường phía trước gian nan, sống chết tính từng ngày, không phải đơn giản.

- Ngươi không cần nói nhiều! Bây giờ Chúa đảo đang ở đâu? Ta sẽ đi cứu ngài ấy.

- Chỉ cần ngươi làm theo căn dặn của ta thì sẽ gặp được Chúa đảo. Mọi việc về sau sẽ chỉ có hai người, hãy tự mà lo liệu.

Gã say rượu lúc này đã bừng tỉnh hẳn, gật đầu dứt khoát với người trước mặt. Hắn không cần biết tương lai khó khăn như thế nào, chỉ cần có thể cứu được Điển Hạn thoát khỏi nguy hiểm là đủ.

*

Chúa đảo đứng trong phòng giam ngẩng mặt nhìn ánh trăng qua song sắt lạnh. Gió từ ngoài khơi thổi vào mang theo vị mặn của nước biển. Người ở nơi này không thể biết ngoài kia chuyện gì đang xảy ra, và nếu không có tiếng ngáy của một hai tên lính canh thì nơi này có lẽ đã bị lãng quên. Giơ cánh tay vẫn còn băng bó vì vết chém do Kiêu Dã gây ra trước đó, Điển Hạn nghiến răng căm phẫn, hận bản thân đã quá vội vàng.

Gã đàn ông đầu tóc loà xoà hằng ngày vẫn mang thức ăn đến cho tù nhân xuất hiện ngoài song sắt. m thanh va chạm của chén đĩa vào song sắt nghe chói tai, Chúa đảo không thèm quay lại nhìn kẻ đó nhưng không giấu được cái nhíu mày khó chịu. Người chẳng muốn nhìn mặt ai lúc này, tất cả đã phản bội người, khi không có quyền lực trong tay người cảm thấy bản thân thật tầm thường và vô dụng.

Nhà ngục bây giờ chẳng có mấy tù nhân, gã mang thức ăn đã rất nhanh hoàn thành công việc của mình và quay ra ngoài. Vừa bước đến buồng giam Chúa đảo, phía sau lưng đã có tiếng la ó của mấy tên tù nhân, sau đó là ánh lửa lập lòe cùng khói bốc lên. Nhà ngục buồn chán chợt trở nên nóng bỏng và huyên náo. Giọng của gã mang thức ăn cho tù nhân cất lên khiến cho Chúa đảo đột nhiên chú ý và ngoảnh mặt lại nhìn, lúc này khói đã vây kín khắp nơi. Tiếng người la ó đòi mở cửa phòng giam, tiếng ho vì ngạt, tiếng đập vào song sắt, tiếng bước chân chạy loạn trong những phòng giam chật hẹp. Binh lính chạy vào nhưng rồi lại chạy ra và có vẻ không mặn mà với việc chữa cháy cho lắm.

Điển Hạn ho sù sụ vì hít phải khói, trong khi gã kia đang tháo xích buồng giam của người. Khi cánh cửa mở ra, người đó chạy vào trong, nắm lấy tay Điển Hạn kéo đi ra ngoài, không quên cởi chiếc áo khoác của hắn trùm lên cho Chúa đảo. Không có thời gian giằng co hay hỏi han gì, Điển Hạn chỉ biết chạy theo người kia, băng qua những lối đi hẹp trong nhà giam đã chìm trong màn khói. Bên ngoài láo nháo tiếng binh lính bàn cãi với nhau xem có nên dập lửa để cứu tù nhân hay không. Một người đi đến cùng một tốp hộ vệ, trông không có vẻ gì vội vàng. Người đó đứng nhìn đám cháy, đảo mắt nhìn quanh xem có ai chạy ra từ bên trong hay không, mái tóc màu đỏ ánh lên phản chiếu ánh lửa, sau lại nhìn tên thống lĩnh rồi nói:

- Chưa có ai thoát ra ngoài à?

Tên thông lĩnh khúm núm:

- Thưa ngài, vẫn chưa thấy ai ra ngoài được cả.

- Đã vậy thì chỉ cần tưới nước vòng ngoài cho đám lửa khỏi lan ra các khu nhà khác là được, cháy to như thế thì không cứu được người bên trong, dù sao cũng chỉ là đám tù nhân vô dụng.

- Nhưng… Chúa đảo…

Người kia nhướng mắt nhìn tên thống lĩnh, nhếch mép cười khẩy rồi nói:

- Bây giờ chỉ có Đại Đế không còn Chúa đảo nữa rồi. Ngươi muốn cứu thì cứ tự mình lao vào đó mà cứu.

Tên thống lĩnh cúi đầu, sau đó hét lớn ra lệnh cho binh lính cách ly đám cháy. Lúc này binh lính bắt đầu toả ra làm nhiệm vụ, đông đúc đi lại quanh khu nhà ngục mang nước đến dập lửa vòng ngoài.

Điển Hạn và người kia đang nép mình phía sau một thân cột chờ đợi, đến lúc hỗn độn này thì lẩn vào trong đám đông đi ra ngoài. Men theo tường đá dẫn đến một cánh cổng nằm phía sau khu nhà. Vừa ra khỏi cánh cổng chuẩn bị rẽ về phía bãi biển vắng thì một nhóm người xuất hiện, người dẫn đầu là người tóc đỏ lúc nãy đã hạ lệnh không cần dập lửa cứu tù nhân. Điển Hạn híp mắt nhìn kẻ đó hồi lâu, đưa tay giở tấm áo choàng đang che hết mái tóc và nửa gương mặt của mình. Chưa kịp nói gì thì người đứng bên cạnh đang nắm tay Điển Hạn chợt buông lỏng bàn tay và đi về phía người kia, không có chút đề phòng nào.

- Thuyền đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần nhanh chóng lên thuyền ra khơi thì hai người sẽ được an toàn. Chuyện còn lại ta sẽ lo liệu.

- Ra khơi? Các ngươi đang muốn đưa ta đi đâu.

Điển Hạn hoài nghi kế hoạch của Kiêu Dã dành cho mình, điều bất ngờ hơn cả là Tông Ka cũng góp sức trong chuyện này. Hai kẻ đó đã lên toàn bộ kế hoạch cho cuộc đào thoát này. Kiêu Dã bước lại gần Điển Hạn, nhìn xuống cánh tay còn băng bó rồi nhìn gương mặt bám đầy tro bụi của người, chợt khuỵu gối xuống và nói:

- Vì tình hình cấp bách nên đã chọn cách này để cứu ngài, xin Chúa đảo tha tội! Tình hình hiện tại cho dù ngài ở lại Ưng Đông cũng không thể làm gì được, nhiều người cũng đang muốn trừ khử ngài, chi bằng ngài hãy đến đất liền tìm cách đối phó Đại Đế.

- Ngươi… ngươi…

Điển Hạn chau mày, bình tĩnh nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra, chợt hiểu ra tất cả. Kiêu Dã ngẩng đầu nhìn lên Điển Hạn nói tiếp:

- Thần sẽ cố gắng bảo vệ công chúa và hoàng tộc chờ ngài quay lại. Cô gái xuất hiện hôm trước chắc chắn có liên hệ với Đại Đế, chúng ta không có nhiều thời gian vì ngày xuất quân đang cận kề.

- Ngươi không muốn cùng tên Đại Đế đó chiếm lấy thứ mà hắn gọi là cây Trường Sinh mang sức mạnh to lớn kia sao?

- Thần chỉ hy vọng có thể cứu được gia tộc của chúng ta. Dù thế nào thì chúng ta cũng là anh em họ, tôi không thể để ngài bị hại.

Điển Hạn đỡ Kiêu Dã đứng lên. Bấy lâu nay, người đã gần như quên mất mối quan hệ này nếu họ không có chung màu tóc. Ưng Đông Đại Đảo đang lung lay, hoàng tộc đang bị giam lỏng không còn thực quyền, đối thủ lại quá mạnh và đang dần khiến binh lính cùng dân chúng quy thuận vì năng lực khác thường. Đất liền có lẽ là cơ hội còn lại để cứu lấy Ưng Đông và gia tộc.

- Chúng ta phải đi ngay! Thời gian không còn nhiều nữa.

Tông Ka đến gần giục Điển Hạn. Điển Hạn chợt nhớ đến điều mà bản thân thắc mắc từ đầu khi nhìn thấy Tông Ka.

- Tại sao lại là Tông Ka?

Kiêu Dã bước về phía nhóm hộ vệ thân cận đi theo mình vì biết đã đến lúc phải chia tay. Hắn nhìn Điển Hạn rồi nhìn Tông Ka, khẽ mỉm cười rồi nói:

- Theo sát hắn một thời gian dài như vậy theo lệnh Chúa đảo, tôi đã biết chỉ có thể tin tưởng được hắn trong lúc này và ngài sẽ không phản đối. Hai người hãy cẩn thận! Hẹn ngày gặp lại!

Kiêu Dã nói xong thì phát tay lệnh cho hộ vệ rời đi. Điển Hạn đảo mắt nhìn sang hướng khác để chữa ngượng khi Tông Ka nhìn người, lẩm nhẩm mấy lời thật khẽ:

- Hẹn ngày gặp lại!

Tông Ka nắm lấy tay Điển Hạn kéo đi. Hai bóng đen chạy dọc theo bờ biển lúc giữa đêm. Cuộc hành trình dài đang chờ họ phía trước, nhưng họ không cô đơn vì được ở cạnh người mà họ vẫn luôn nghĩ đến.