Mới đến chương hai thôi ta đã cảm thấy cuộc đời mình thoang thoảng bốc mùi máu cún.
Vì sao ta lại nói vậy ư? Bởi vì sau khi rơi vào ***g ngực to lớn đầy mùi thuốc trừ sâu của đất mẹ, ta hôn mê liền ba ngày.
Cho rằng ta học tập tuyệt chiêu của phim truyền hình: trượt chân ngã vào đống cát phải băng kín cả đầu, ăn chưởng vào lưng mà hộc máu mũi, xe tông một lần làm người thực vật liền ba năm rồi phải không? Đừng hiểu lầm, ta không có phóng đại, ta là một người đứng đắn thẳng thắng hiện tại không được khỏe khoắn, ta là hôn mê thực, nằm viện thực, băng bó cũng thực, không tin có thể tra bệnh án.
Bởi vì…
Ta ngã vỡ đầu, gãy cổ, gãy chân, gãy luôn cả tay.
Không những thế, xương sườn cho Eva cũng gãy nốt không thương tiếc.
Cộng thêm n thương tích khác rất có duyên không vào mặt tiền chính diện, đại khái khi tỉnh dậy, ta có cảm giác mình là chú bướm nhỏ đáng thương rơi vào lưới của yêu tinh nhện, bị quấn kín bằng tơ để tích lũy ăn dần.
Vì sao là là bướm ư? Ta lại quên không tự giới thiệu, tên ta vốn là Hoàng Điệp, không phải là Lý Văn Tý, đề nghị các MM đang theo dõi truyện xóa cái tên này ra khỏi bộ nhớ của mình.
Vì sao lại là bướm nhỏ ư? Bởi vì phụ thân ta cũng tên Hoàng Điệp.
Vì sao phụ thân ta tên Hoàng Điệp mà ta cũng tên Hoàng Điệp ư? Đó là một câu chuyện rất dài rất dài rất dài rất dài (lược n chữ ‘rất dài’).
Phụ thân ta thời trẻ là một tên hoa tâm chính hiệu, hại đời rất nhiều thiếu nam thiếu nữ, thiếu phụ cũng không tha, dù ngươi là con cái nhà lành hay phường đạo tặc, bị ổng nhìn trúng coi như là ngươi bất hạnh, kêu trời cũng bằng không, bởi vì ông trời bị đui mù ngay từ khi ổng sinh ra đời rồi!
Cũng may một ngày nào đó, ở một xó nào đó Thanh Xương, đôi mắt bị mù bao lâu của ông trời cuối cùng cũng lành lặn, khiến cho phụ thân trúng tiếng sét ái tình với mẫu thân ngay từ lần đầu gặp mặt, cứu rỗi biết bao con người đáng thương. Khỏi nói cũng biết phần tiếp theo của câu chuyện: hoa tâm nam cải tà quy chính, điên cuồng theo đuổi tình yêu, bất chấp mọi sự phản đối, bỏ qua lễ giáo tiết chế, kiên quyết muốn ở bên người mình yêu đến cùng. Motif quen thuộc, tình tiết quen thuộc, kết thúc tất nhiên cũng quen thuộc. Phụ thân sau năm năm đằng đẵng sống chết đeo đuổi cuối cùng cũng rước được mẫu thân về nhà. Mặc dù tân nương là bị bắt trói lên kiệu hoa, nhà vợ khóc ngất là vì đoàn rước dâu đồ sộ gần một nghìn giáo chúng hoàng bào loan đao sáng loáng tập vây quanh nhà, hôn lễ có chút kỳ quặc nhưng dù sao phụ thân cũng đã đạt được ước nguyện, Hoàng Hoa giáo hạnh phúc rước giáo chủ phu nhân về.
Đêm tân hôn, phụ thân hạnh phúc mang thần đan của Hoàng Hoa giáo ra tặng cho mẫu thân. Cả hai đều trong độ tuổi sung sức, năng lực cũng không tệ, mới một đêm thôi mà đã kết tinh tình yêu thành ta.
Ba tháng sau, mẫu thân biết sự tồn tại của ta.
Mẫu thân ‘hạnh phúc’ đến hộc máu.
Mẫu thân nổi giận đùng đùng.
Mẫu thân gần như đập nát cả tổng đà Hoàng Hoa giáo.
Mẫu thân giật trường tiên của tả hộ pháp, cướp lấy lợi kiếm của hữu hộ pháp, tịch thu toàn bộ ám khí của trưởng lão, chạy vào tàng kho của giáo lấy ra rất nhiều độc dược đi truy sát phụ thân.
Phụ thân trốn, mẫu thân truy, phụ thân tiếp tục trốn, mẫu thân tiếp tục truy, trốn trốn truy truy, cuối cùng đến khi hoài ta được bảy tháng, mẫu thân vì quá mệt mỏi phải tạm ngừng công việc, phụ thân lúc này mới lăng xăng chạy về.
“Nương tử, có mệt không?”
“Phu nhân, uống nước nhé?”
“Ai… Ta sai rồi, bà xã, nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
“Bảo bối, đừng đánh, sẽ động thai đó!”
Mặc cho phụ thân lải nhải xun xoe chân chó, mẫu thân vẫn mặt lạnh không nói với phụ thân một lời.
Cứ thế cho đến khi ta được chín tháng, vì tâm tình mẫu thân trong thời gian mang thai không được tốt cho nên sớm chuyển dạ, mẫu thân khó sinh, tình hình vô cùng nguy kịch. Phụ thân một mực túc trực bên cạnh, nắm chặt tay mẫu thân, luôn miệng bảo mẫu thân hãy cố gắng kiên cường, trong khi bản thân mình hai mắt đã nhòe lệ.
Mẫu thân nhìn phụ thân, yếu ớt nói: “Ngươi còn dám khóc, thật mất mặt…”
Mẫu thân chính là kiểu người khẩu thị tâm phi, phụ thân cũng đã sớm quen, vì vậy ổng tự động hiểu ‘ngươi còn dám khóc’ thành ‘đừng khóc nữa’, ‘thật mất mặt’ thành ‘ta đau lòng’, xúc động nắm chặt tay mẫu thân hơn.
“Ta sai rồi, ta sai rồi. Ta xin lỗi, ta không nghĩ ngươi sẽ đau đớn như thế này… Xin ngươi hãy cố gắng cầm cự, vì con chúng ta, vì ta… Sau này… Sau này ngươi muốn làm gì cũng được… muốn chém ta thành trăm mảnh ta cũng cam lòng… nhưng ngươi ngàn vạn lần cũng không được rời khỏi ta… được không… xin ngươi…”
Phụ thân lúc ấy hoàn toàn không chút nào giống Hoàng Điệp Hoàng Hoa giáo chủ một thời náo loạn giang hồ, mẫu thân nói trông ổng lúc đó như đứa trẻ sợ bị bỏ rơi, nước mắt nước mũi tùm lum, bám chặt lấy mẫu thân nhất quyết không rời.
Mẫu thân viền mắt đỏ hoe, mắng: “Ngốc…”
“Phải phải, ta ngốc, ta là tên ngốc nhất trên đời…”
Nhóm bà đỡ bắt đầu sốt ruột.
“Còn… đáng ghét nữa…”
“Ngươi nói đáng ghét vậy thì là đáng ghét…”
Nhóm bà đỡ tiếp tục sốt ruột.
“Lại còn… ngu không ngửi nổi…”
“Không sai, ai ngửi phải ta thì đó là kẻ ngu nhất trên thế gian…”
Nhóm bà đỡ: … (Giáo chủ, kẻ ngu nhất thế gian ngửi phải ngài không phải giáo phủ phu nhân sao???)
Mẫu thân vẫn chưa muốn cho ta ra đời, tiếp tục thều thào: “Còn nữa… ta muốn… lấy tên hai chúng ta… đặt cho con…”
Phụ thân: “Được được, ngươi nói thế nào là thế ấy! Ngươi vất vả mang thai, đã vậy con sẽ theo họ ngươi, tên sẽ lấy tên của ta.”
Nhóm bà đỡ: … (Giáo chủ, giáo chủ phu nhân họ Hoàng!!!)
Ta ở trong bụng mẫu thân vô cùng đau lòng.
Đám bà đỡ bất lương!
Các người đã nhận ra tại sao không ngăn ổng lại!
Ta tức, ta giận, ta muốn chui ra!!!
Vì vậy ta ra sức vặn vẹo, mẫu thân bị ta đạp cho đến tắc khẩu không nói được lời nào, cuối cùng cũng nhớ ra việc cần làm lúc này là cấp tốc tống ra ra khỏi bụng, vì vậy bỏ mặc phụ thân một bên chuyên tâm gào thét sinh đẻ.
Ta vừa ra đời, phụ thân mừng đến rơi lệ, lập tức vứt ta qua một bên cho bà đỡ lăn về phía mẫu thân. Ta tủi thân, khóc oa oa nhắc ổng chú ý đến mình, nào ngờ ổng chẳng những không quay đầu, lại còn phẩy tay nói một câu: “Mang ra ngoài đi, ồn chết.”
Nhóm bà đỡ: …
Mẫu thân: …
Nhóm bà đỡ lủi thủi ôm ta đi, vừa đẩy cửa bỗng nghe thấy phụ thân gọi lại. Ta còn tưởng ổng cuối cùng cũng nhớ đến ta, muốn ôm ta, ai dè ổng nói.
“Lập tức thông cáo thiên hạ tiểu giáo chủ ra đời, họ theo phu nhân, tên lấy tên ta. Hừ, đám chính đạo dám rủa lão tử tuyệt hậu, ta phải thông cáo khắp nơi cho chúng tức chết.”
Nhóm bà đỡ: “Nhưng giáo chủ…”
Phụ thân quắc mắt: “Còn không mau đi! Bế nó xa ra chút, đau đầu chết đi được. Thời gian này phu nhân phải tĩnh dưỡng, kiếm vú em trông nó đi, đừng để nó làm phiền phu nhân.”
Nhóm bà đỡ: …
Mẫu thân: …
Ta lúc năm tuổi được nghe mẫu thân kể lại câu chuyện này: …
Ta thật đáng thương, ta bị hắt hủi ngay từ khi ra đời!
Ta khóc: “Hu hu hu phụ thân không thương con!”
Mẫu thân ôm ta: “Tiểu Điệp ngoan, phụ thân con là tên khốn đáng chết nhất trên đời, con sau này ngàn vạn lần đừng báo hiếu với hắn.”
Phụ thân đứng góc tường câm nín.
Ta: “Con thèm vào báo hiếu với phụ thân! Con chỉ thương mẫu thân thôi, mẫu thân cũng chỉ thương Tiểu Điệp thôi phải không? Mẫu thân không thương Hoàng Điệp phải không?”
Phụ thân đứng góc tường dở khóc dở cười, trong lòng mắng thầm: Thằng con bất hiếu, tên cha mày mà cũng dám gọi thẳng.
Mẫu thân: “…”
Mẫu thân khụ một tiếng: “Tiểu Điệp à, con cũng họ Hoàng tên Điệp đó.”
Ta gật đầu như đã nhớ ra, liền tiếp tục nói: “Là con nói thiếu. Mẫu thân chỉ thương tiểu Hoàng Điệp, mẫu thương không thèm lão Hoàng Điệp!”
Mẫu thân gật đầu cười: “Đúng vậy, ta chỉ thương Tiểu Điệp thôi. Còn Lão Điệp… biến đi.”
Phụ thân nơi góc tường đã mất bóng.
Ta kiễng chân nhìn bức tường trống không sau lưng mẫu thân, cảm khái mẫu thân tài giỏi, cứ như sau gáy còn có một con mắt vậy.
Sau đó ta nhảy vào lòng mẫu thân, tiếp tục hỏi.
Ta: “Mẫu thân, mẫu thân và mẫu thân của Tiểu Hiên đều là mẫu thân, tại sao mẫu thân lại không giống mẫu thân của Tiểu Hiên?”
Mẫu thân nhìn ta dở khóc dở cười: “Con muốn hỏi gì?”
Ta: “Con muốn hỏi mẫu thân rõ ràng là mẫu thân, mẫu thân của Tiểu Hiên cũng là mẫu thân, hai người đều là mẫu thân, tại sao mẫu thân của Tiểu Hiên và mẫu thân không giống nhau? Trong khi đó mẫu thân của Tiểu Tĩnh, Tiểu Hồng, A Đậu cũng là mẫu thân, mẫu thân của Tiểu Tĩnh, Tiểu Hồng, A Đậu đều giống như mẫu thân của Tiểu Hiên, chỉ có mẫu thân của Tiểu Điệp không giống mẫu thân của Tiểu Tĩnh, Tiểu Hồng, A Đậu, Tiểu Hiên. Còn nữa mẫu thân của…”
Cơ mặt mẫu thân giật giật.
Ta hồn nhiên tiếp tục nói: “Tiểu Tĩnh ca cũng nói mẫu thân không giống mẫu thân của Tiểu Tĩnh, Tiểu Hồng, Tiểu Hiên, A Đậu, mẫu thân sinh con ra từ chỗ khác không giống mẫu thân của Tiểu Tĩnh, Tiểu Hồng, Tiểu Hiên, A Đậu, cho nên mẫu thân khác với mẫu thân của Tiểu Tĩnh, Tiểu Hồng, Tiểu Hiên, A Đậu…”
Cơ mặt mẫu thân vẫn giật giật, giấu hiệu co rút ngày càng rõ ràng.
Ta kéo áo mẫu thân, chớp chớp đôi mắt tròn xoe của mình, vô tội hỏi: “Mẫu thân, con chui ra từ chỗ nào vậy?”
Lần này ta còn thấy trên gương mặt xinh đẹp của mẫu thân xuất hiện vài vạch hắc tuyến.
Mẫu thân quả thực sau gáy có tuệ nhãn, cũng không buồn quay đầu đã biết nơi góc tường xa xa kia, phụ thân bại hoại của ta đã trở lại.
“Hoàng Điệp, lại đây. Nói cho Tiểu Điệp biết con từ chỗ nào chui ra.”
Ta thấy phụ thân lúc này mới hề hề lại gần, cúi người ôm lấy mẫu thân, ôm luôn cả ta vào lòng.
“Tiểu Điệp ngoan, mẫu thân con không giống mẫu thân của người khác, bởi vì mẫu thân con rất đặc biệt, cho nên con chui ra cũng từ một nơi rất đặc biệt. Con xem, con mới năm tuổi mà đã thông minh xinh xắn như vậy, so với Tiểu Tĩnh Tiểu Hồng Tiểu Hiên A Đậu cái gì cũng hơn vài phần, chứng tỏ người chui ra từ nơi đó là nhân trung chi long, hạc giữa bầy gà. Con thấy mẫu thân của con lợi hại không?”
Phụ thân bại hoại của ta cười đến là bại hoại. Đáng thương cho ta lúc đó còn nhỏ, hoàn toàn không nghi ngờ nụ cười bại hoại của phụ thân, còn hồn nhiên cho là thật.
“Mẫu thân quả nhiên lợi hại, chỗ đó cũng mẫu thân cũng lợi hại!”
Sau đó phụ thân bị mẫu thân đuổi ra khỏi phòng một tháng trời, báo hại đêm nào ổng cũng chen chúc lên giường ta ngủ, có đuổi cũng mặt dày không chịu đi.
Đến khi lớn hiểu chuyện, ta cuối cùng cũng cảm nhận được sâu sắc mối hận không thể tự tay băm chết phụ thân của mẫu thân.
Mẫu thân ta… là nam…
Thần dược của Hoàng Hoa giáo… là thuốc khiến nam nhân sinh được em bé…
Ta… là chui từ cái chỗ ‘ấy ấy’ mà ra…
Cái gì mà ‘nhân trung chi long’, cái gì mà ‘hạc giữa bầy gà’, ta nhiều lần nghĩ lại chỉ muốn đánh cho ổng thành ‘nhân trung chi long’, ‘hạc giữa bầy gà’ luôn.
Tội nghiệp mẫu thân, tội nghiệp ta…
Bại hoại như phụ thân, chính đạo rủa ổng tuyệt hậu là phải! (Nhưng đáng tiếc cuối cùng ổng cũng không tuyệt hậu, còn sinh ra một giáo chủ uy vũ như ta nữa, huhu, không biết đây là bất hạnh hay may mắn của đời ta đây… Rùa: Ngươi chắc ngươi là uy vũ chứ không phải bại hoại?)
A, hình như chương này ta lạc đề hơi xa thì phải.
Nói túm lại, đời ta sinh ra đã thoang thoảng mùi cẩu huyết, đến khi toàn thân băng bó kín mít, như con bướm nhỏ sa vào mạng nhiện giãy thế nào cũng không ra, lại nhìn thấy gương mặt kia, ta cuối cùng cũng chạm tới được đỉnh cao của cẩu huyết trong đời.
Hắn ta từ tốn đẩy cửa, từ tốn đóng cửa, từ tốn lại gần, từ tốn đứng bên gường từ trên cao nhìn xuống ta cả người quấn băng kín mít, từ tốn nở nụ cười so với phụ thân bại hoại của ta còn bại hoại hơn gấp ngàn lần. Nụ cười ấy, mỗi lần nhớ lại đều khiến da gà da vịt ta đua nhau rơi đầy đất.
Hắn: “Chào.”
Ta: “…” Chào cái mẹ ngươi!
Hắn: “Ta là Trường Hành chân nhân, còn nhớ ta chứ?’
Ta: “…” Có đi đầu thai cũng không quên được ngươi!
Hắn: “Ngươi đến thế giới này cũng hai năm rồi, tính khí chẳng những không thay đổi, lại còn không chút thích ứng với thời đại. Báo hại ta khổ tâm tốn tiền đưa ngươi đến bệnh viện tâm thần hi vọng giúp ngươi dễ dàng làm quen với thế giới mới.”
Ta: “…” Con mẹ ngươi lão tử nhớ rồi, là ngươi tống ta đến cái nơi chết bầm ấy. Ngươi cứ chờ đấy, thù này không trả lão tử không làm người!
Hắn: “Từ bây giờ ta sẽ dạy ngươi làm quen với thế giới. Ngươi sau này không được xưng hô như cũ nữa, phải xưng tôi, gọi ta là anh. Ta ở thế giới này tên Lý Vũ Nam, ngươi tên Lý Văn Tý, nhớ chưa?”
Ta bi ai ba chấm: “…” Con mẹ ngươi không công bằng, tại sao ngươi đến cái tên cũng hơn ta!
Hắn lập tức thay đổi cách xưng hô như để dạy ta: “Từ giờ tôi là anh trai của cậu, cậu bị thương rất nặng, phải nằm viện một thời gian. Nhớ, những thứ đồ ở đây không được phá, cũng không được dọa người, nếu cậu ngoan ngoãn điều trị khỏi bệnh, tôi sẽ đưa cậu đến một nơi tốt hơn. Ngược lại, nếu cậu còn phá phách không chịu học tập, đừng trách tôi đưa cậu lại bệnh viện tâm thần.”
Hắn nghiêm giọng nói, trên gương mặt vẫn là nụ cười bại hoại nhẹ nhàng. Ta ngứa mắt trừng trừng hắn. Ngươi dọa ai? Về bệnh viện tâm thần thì về bệnh viện tâm thần, nói cho ngươi hay lão tử ở đó là bá chủ rồi, ta còn sợ gì nữa!
Trường Hành không hiểu sao đột nhiên cười quỷ dị, hơi cúi người xuống hạ giọng nói với ta.
“Nhóc con, tôi biết đọc suy nghĩ đó.”
Nhóc cái mẹ ngươi! Tưởng đọc được suy nghĩ là hay lắm hả! Lão tử đang chửi ngươi trong lòng đó, lão tử lôi cả tổ tông mười tám đời nhà ngươi ra chửi này, ngươi làm gì được lão tử!
Trường Hành vẫn cười.
“Có biết tổ tông mười tám đời nhà tôi gồm những ai không?”
Ta đương nhiên không biết, nói là chửi tổ tông mười tám đời nhà hắn thực chất cũng chỉ là ‘ta rủa tổ tông mười tám đời nhà ngươi XXX’ là cùng. Nhưng mà ta không chịu kém thế, trừng mắt nhìn lại, tỏ vẻ lão tử thèm vào biết.
Trường Hành kéo ghế ngồi xuống bên giường, rót một cốc nước điềm đạm uống, sau đó mới bắt đầu nói.
“Kỳ thực tôi cũng không nhớ rõ mười tám đời, cùng lắm là nhớ được hai ba đời thôi. Cậu nhắc đến làm tôi đột nhiên nhớ ra trí nhớ của bản thân mình về dòng họ nhà mình thực ít ỏi, để tôi động não nghĩ lại chút. Đời đầu tiên thì nhớ, là Ngọc Dương chân nhân, ngài…”
Sau đó ta trợn trắng mắt nhìn hắn ngồi ba hoa về dòng họ huy hoàng nhà mình. Từ họ tên phong hàm đến công tích, tật tốt tật xấu, quan hệ công khai đến quan hệ vụng trộm cũng kể lể ra hết, thỉnh thoảng còn ngưng lại uống cốc nước cho thông cổ mát họng, càng nói càng hăng, cứ như thể đời này của hắn chưa được mở miệng nói bao giờ vậy. Ta nghĩ tới Trường Hành nói hắn có khả năng đọc được suy nghĩ, vì vậy điên cuồng gào thét trong lòng bảo hắn dừng lại, nhưng có vẻ hắn nhớ về gia tộc mình quá mức nhập tâm, mặc kệ ta gào thét rên rỉ cầu xin thế nào hắn vẫn thao thao bất tuyệt không ngừng. Đến khi hắn kể tới đời thứ mười một, ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hô hấp trở nên khó khăn, mắt hoa đầu váng, còn cảm thấy có thứ gì trào ra từ khóe miệng, máy đo nhịp tim kêu tít tít liên hồi, lúc này cứu tinh của đời ta mang danh y tá cuối cùng cũng xuất hiện.
“Cấp cứu!”
Cứ thế một đám người vây quanh cấp cứu cho ta, Trường Hành lùi lại nhường chỗ, ta cũng không thấy được hắn nữa, mắt tối dần lâm vào hôn mê, trước khi mất đi ý thức còn không quên lôi tổ tông nhà hắn ra hỏi thăm nữa, chí ít thì lúc nãy bị tra tấn lỗ tai ta cuối cùng cũng nhớ được vài cái tên rồi!
Rùa lảm nhảm:
Ha ha, kỳ thực ta không thích sinh tử văn, vốn định viết mẫu thân của Tiểu Điệp là nữ, không hiểu sao đột nhiên lại muốn viết thành nam. Có lẽ là dạo này ta ăn tạp nhiều nên nhiễm rồi
Tiểu công của ta là một người rất đường hoàng đoan chính, hoàn toàn không có bại hoại như Tiểu Điệp nói, ngàn vạn lần đừng để ấn tượng cá nhân của Tiểu Điệp làm lu mờ ánh sáng tuyệt vời tỏa ra từ tiểu công. Ta thích Tiểu Điệp gọi tiểu công của mình là Trường Hành hơn, gọi như vậy như là để nhắc nhở Tiểu Điệp ghi nhớ cuộc gặp gỡ đầu tiên trong cảnh mưa rơi lãng mạn và hai bát tiết chó, đây cmn chính là định mệnh mà >.< (Tiểu Điệp: Phải rồi, định mệnh ngươi!)