Bữa cơm tối đầu năm mồng một vô cùng phong phú, hơn nữa ba mẹ Vân gia biết vận động viên không thể tùy tiện ăn thịt ở bên ngoài, vì vậy một chút thịt heo cũng không làm. Sau khi cơm nước xong, ba mẹ Vân gia để cho Vân Đóa dẫn Đường Nhất Bạch ra ngoài chơi.
"Đi đâu vậy?" Vân Đóa hỏi Đường Nhất Bạch.
"Đi đâu cũng được."
"Như vậy, chúng ta đi dạo hội đèn lồng miếu Phu Tử được không?"
"Tốt."
Trước khi ra khỏi cửaVân mẹ cho đội lên đầu cho con gái mũ len màu đỏ, còn có đầy đủ khăn quàng cổ và bao taycũng kín đáo đưa cho nàng, thấy Đường Nhất Bạch không có mang bao tay, Vân mẹ lại tìm một đôi bao tay da dê củaVân ba cho anh.
Nhưng tay vận động viên bơi lội lại lớn hơn tay người bình thường một hai số, Đường Nhất Bạch hoàn toàn không dùng được bao tay của cha vợ tương lai.
Thật ra phương nam bị rét lạnh là do ma pháp công kích, cho dù mặc quần áo dày cũng không tránh rét được, mang thêm bao tay cũng chỉ là an ủi trong lòng, thời điểm lạnh còn có thể lạnh hơn.
Vân Đóa trang bị tốt mới ra cửa. Trên đường đèn đuốc sang trưng, người đến người đi. Vừa ra cửa, Đường Nhất bạch liền kêu tay lạnh, Vân Đóa nói, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Anh đứng ở sau lưng cô ôm lấy cô, hai tay vòng qua trước người của cô, đưa tay vàotrong túi áo khoác của cô, "Như vậy là được rồi."
Tư thế này, cảm giác giống như là cô hoàn toàn bị anh bắt mất rồi. Cô nói, "Như vậy thì sao đi bộ được."
"Cứ đinhư vậy, chúng ta là sinh trưởng cùng nhau."
. . . . . . Thật là trẻ con!
Vân Đóa đi về phía trước, Đường Nhất Bạch dán sát vào cô nhắm mắt theo sau, bàn tay giấu ở trong túi của cô không an phận, cách quần áo sờ sờ bụng của cô, sờ soạng hai cái, anh nhẹ nhàng gãi gãi.
Vân Đóa bị gãi vào chỗ ngứa, không nhịn được cười thật to, "ha ha ha ha ha! Đường Nhất Bạch!"
Cô đột nhiên kêu một câu, người xung quanh nghe được ba chữ "Đường Nhất Bạch" cũng nhìn sang bên này, nhìn thấy một nam sinh thân hình thật cao gương mặt xinh đẹp đang đeo khẩu trang, thì nghĩ chắc chắn tám phần mười người này chính là Đường Nhất Bạch, vì vậy mọi người điên cuồng, cùng chạy về phía bên này, vừa chạy vừa hô, "Đường Nhất Bạch!"
Hiệu ứng người nổi tiếng chính là tăng lên ở chỗ này. Dù là bạn không thích người ta như vậy, bạn cũng sẽ muốn đi theo náo nhiệt, muốn một bức ảnh chụp chunghay ký tên, trở về lại khoe khang với bạn bè và người thân.
Vân Đóa sợ ngây người, Đường Nhất Bạch thay đổi tư thế, kéo tay của cô nói: "Chạy!"
Chạy chạy chạy chạy. . . . . .
Đường Nhất Bạch chân dài, chạy không có chút áp lực nào, Vân Đóa lại không dễ nhìn như vậy, cứ có cảm giác giống như là một con chó chăn cừu theo một cành cây ở phía sau mà chạy. Cuối cùng cành cây dính vào ánh sang của chó chăn cừu, chạy vào một cái hẻm nhỏ, rất nhanh bỏ rơi lại đám người ở phía sau.
Đường Nhất Bạch tháo khẩu trang ra, nhìn mặt Vân Đóa đỏ bừng vì chạy trốn, anh nhịn không được bật cười, ngón tay chạm nhẹ vào sau ót của cô.
Vân Đóa liếc mắt, "Em còn chưa tính sổ với anh....!"
"Em muốn tính sổ với anh như thế nào? Được rồi, cho em sờ lại." Đường Nhất Bạch nói xong, vén quần áo lên một chút.
Con ngươi Vân Đóa đảo vòng vòng, đột nhiên cười xấu xa. Tiểu dạng, cho anh nếm thử sự lợi hại của bàn tay lạnh! Cô đưa tay vào trong quần áo của anh, đặt lên trên bụng của anh, chờ bộ dạng anh giống như chuột thấy mèo đẩy ra. Trong trời đông cảm giác để tay lạnh vào trong quần áo là như thế nào, cô hiểu rất rõ.
Vậy mà Đường Nhất Bạch chỉ hơi chấn động cơ thể một chút, sau đó lù lù bất động. Anh cúi đầu, sâu xa nhìn cô.
Vân Đóa có chút kỳ quái, "Anh không sợ lạnh sao? Thật không khoa học . . . . . ." Cô nói xong, không cam tâm gãi gãi hai cái.
Đường Nhất Bạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh híp mắt, nhìn cô chằm chằm, "Lưu manh."
A a a a a, cô không phải có ý đó!
Thật là đần độn, thế sao lại đùa giỡn như vậy. Cô vội vàng rút tay lại, mặt đỏ bừng. Cô cúi đầu, xoay người giống như trốn tránh.
Đường Nhất Bạch đuổi theo, bắt được tay của cô, siết thật chặt, không cho cô giãy giụa. Lòng bàn tay của anh rất nóng, như lò sưởi nhỏ, một chút cũng không nhìn ra lạnh chỗ nào.
Anh nói, "Chỉ là, anh rất thích."
"Anh không nên nói nữa. . . . . ." Cô hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Đường Nhất Bạch liền ngậm miệng. Vậy mà trong đầu lại lăn qua lộn lại nhớ tới cảm giác vừa rồi tay nhỏ bé của cô xoa xoa trên bụng anh, trong đầu giống như là bừng lên một đốm lửa, muốn đốt lại không thể đốt, muốn dập tắt lại dập tắt không được.
***
Hội đèn lồng miếu Phu Tử ở bên song Tần Hoài, mỗi năm tổ chức một lần, đã tổ chức rất nhiều lần, dù sao từ khi Vân Đóa bắt đầu có trí nhớ, thì đã có hội đèn lồng miếu Phu Tử. Cô và Đường Nhất Bạch ở phụ cận miếu Phu Tử mua một chút đồ ăn vặt, Đường Nhất Bạch quả thực là một người cuồng mua đồ, thấy cái gì cũng muốn mua, ngũ vị hương đậu, gạch cua bánh nướng, mề vịt, bánh bao hấp, vượng trứng gà, còn có chocolate, dưa gang, hạt hồ đào, nước trái cây, sữa chua. . . . . . Đáng sợ nhất là anh mua rất nhiều nhưng lại không ăn, giơ lên một đống đồ lớn, Vân Đóa muốn ăn cái gì thì anh đưa cái đó.
Vân Đóa có chút hết chỗ nói, "Tại sao anh lại không ăn?"
"Anh không thích ăn đồ ăn vặt."
Mặc dù không thích ăn đồ ăn vặt, nhưng là rất hưởng thụ thú vui mua đồ ăn vặt cho bạn gái.
Hội đèn lồng ở bờ sông có rất nhiều người đi dạo, người đông chen chúc nhau. Đường Nhất Bạch hiếu kỳ nói, "Hàng năm nơi này đều nhiều người như vậy sao?"
"Thế này sao coi là nhiều người được? Tết Nguyên Tiêu anh trở lại xem một chút, bảo đảm bước một chân vào, không thể chen ra được luôn."
"Có khoa trương như vậy sao?"
"Tuyệt, đối, có."
Hai người trò chuyện, đi ngang qua bến đò. Rất nhiều thuyền hoa dừng lại, có lớn có nhỏ, Đường Nhất Bạch nhìn thuyền hoa xinh đẹp chầm chậm trôi trên mặt sông, hỏi Vân Đóa, "Chúng ta có nên cũng mướn một cái hay không?"
Vân Đóa nhìn ánh đèn dao động đung đưa trên mặt nước, dưới mặt nước nhất định là rất lạnh, bóng tối, thăm thẳm, rất gần tuyệt vọng và tử vong. . . . . . Cảm giác lo lắng lặng lẽ xuất hiện trong lòng, cô có chút sợ, lui về phía sau một bước.
Đường Nhất Bạch biết cô sợ nước. Thấy bộ dáng cô như vậy, anh có chút đau lòng, ôm cả người cô vỗ nhè nhẹ lên bả vai cô, nhẹ nhàng nói, "Không phải sợ, có anh ở đây. Nếu em không muốn ngồi thuyền thì chúng ta sẽ không ngồi."
Vân Đóa lại nói, "Nhưng em cũng không thể cả đời đều sợ nước như vậy."
"Vậy thì thế nào, ai cũng phải sợ hãi cái gì đó." Đường Nhất Bạch nói, thấy Vân Đóa đang do dự, hình như muốn hạ quyết tâm gì đó, anh hiểu rõ, ôm cô vào trong lòng, nói, "Nếu như em muốn thử một lần, Đóa Đóa, anh giúp em. Chỉ cần có anh ở bên, sẽ không để xảy ra bất kỳ chuyện gì."
Tất nhiên, anhlà tuyển thủ chuyên nghiệp đấy. . . . . .
Vân Đóa căng thẳng nhưng vẫn còn có tâm nhạo báng, cô cắn răng, "Vậy chúng ta thử một chút thôi."
Đường Nhất Bạch mướn một chiếc thuyền hoa. Anh biết Vân Đóa chỉ cần vừa đến gần mặt nước rộng thì hai chân sẽ nhũn ra, vì vậy quyết định không để cho cô tự mình lên thuyền. Anh cởi khăn quàng ra buộc kín mắt của cô, trước tiên đưa tất cả những đồ ăn vặt vừa rồi mua cho người chèo thuyền, sau đó anh cõng Vân Đóa lên thuyền. Vân Đóa không ngờ anh lại có thể săn sóc, dịu dàng với cô đến loại trình độ này. Trong bóng tối cô nằm ở trên lưng của anh, hốc mắt chát chát. Một khắc kia cô nghĩ thầm, đời này có thể gặp được một người đàn ông như vậy, tuyệt đối có giá trị rồi.
Sau khi lên thuyền, Đường Nhất Bạch ôm Vân Đóa vào trong ngực, hai người tựa sát nhau ngồi ở mũi thuyền.
Sau đó anh tháo khăn quàng cổ trên mắt cô xuống.
Vân Đóa chợt nhìn thấy mặt nước trong mắt, một hồi hoa mắt, cơ hồ là bản năng, cô lại muốn lui về phía sau, vậy mà phía sau là ngực của anh, nóng rực mà kiên cố. Anh ôm cô thật chặt, dịu dang nói ở bên tai cô, "Đừng sợ đừng sợ, Đóa Đóa tuyệt không sợ."
"Không!" thân thể Vân Đóa hơi run run, cô cảm giác mình cách hơi thở bóng tối tuyệt vọng này như thế gần. Sợ đến run rẩy, giống như mất trí, cô điên cuồng lắc đầu, "Không!!!"
Đường Nhất Bạch vững vàng khống chế được cô, đề phòng động tác của cô quá mức kịch liệt. Âm thanh của anh càng thêm trầm nhẹ, mềm mại như muốn dính răng, anh nói, "Đóa Đóa không sợ, em là một cô gái hết sức dũng cảm, em còn dũng cảm hơn so với em nghĩ rất nhiều. Em không cần sợ, anh sẽ bảo vệ em, có anh ở đây, bất kỳ cái gì cũng không thể tổn thương em. Anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ bảo vệ em cả đời, anh yêu em, Đóa Đóa. . . . . ."
Không kìm hãm được, bật thốt lên lời tỏ tình, mà lại tự nhiên như vậy, như nước chảy thành sông, đến nỗi hai người cũng không ý thức được phân lượng của ba chữ kia. Tim Vân Đóa đập rộn lên, hô hấp dồn dập, cô cầm tay anh thật chặt, thanh âm run run gọi anh, "Đường Nhất Bạch, Đường Nhất Bạch. . . . . ."
Đường Nhất Bạch cầm lại tay của cô, an ủi cô nói, "Anh ở đây, anh luôn luôn ở đây. Có anh ở đây, nước không có gì đáng sợ. Đóa Đóa, chân chính đáng sợ chính là nội tâm của em, chiến thắng nó, em là có thể chiến thắng nước."
"Em...em sợ."
"Không sợ, tin tưởng anh, có anh ở đây, coi như em rơi xuống biển, anh cũng sẽ vớt em lên. Anh chính là con sóng trắng."
Vân Đóa bị anh chọc cười, cô nhếch miệng, nước mắt lại không ngừng được rơi xuống, lách tách lách tách, nước mắt rơi vào trên mu bàn tay của anh. Đường Nhất Bạch đang cầm bưng mặt cô, nhẹ nhàng hôn nước mắt của cô, vừa hôn vừa nói, "Trong nước là thiên hạ của anh, thiên hạ của anh cũng sẽ là thiên hạ của em, chỉ cần có anh ở đây, nước không thể thương hại đến em chút nào."
Vân Đóa khóc khóc đến vui vẻ.
Đường Nhất Bạch cảm giác thân thể của cô vẫn còn ở run, anh lo lắng nếu tiếp tục như vậy thì cô sẽ bị bệnh, muốn bế cô vào khoang thuyền.
Vân Đóa lại cố chấp kiên trì ở lại mũi thuyền, Đường Nhất Bạch nói không sai, sợ hãi là do nội tâm, cô muốn chiến thắng nó, đầu tiên phải đối mặt với nó.
Đó là loại cảm thụ như thế nào. Trước mặt cô là bóng ma đáng sợ nhất, sau lưng là sự ấm áp nhất để cô dựa vào, trong lòng cô giằng co giữa ấm áp và sợ hãi, mặc dù bị sợ đến sắc mặt trắng bệch nhưng thủy chung chưa từng nhắm mắt tránh né. Cuối cùng thuyền hoa cập bờ thì cô cũng không biết mình là tình huống gì, cứ có cảm giác như người vừa trải qua một lễ rửa tội, tâm lực trở nên quá mệt mỏi. Có thể do thân thể đang yếu đuối, tóm lại cô không sợ như lúc trước nữa.
Cô còn muốn chính mình rời thuyền, đáng tiếc lúc vừa mới đứng lên thiếu chút nữa lại té xuống.
—— sợ hãi là một loại cảm xúc đặc biệt tiêu hao năng lượng, chân của cô bị hù dọa đến mềm nhũn.
Cuối cùng vẫn là Đường Nhất Bạch cõng cô lên bờ. Anh cũng không có đặt cô xuống, tiếp tục cõng đi về phía trước. Vân Đóa nằm ở trên lưng anh, cái mũi của cô ê ẩm, đột nhiênnghĩ lại rơi lệ. Cô vừa khóc nức nở vừa nói, "Đường Nhất Bạch, tại sao anh lại tốt với em như vậy?"
Đường Nhất Bạch nói, "Anh không muốn nhìn thấy em khổ sở. Nhìn thấy em khổ sở, còn khó chịu hơn chính anh khổ sở gấp trăm lần. Xin em thương xót, cười cho gia một cái thôi."
Vân Đóa bị anh chọc cho cười khúc khích, cô nhẹ nhàng đập một cái lên bờ vai của anh, "Anh lại miệng lưỡi trơn tru."
Đường Nhất Bạch có chút buồn bực, ủy khuất nói, "Em luôn nói anh miệng lưỡi trơn tru lời ngon tiếng ngọt biết dỗ con gái. Nhưng những điều anh nói cho em đều là lời nói thật lòng. . . . . ."