Từng Đóa Bọt Sóng

Chương 3: Nghịch chuyển và yêu sách




Thầy Tôn cao hứng, đi ăn cơm cùng với bạn học cũ ngẫu nhiên gặp, Vân Đóa đành phải tự mình về khách sạn. Hôm nay cô không có thu hoạch, điểm sáng duy nhất chính là biệt hiệu của Kỳ Duệ Phong, nhưng mà ngẫm lại vẻ mặt buồn bực lúc đó của Kỳ Duệ Phong, Vân Đóa lo lắng nếu như mình viết ra ngoài, sẽ ảnh hưởng tới trạng thái trận đấu của Kỳ Duệ Phong, nếu vậy thì có lỗi quá.

Bỏ qua công việc một bên, cô mở máy vi tính, tại khung tìm kiếm đánh ba chữ “Đường Nhất Bạch”.

Cô hết sức tò mò với anh.

Kết quả tìm ra rất nhiều, nhưng mà phần lớn là không quan trọng, xem ra người trùng tên với anh không ít. Vân Đóa lại thêm hai chữ ‘Bơi lôi’ bên trước ‘Đường Nhất Bạch’.

Lần này kết quả ít hơn nhưng lại càng chính xác.

Xếp đầu đều là một ít tin tức vừa mới tuyên bố, về giải bơi lội trong nước. Sau khi lật qua vài trang, bỏ qua đề tài này, kết quả tìm kiếm có chút rối loạn, Vân Đóa trừng to mắt tìm, lật hơn mười trang, rốt cuộc nhìn thấy một tin tức.

Tin tức này được đưa ba năm trước, nội dung là huy chương vàng giải bơi hỗn hợp 4x100 mét mà Trung Quốc đạt được tại Asian Games, các vận động viên giành giải thưởng là: Triệu Việt, Tống Nhạc, Đường Nhất Bạch, Kỳ Duệ Phuong.

Trong tin tức, Đường Nhất Bạch và đồng đội l.q/đ đứng chung một chỗ, một tay nắm hoa tươi, một tay nắm huy chương, mỉm cười với máy ảnh, nụ cười tươi tắn, có cảm giác trẻ trung.

Thì ra ba năm trước anh đã được huy chương vàng, hơn nữa là huy chương vàng của Asian Game, còn cao hơn trận đấu hôm qua.

Cũng khó trách Vân Đóa không biết anh, ba năm, đối với vòng vận động của nghề nghiệp cần tuổi trẻ, là một đoạn thời gian đủ để đổi mới.

Vân Đóa vừa quay đầu lại nhìn danh sách bốn người kia, đột nhiên sửng sốt. Đây là bơi tiếp sức hỗn hợp, nói cách khác, l/q.đ vận động viên sẽ tiến hành trận đấu tiếp sức theo trình tự bơi ngửa, bơi ếch, bơi bướm, bơi tự do. Đường Nhất Bạch trên danh sách và bục lĩnh thưởng là xếp vị trí thứ ba, rõ ràng môn thi đấu của anh chính là bơi bướm.

Nhưng hôm nay hạng mục anh đoạt giải quán quân chính là bơi tự do!

Vân Đóa quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, ngay từ đầu cô tưởng rằng danh sách viết sai trình tự, nhưng cô nhanh chóng hủy bỏ suy đoán này. Bởi vì trong tổ bốn người này còn có một người: Kỳ Duệ Phong. Vị thiên tài này sau này đã vô cùng tỏa sáng, cho nên bơi tự do nhất định là anh ta, không thể là người khác.

Vân Đóa tìm được chuyên đề Asian năm đó, sau đó cô phát hiện, trong cuộc thi Asian Game, Đường Nhất Bạch còn đạt được một huy chương vàng 50 mét bơi bướm của nam.

Đúng vậy, ba năm trước đây, Đường Nhất Bạch bơi môn bơi bướm. Từ thành tích trận đấu có thể thấy, anh ta lúc đó đã là một vận động viên thành thục có tiền đồ. Nhưng mà ông anh này, sau khi lấy được thành tích không tồi, lại buông tha cho tất cả mà làm lại từ đầu, sửa lại thành bơi tự do, đây cũng qua loạn rồi? Không chuyên nghiệp chút nào!

Rốt cuộc tại sao anh lại phải làm như vậy? Cho dù nhìn từ góc độ nào, anh cũng không có lý do gì làm thế.

Vân Đóa tò mò sắp chết, không ngừng thay đổi từ khóa tìm kiếm, nhưng mà cô tìm tới nỗi con mắt sắp mù cũng không tìm được nguyên nhân anh chuyển sang bơi tự do. Đâu chỉ không tìm được nguyên nhân, từ sau lần Asian Game kia, Đường Nhất Bạch liền mai danh ẩn tích, cách trận đấu lớn nhỏ, trong nước và quốc tế đều không thấy bóng dáng anh. Ngược lại có không ít người say mê bơi lội vẫn luôn truy tìm tung tích của anh, đương nhiên, kết quả đều là phí công.

Vẫn luôn tìm kiếm tới giải bơi lội lần này.

Khoảng cách này tới ba năm.

Tại sao trong ba năm này, anh không tham gia thi đấu? Vì sao không có chút tin tức nào? Ba năm, đối với người bình thường có lẽ không lâu lắm, nhưng với một vận động viên chuyên nghiệp mà nói, rất có thể là trí mạng.

Như vậy, rốt cuộc là nguyên nhân gì cướp của anh ba năm?

Bị thương sao? Đầu tiên Vân Đóa nghĩ tới khả năng này. Nhưng mà cho dù bị thương, cũng nên có tin tức đưa ra, bởi vì thành tích Asian Game của Đường Nhất Bạch rất tốt, rất có tiềm lực, nhất định có phóng viên nhìn chằm chằm vào. Cũng như thế, cho dù là nguyên nhân gì khác, cũng nên có tin tức.

Nhưng mà kết quả, hết lần này tới lần khác đều không có.

Bị ngăn cản bên ngoài chân tướng, Vân Đóa quấn quít muốn chết, thật sự muốn níu lấy cổ áo Đường Nhất Bạch hỏi một câu. Hơn nữa cô tin rằng, sau kết quả trận đấu hôm nay, nhất định có rất nhiều người muốn làm như vậy.

Mẹ nó, bị treo hứng thú lớn như vậy, làm sao đêm nay cô có thể ngủ!

Đêm đó Vân Đóa ngủ không ngon, hôm sau vẫn là thầy Tôn gọi cô. Hai người ăn sáng rồi đi thẳng tới hồ bơi. Không ngoài sở liệu của Vân Đóa, ôm nay những phóng viên có hứng thú với Đường Nhất Bạch rõ ràng tăng nhanh, hiển nhiên tất cả mọi người đến là có chuẩn bị. Đương nhiên, độ nóng của Đường Nhất Bạch vẫn không so được vơi Kỳ Duệ Phong.

Hôm nay có trận đấu tiếp sức 4x100 mét bơi tự do nam. Nguyên nhân có hai: Thứ nhất, có Kỳ Duệ Phong; thứ hai, có Đường Nhất Bạch.

Hai người đến từ hai tỉnh khác nhau, đều là tuyển thủ ở gậy cuối của đội ngũ.

Đấu loại và bán kết, đội của Kỳ Duệ Phong luôn vượt lên đầu, khôi phục là biểu hiện 100 mét tự do ngày hôm qua của Kỳ Duệ Phong. Đường Nhất Bạch bơi khá bình ổn, tạm thời không nhìn ra khí phách ngày hôm qua. Mà vào lúc này, không ai dám khinh thường anh.

Trận chung kết bắt đầu, ngay cả người không thích bơi lội như Vân Đóa, cũng tập trung chú ý vào trận đấu.

Đoạn thứ nhất.

Đoạn thứ hai.

Đoạn thứ ba.

Hai đoạn đầu, đội của Kỳ Duệ Phong dùng ưu thế nhỏ vượt lên đầu, đến đoạn thứ ba thì dần dần kéo ra, khoảng bốn phần. Lúc Đường Nhất Bạch xuất phát thì gặp lại cục diện như vậy. Đối thủ của anh là thiên tài Kỳ Duệ Phong, hơn nữa thành tích còn vượt hơn anh bốn phần, quả thực đây là một ưu thế khó có thể vượt.

Vân Đóa không nhịn được nắm nắm tay. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào bể bơi, cũng không biết mình đang chờ mong cái gì.

Động tác Đường Nhất Bạch vào nước rất mạnh mà trôi chảy, giống như mũi tên rời cung, mà sau khi vào nước cánh tay soải dài, hai chân đong dưa, nhanh chóng bơi lên, giống như chú cá heo xinh đẹp bơi dưới mặt nước xanh thẳm.

Lúc này, kết thúc trận đấu cũng đã dần hình thành, Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch ở nhóm thứ nhất, người thứ ba ở phía sau bọn họ hơn một người, hoàn toàn không có khả năng đuổi theo. d.d,l,q.đ Mà khoảng cách giữa Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong cũng chỉ có một phần tư, hai lần Đường Nhất Bạch cố gắng đuổi kịp và vượt qua nhưng không thành công. Anh tăng tốc thì Kỳ Duệ Phong cũng tăng tốc.

Vân Đóa có chút khổ sở, không phải là Đường Nhất Bạch không đủ nhanh, mà những chặng trước bọn họ đã bị rơi ở phía sau quá nhiều, mặc dù hiện tại tốc độ của Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong như nhau, nhưng người thua vẫn sẽ là Đường Nhất Bạch.

Rốt cuộc, khi tới 50m thì Đường Nhất Bạch rút ngắn chênh lệch một chút, mặc dù chỉ là một chút, nhưng mắt thường vẫn có thể nhìn ra. Nhưng mà rất nhanh, sau cú xoay người, chút cố gắng ấy lại bị mất hết.

Toàn lực ứng phó nhưng lại không làm nên chuyện gì.

Kết cục dường như đã được tuyên bố, Vân Đóa không đành lòng nhìn nữa. Cô không đành lòng nhìn một người tìm mọi cách giãy dụa dưới tình huống không có hi vọng, lại mất công chẳng ích gì.

Cô đột nhiên cảm thấy có chút ghét trận đấu như vậy.

Đúng lúc này, Đường Nhất Bạch đột nhiên tăng tốc độ. Mà cùng đường bơi, Kỳ Duệ Phong cũng đồng thời tăng tốc độ. Vân Đóa không biết đây là sự ăn ý giữa các vận động viên hay là Kỳ Duệ Phong ở trong nước cảm nhận được Đường Nhất Bạch tăng tốc. Tóm lại, hai người đồng thời tăng tốc, giống như hai quả ngư lôi điên cuồng phi về phía mục tiêu.

Cái này dường như lặp lại tình hình của nửa trước trận đấu.

Nhưng mà không giống! Bởi vì, khoảng cách giữa hai người đang dần dần được rút gọn, bọn họ xác thực đều tăng tốc độ, nhưng mà Đường Nhất Bạch nhanh hơn!

Gần như trong nháy mắt, khoảng cách giữa Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong rút ngắn một cái đầu, nhưng lúc này tới vạch đích chỉ còn hơn 20,. Không ai biết rốt cuộc anh có theo kịp chênh lệch này không.

Âm thanh trong phòng càng thêm điên cuồng, quả thực tới mức đinh tai nhức óc. Lần này Vân Đóa không bị ù tai, cô hoàn toàn không để ý chút ầm ĩ này mà toàn bộ ánh mắt đều nhìn vào bể bơi. Cô nín thở, toàn thân căng thẳng, tay nắm chặt, nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng. Tiếng ồn vang trời trong phòng dần dần đi xa, cô nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Trận đấu vẫn còn tiếp tục, chênh lệch được rút ngắn, nhưng bọn họ càng ngày càng gần vạch đích. Mười lăm mét, mười mét, năm mét, bốn mét, ba mét, hai mét, một mét....

Chạm tường!

Hai người gần như chạm tường đồng thời, bằng hai mắt của mình Vân Đóa hoàn toàn không phân rõ được ai trước ai sau. Cô sửng sốt một chút, đầu tiên ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử. Gần như tất cả mọi người đều làm động tác như cô.

Đại diện đội thành phố B, Đường Nhất Bạch gậy cuối, thành tích cá nhân 47 giây 88, tổng thành tích 3 phút 19 giây 20.

Đại diện đội thành phố C, Kỳ Duệ Phong gậy cuối, thành tích cá nhân 48 giây 23, tổng thành tích 3 phút 19 giây 22.

Hai thành tích kém 20 giây, thì ra chỉ là 1 giây, 1 giây cũng chỉ là trong nháy mắt, thậm chí còn nhanh hơn nháy mắt. Nhưng chính chớp mắt ngắn ngủi này lại quyết định chức vô địch.

Đường Nhất Bạch, quán quân!

Trái tim Vân Đóa treo nửa ngày, rốt cuộc toàn thân buông lỏng, vịn tường bảo vệ thở mạnh.

Thật là, quá khẩn trương, quá kích thích1

Những người hâm mộ liều mạng hò hét Kỳ Duệ Phong cố gắng lên thì trầ mặc, khác với khu truyền thông thì đắm chìm trong vui mừng. Những người này vui mừng không phải vì Đường Nhất Bạch duy trì, mà vì ‘Đường Nhất Bạch gậy cuối nghịch chuyển áp đảo Kỳ Duệ Phong’, tin tức này hiển nhiên càng có nhiều người xem hơn ‘Kỳ Duệ Phong phát huy ổn định, đoạt giải quán quân’.

Vân Đóa lúc này vẫn không thể lý giải kỹ thuật nội hàm trong trân đấu. Cô nhìn về phía bên kia bể bơi, nhìn Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong được đồng đội kéo lên bờ. Hai người bọn họ mệt không ít, ngực phập phồng, ngay cả nói chuyện cũng không được.

Các phóng viên cũng xoa tay chuẩn bị phỏng vấn hai người này, thầy Tôn dẫn Vân Đóa chuẩn bị đoạt vị trí phỏng vấn.

Sau đó, mọi người nhìn thấy, bên bể bơi, Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch, hai người vừa rồi còn chém giết, là đối thủ cạnh tranh trong bể bơi nhưng lúc này lại như hai người bạn tốt, giúp nhau đi vào đường của vận động viên.

Mẹ nó, đừng đi.....

Nghề phóng viên này là Tiểu cường, nhiệt tình của bọn họ vĩnh viễn không bao giờ dập tắt. Bọn họ đưa mắt nhìn hai nhân vật lớn rời khỏi, bọn họ vừa xoa xoa tay chuẩn bị đoạt phỏng vấn lúc kết thúc trao thưởng. Thầy Tôn an bài nhiệm vụ cho Vân Đóa: Lát nữa ông sẽ tự mình đi đoạt Đường Nhất Bạch, Vân Đóa chém giết Kỳ Duệ Phong là được, phải toàn lực đối phó, nhất định có thể cướp được!

Vân Đóa thấm mồ hôi nghe thầy Tôn sắp xếp, có cảm giác giống như muốn đoạt vợ.

Cũng may Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong không thể vắng nghi thức nhận thưởng, cho nên lần này bọn họ không chạy được. Lúc lên bục lĩnh thưởng, nhóm vận động viên đã mặc quần áo xong. Quần áo thể thao lần này do một hãng trang phục nổi danh trong nước tài trợ, quần áo nhìn hơi khó xem. Nhưng may Đường Nhất Bạch lớn lên không tồi, quần áo khó coi như vậy cũng có thể mặc thành phong cách riêng.

Về phần Kỳ Duệ Phong, dù mặc quần áo gì đi nữa cũng mang dáng vẻ “lão tử đệ nhất thiên hạ’, hơn nữa mọi người thường xuyên nhìn thấy bộ dạng cởi đồ của anh, cho nên có thể không đếm xỉa tới quần áo,

Sau nghi thức nhận thưởng, lần này Vân Đóa phản ứng rất nhanh, tới được trước mặt Kỳ Duệ Phong.

Kỳ Duệ Phong cũng nhận ra cô, anh ta nghiêm túc gật đầu, “Không hổ là người hâm mộ của tôi, nhanh chóng lao tới ngực tôi.”

Vân Đóa: “...” Thật sự rất muốn xoay người đi!

Lúc này, xung quanh các phóng viên đã nhao lên hỏi, nhưng Kỳ Duệ Phong lại không trả lời, chỉ nhìn Vân Đóa, “Tôi cho phép cô hỏi vấn đề đầu tiên.” Vẻ mặt này, có bao nhiêu rắm thối thì bấy nhiêu rắm thối, khiến người ta rất có xúc động muốn hành hung anh ta.

Đối mặt với vẻ mặt vô sỉ không ai bì nổi của anh ta, Vân Đóa đột nhiên rất muốn khi dễ người, vì vậy cô cười hì hì nói, “Xin hỏi, cảm thụ hai lần bị đánh bại cùng một người là gì?”

Phóng viên xung quanh khiếp sợ nhìn Vân Đóa. Cô nương này, thật sự rất can đảm!

Khuôn mặt Kỳ Duệ Phong nháy mắt bị kéo xuống, “Vấn đề kế tiếp!” Thấy Vân Đóa muốn mở miệng thì anh ta nhanh chóng nói, “Cô câm miệng, tôi không trả lời vấn đề của cô.” Trong giọng nói mang theo phẫn nộ không hề che giấu, và ưu thương nhàn nhạt.

Vân Đóa thè lưỡi, gạt đám người đi ra. Dù sao cô cũng không muốn phỏng vấn thiên tài có vấn đề về đường não này, cô vẫn mau tới xem tình huống bên Đường Nhất Bạch.

Đường Nhất Bạch cũng bị không ít người vây quanh, không ngoài dự đoán của Vân Đóa, rất nhiều người đều hỏi mấy năm nay Đường Nhất Bạch làm gì.

“Huấn luyện.” Đây là câu trả lời của anh.

“Vì sao lại lựa chọn bơi tự do?”

Anh bình thản ung dung, “Bởi vì tự do.”

“Hả....” Đây là đáp án gì hả! Phóng viên thấm mồ hôi, lại hỏi, “Vậy tại sao ba năm không tham gia trận đấu?”

“Không nắm chắc.”

Lúc này, có một người đàn ông đột nhiên cao giọng chất vấn: “Đường Nhất Bạch, xin giải thích một chút sự kiện ba năm trước anh bị phạt cấm thi đấu vì dùng thuốc kích thích.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều xôn xao.