Sau khi ban biên tập mở hội nghị thường kỳ, Vân Đóa được cho biết, hai bản thảo của cô được thông qua một bản, bản thảo bị trả lại chính là bản thảo viết về Đường Nhất Bạch.
“Vì sao?” Vân Đóa giật mình.
“Bởi vì tin tức không có giá trị.” Đối phương đáp.
Một câu nói qua loa làm Vân Đóa càng cảm thấy nghi ngờ. Đường Nhất Bạch làm sao lại không có giá trị? Chẳng lẽ cô ghi bản thảo không đúng?
Cô cũng nghiêm chỉnh quấn lấy người ta hỏi này hỏi kia, hỏi Trình Mỹ thì Trình Mỹ không nói được nguyên do. Vân Đóa đành ôm tâm tình vô cùng, vô cùng buồn bực đợi thầy Tôn trở về.
Lúc gần tan làm, thầy Tôn trở lại tòa soạn lấy đồ, ông nhìn thấy Vân Đóa ngồi trên chỗ của mình mà khuôn mặt tròn như cái bánh bao. Thầy Tôn hiếu kỳ hỏi: “Vân Đóa, cô lại bị chủ nhiệm Lưu phê bình sao?”
“Không. Thầy Tôn, em có một vấn đề muốn thỉnh giáo thầy.” Vân Đóa kể qua chuyện cho ông, còn đưa cả đề cử Trình Mỹ ghi cho ông nhìn, lấy cái này làm chứng cứ chứng minh bản thảo của mình cũng không tệ lắm.
Sau khi thầy Tôn nghe xong, không để bụng an ủi cô: “Là phóng viên thì ai chẳng bị trả lại bản thảo, cô không cần để trong lòng.”
Vân Đóa có chút bướng bỉnh: “Em chỉ muốn biết vì sao.”
Thầy Tôn kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, giúp cô phân tích: “Vân Đóa, đầu tiên nguyên nhân căn bản của bản thảo này không được thông qua bởi vì cô đã đánh giá cao địa vị của Đường Nhất Bạch. Tin tức có tính tác dụng trong thời gian hạn định, hiệu quả tin tức cũng có tác dụng trong thời gian hạn định. Vừa rồi Đường Nhất Bạch lấy được quán quân trong cuộc thi bơi lội toàn quốc Championship đúng là nhận được không ít sự chú ý, nhưng chuyện này đã qua được một tháng rồi. Trận thi đấu bơi lội cả nước một năm có thể tổ chức bốn lần, Championship chỉ là một trong số đó, cấp bậc này chính là trong trận đấu bất kể thế nào phải có thành tựu xuất sắc, cho nên chỉ nóng trong chốc lát. Cho là ngẫu nhiên đưa Đường Nhất Bạch trở thành tin tức thì điều này không đúng. Thứ hai, cô đã lầm trọng điểm. Đường Nhất Bạch là vận động viên, trước khi trở thành siêu sao thì đồ vật giá trị nhất trên người cậu ta chỉ có thể là liên quan đến vận động. Ví như, nếu cô đi sâu vào nguyên nhân ba năm trước đây cậu ta bị cấm thi đấu, vậy thì tin tức này của cô có thể trở thành trọng điểm. Nhưng mà cô viết cái gì mà học bá, dốc lòng, đây chỉ có thể coi là thêm gấm thêm hoa cho vận động viên. Nếu như Kỳ Duệ Phong là học bá, tin tức này có thể làm đầu nhưng trước mắt Đường Nhất Bạch còn chưa có thành tích, chút hoa gấm đó không đủ nhiên. Cô hiểu chưa?”
Ông nói một phen, nói cho Vân Đóa hiểu ra. Cô gãi gãi đầu: “Em biết rồi, cũng bởi vì tên tuổi của Đường Nhất Bạch chưa đủ lớn.”
Thầy Tôn gật gật đầu rồi lại nói: “Còn có một chút, Trình Mỹ ghi đề cử cho cô cugx có vấn đề. Cô ấy viết không ít từ ca ngợi cô, nhưng cô ấy không túm được trọng điểm, cô chạy lệch rồi cô ấy đề cử đẩy cô càng lệch hơn, bản thảo này có thể qua mới là lạ.”
Vân Đóa cúi đầu suy tư, “Thầy Tôn, em biết làm sao để sửa nó.”
“Wey wey wey.” Thầy Tôn giật mình nhìn cô, “Tôi nói nhiều như vậy không phải bảo cô sửa bản thảo, bản thảo này cô không cần sửa, vô dụng thôi, để trong ổ cứng để lưu làm kỷ niệm.”
Vân Đóa kiên định lắc đầu: “Em muốn thử xem.”
“Đứa nhỏ này, sao lại cố chấp như vậy chứ.” Thầy Tôn lắc đầu thở dài, ông đột nhiên lại gần nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt bát quái, “Tôi nói, không phải cô thật sự thầm mến Đường Nhất Bạch chứ?”
Bây giờ Vân Đóa thật sự sợ nghe được hai từ “thầm mến” này, cô lắc đầu thật mạnh, “Không có, thầy Tôn, thầy đừng đoán mò.”
Thầy Tôn lại giật mình nhìn cô, “Tôi hiểu.”
Vân Đóa nâng trán, ngài hiểu cái gì!
Đêm đó, ý chí chiến đấu của Vân Đóa sục sôi, suốt đêm sửa chữa bản thảo. Cô xác định lại chủ đề của bài báo: Tại trường đại học thể dục thể thao, phóng viên ngẫu nhiên gặp Đường Nhất Bạch thu được ba huy chương vàng một huy chương bạc tại cuộc thi bơi lội cả nước Championship (quan trọng), anh ta chi biết chính mình rất có lòng tin với cuộc thi bơi lội mùa đông và đã chuẩn bị đầy đủ (quan trọng). Hỏi về trạng thái huấn luyện, Đường Nhất Bạch cho rằng trạng thái tập luyên của mình rất tốt (quan trọng), còn có thể rút chút thời gian tới trường đi học (sơ sài). Theo được biết, Đường Nhất Bạch đang là sinh viên năm ba trường đại học thể dục thể thao, các ngành văn hóa và ngành chuyên môn đều có thành tích thứ nhất, ba năm qua đều có thành tích xuất sắc (sơ sài).
Được rồi, tên tuổi Đường Nhất Bạch chưa đủ lớn là mạnh nhất, cô cũng chỉ có thể cứu giúp tới đây.
Ngày hôm sau, Vân Đóa đưa bản thảo cho thầy Tôn xem, thầy Tôn xem rồi cảm thán: “Cô gái này đúng là có ngộ tính.”
Thầy Tôn cảm thấy việc này có ý nghĩa giáo dục, đối với Vân Đóa cũng thế, đối với Trình Mỹ cũng vậy. Cho nên ông đưa bản thảo cho một biên tập lâu năm trong ban biên tập, sau khi biên tập đó viết xong bài để cử thì đưa cho Trình Mỹ cầm lấy để đối chiếu, chính mình cảm nhận một chút.
Đồng thời bài báo lần này đã sửa bản thảo rồi, bản thảo của Vân Đóa cũng chỉ có thể đưa qua kỳ tiếp theo.
Cũng may Vân Đóa có vận khí tốt, khi đến thì tổng hợp cảm thấy trang báo còn khá rộng, lượng bài không nhiều lắm cho nên bản thảo của cô đã vượt qua.
A ha ha ha a... Vân Đóa ôm lấy tờ báo còn mùi mực in, đắc chí cười.
Cô gửi vào hòm thư Đường Nhất Bạch.
Vân Đóa: Có ở đây không?
Vân Đóa: Tin của anh đã được đăng báo, tôi muốn gửi anh một phần làm kỷ niệm ~
Tin của cô gửi treo ở đó, Đường Nhất Bạch vẫn không hồi âm. Cho tới giữa trưa, Đường Nhất Bạch mới có tin tức.
Lúc này Đường Nhất Bạch đang ăn cơm trưa. Ngồi cùng bàn chính là bốn người bạn tốt: Kỳ Duệ Phong, Đường Nhất Bạch, Minh Thiên, Trịnh Lăng Diệp. Minh Thiên nhìn thấy Đường Nhất Bạch cúi đầu nhìn điện thoại thì thoi: “Anh Nhất Bạch, anh lại được người đẹp nào thổ lộ à?”
Hai người khác nghe thấy lời này thì không có tiết tháo mà duỗi cổ nghiêng mắt nhìn điện thoại của Đường Nhất Bạch.
“Ăn của mấy người đi.” Đường Nhất Bạch cúi đầu trả lời một câu, khẽ nghiêng điện thoại không cho bọn họ xem.
Anh nhìn thoáng qua thời gian Vân Đóa gửi tin, trả lời lại: Xin lỗi, vừa rồi đang huấn luyện.
Vân Đóa: Ừ.
Đường Nhất Bạch nhập vào khung một hàng chữ: “Thật ra chỗ tôi cũng có thể mua được báo của các cô.” Lúc sắp sửa ấn gửi thì anh lại do dự, nghĩ nghĩ, anh xóa hết hàng chữ này đi, đổi thành “Chỗ làm của cô ở đâu, ngày mai tôi tới lớp, có thể đi tìm cô.”
Vân Đóa: Không cần không cần, anh bân rộn như vậy, tôi đi tìm anh được rồi.
Đường Nhất Bạch: Có được không?”
Vân Đóa: Được, phóng viên chính là đi khắp bốn nơi, đi đâu cũng được.
Đường Nhất Bạch: Vậy làm phiền cô.
Vân Đóa: Anh khách khí quá, ăn cơm chưa? Nhanh đi ăn đi!
Đường Nhất Bạch: Được...
Hôm sau, Vân Đóa đi vào cửa nam của đại học thể dục thể thao, Đường Nhất Bạch đi từ giảng đường ra, hai người gặp nhau ở sân vân động.
Trên khu đất trống của sân vận động, có nhiều đoàn thể đang cử hành hoạt động, còn có người đang đá cầu. Vân Đóa và Đường Nhất Bạch sóng vai ngồi trên bậc thang sân vận động. Bậc thang có rất nhiều tầng, bọn họ ngồi khá cao. Đường Nhất Bạch mặc quần dài màu tím, hai chân tùy ý đặt dưới bậc thang, đùi phải gác lên chân trái, hai chân vừa dài vừa thẳng. Vân Đóa cũng học bộ dạng của anh sau đó bi kịch phát hiện, so với anh thì cô gần giống, gần giống Corgi rồi...
Dù sao chị đây cũng là người cao 1m67!
“Chân của anh thật dài.” Cô tán thưởng từ đáy lòng.
“Haizz.” Đường Nhất Bạch thở dài.
Vân Đóa cảm thấy giọng điệu này của anh quả thực muốn ăn đòn.
Cô lấy từ trong túi tờ báo ra, tìm được bài viết về anh, đưa cho anh xem. Sau đó cô cười áy náy: “Đáng tiếc, trang báo có hạn, bức ảnh ngọc thụ lâm phong của anh vô ích rồi.”
“Ừ.” Đường Nhất Bạch đáp lời, nghiêm túc xem nội dung báo.
Vân Đóa ngồi ở bên cạnh nhìn anh.
Bây giờ không khí thật tốt, bầu trời vạn dặm, ánh mặt trời chiếu xuống. Với cảnh nền rực rỡ như vậy, anh càng lộ vẻ tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, thần thái rực rỡ. Ánh mắt của anh rất chuyên chú, đôi mắt hơi rũ, phối hợp với đôi kính trên mắt, thoạt nhìn nghiêm tục giống như một học giả tuấn tú.
Đường Nhất Bạch nhìn xong cất kỹ tờ báo: “Viết rất hay, cảm ơn cô.”
“Quá khen, quá khen.” Vân Đóa cười híp mắt nhìn anh. “Đường Nhất Bạch, có thể chụp chung cùng tôi một tấm hình không?”
Con người đều có chấp niệm với những cái đẹp, không nhất định phải làm của riêng thì ít nhất phải giữ lại vẻ đẹp trước mắt.
Đương nhiên Đường Nhất Bạch sẽ không từ chối, hai người ngồi cùng nhau, Đường Nhất Bạch ngồi thẳng người, hai chân cong lên, hai tay giao nhau thả trên đầu hôi, đầu hơi hướng về phía Vân Đóa. Vân Đóa một tay giơ di động chụp, chụp nhiều lần nhưng cảm thấy không được tốt lắm. Cô xoa xoa cánh tay của mình, có chút bất đắc dĩ: “Có thể do cánh tay của tôi quá ngắn.”
“Để tôi.” Đường Nhất Bạch nói xong, lấy điện thoại di động của cô.
Tay phải anh cầm di động, tay trái thấy thừa không có chỗ đề, để chống tay vào bậc thang sau lưng lại cảm thấy tư thế hơi uốn éo. Vì vậy anh dứt khoát vươn tay ra phía sau cô, nhẹ nhàng tự nhiên khoác lên vai cô.
Tấm hinh trên didenj thoại, Vân Đóa bị Đường Nhất Bạch ôm lấy, có vẻ giống như chim nhỏ dựa vào người.
Khụ...
Mặt cô hơi nóng lên.