Sau khi tiến vào tháng 10, thời tiết ở thành phố Z vẫn không được tốt, những trận mưa nhỏ liên miên, ẩm ướt, mịt mờ, lạnh buốt, cả thành phố như ngã vào trong bức tranh mông lung của trường phái ấn tượng, lòng người cũng như bị mưa giội nước, vừa ẩm ướt vừa nặng nề.
Thời tiết xấu như vẫn luôn duy trì cho tới một ngày Vân Đóa đi vào thành phố Z, sau hôm ấy, bầu trời bỗng nhiên trong veo, mặt trời đã mười ngày không thấy treo trên cao, ánh mặt trời vàng rụm bao phủ vạn vật, thoáng chốc cả thành phố biến thành bức tranh sáng ngời.
“Đúng là một thành phố hiếu khách!” Vân Đóa không khỏi cảm thán. CÔ vác theo hai cái túi to, một tay vịn máy ảnh ở trước ngực, tay kia xách theo một túi nhựa đựng trứng luộc nước trà. Trứng luộc nước trà là bữa sáng cô ăn còn dư mà cô không đành lòng lãng phí lương thực, bởi vậy cô vẫn luôn xách theo.
Đi cùng cô là một người đàn ông trung niên vóc dáng thấp, Vân Đóa gọi ông ấy là ‘Thầy Tôn’. Mùa hè năm nay cô tốt nghiệp đại học sau đó tiến vào làm việc ở “Sport Weekly”, cô vẫn luôn được thầy tôn dẫn dắt. Bây giờ cô vừa qua thời gian thử việc.
Thầy Tôn quay đầu nhìn co một cái, cười cười. Ông là một người thích cười, đối xử với mọi người hòa hợp êm thấm. Thầy Tôn trêu ghẹo cô, “Vân Đóa, mang theo trứng luộc nước trà đi hồ bơi thì còn thể thống gì?”
Vân Đóa cười hì hì, kéo khóa túi thuận tay ném vào trong túi áo rộng thùng thình.
Thầy Tôn lại hỏi cô, “Lần đầu tiên chính thức làm phỏng vấn, có căng thẳng không?”
Vân Đóa cẩn thận cảm thụ tâm tình vào lúc này, rồi đáp, “Không khẩn trương, dù sao cũng có thầy bảo vệ em mà!”
“Nhìn tiền đồ của em kìa!” Thầy Tôn lắc đầu, “Lần sau có trường hợp như vậy thì để một mình em đi ra.”
Vân Đóa biết rõ ông đang nói giỡn, trường hợp lớn như vậy, làm sao có thể để một con tôm nhỏ như cô đi phỏng vấn đây.
Đúng vậy, trường hợp lớn. Bởi vì trong hồ bơi đang tổ chức giải bơi lội cả nước mỗi năm một lần.
Cho tới nay, bơi lội ở Trung Quốc không phải là môn thể thao được chú ý rộng khắp hàng đầu, một vân động viên vô địch bơi lội thì giá trị con người còn muốn thấp hơn một vận động viên bóng đá bình thường, mặc dù trong lĩnh vực kia thì chưa chắc đã có thành tích gì.
Tình trạng lúng túng này mãi cho tới thế vận hội Olympic năm ngoái mới bị đánh vỡ. Bởi vì lần thế vận hội Olympic lần này, thiên tài Kỳ Duệ Phong của Trung Quốc đã giành được một vàng hai bạc trong hạng mục bơi lội, còn phá kỷ lục thế giới, khiến Trung Quốc hãnh diện một phen.
Thành tích tốt như vậy, đương nhiên nhấc lên một làn sóng bơi lội trong phạm vi cả nước.
Lúc Vân Đóa tới, người đã ngồi kín hồ bơi, có thể thấy được tinh thần cao của quần chúng nhân dân. Ở khán đài Tây, có một đám người đang kéo lá cờ, cao giọng hô lớn, khẩu hiệu trên lá cờ là: Kỳ Duệ Phong, cố gắng lên!
Ngoài ra còn vẫy vẫy các biển hiệu, viết chữ, vẽ tranh, cổ vũ, tỏ tình.... Xem không khí này, rất giống tiếp đãi ngôi sao.
Thời gian so tài bơi lội cũng rất ngắn nhưng phí nhiều công sức như thế, tuyệt không lo lắng giá cả hơn mà cố gắng trợ giúp, vậy nhất định là rất yêu mến rồi.
Không hổ là quán quân Olympic, Vân Đóa cảm thán, ngay cả người hâm mộ cũng cao hơn người ta vài lần.
Cũng không trách những người hâm mộ phấn chấn như vậy, bởi vì trận đấu hôm nay có Kỳ Duệ Phong tham gia: Bơi tự do 100 mét nam, trận bán kết và chung kết.
Lại nói tiếp, sở trường của Kỳ Duệ Phong chính là bơi lội khoảng cách dài, huy chương vàng của anh đến từ 1500m bơi tự do, còn tại sao lần này lại báo danh tham gia 100m, có lẽ muốn khiêu chiến bản thân một chút.
Đương nhiên, trong mắt người hâm mộ, Kỳ Duệ Phong nhà bọn họ cho dù tham gia bơi tự do 100m thì cũng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Kỳ thật, loại tự tin này không phải là mù quáng, bởi sau khi đạt được, Kỳ Duệ Phong đã xếp thứ nhất tại vòng đấu loại và bán kết.
Không hổ là quán quân Olynpic, Vân Đóa lại cảm thán.
Đáng tiếc là, quán quân Olympic này mặt mũi khá lớn, kết thúc vòng đấu loại và bán kết thì bước vào đường vận động viên và rời đi, lý do vì không muốn bởi vì phóng viên phỏng vấn mà ảnh hưởng tới trận đấu tiếp theo.
Muốn phỏng vấn được anh ta, cũng chỉ đành đợi tới hết trận chung kết.
Các phóng viên cũng không dám phàn nàn, ngoan ngoãn chờ ở khu vực của truyền thông. Trận chung kết sắp bắt đầu thì thầy Tôn đã chuẩn bị vị trí đưa Vân Đóa tới đoạt phỏng vấn, ông lo lắng Vân Đóa đeo hai túi to trên vai thì chạy không nhanh nên chủ động vác túi kia lên vai mình.
Vân Đóa rướn cổ lên nhìn vân động viên vào trường thi. Nhóm vận động viên đều không bị ai cản trở, vừa đi vừa cởi quần áo. Vai rộng, cơ bụng nhiều, chân dài là bề ngoài của những vận động viên bơi lội này, tuy nhiên nhìn nhiều lần cô lại thấy hoa mắt.
Gần như tất cả phóng viên đều nhìn chằm chằm vào Kỳ Duệ Phong, anh ta ở đường bơi số bốn. Từ khi anh ta vừa lộ mặt, người hâm mộ không ngừng hò hét và thét lên, “Kỳ Duệ Phong! Quán quân! Kỳ Duệ Phong! Quán quân!”
Các vận động viên làm công tác chuẩn bị sẵn sàng, như là những dây cung chứa đầy lực. Khi tiếng súng vang lên, bọn họ nhanh chóng phi vào trong nước, giống như những chú cá kiếm phá vỡ mặt nước, đuổi theo về phía trước.
Vân Đóa không thể thưởng thức sự hấp dẫn của bơi lội. Trận đấu này khắc sâu ấn tượng nhất với cô chính là: Nhanh, quá nhanh.
Cùng với, ầm ỹ, quá ồn ào.
Từ khi nhóm vận động viên bắt đầu vào nước, tiếng la hét xung quanh tăng lên một bậc, lỗ tai Vân Đóa ong ong, ngồi thẫn thờ một lúc lâu.
Bơi tự do 100m, toàn bộ chỉ trong vòng một phút, Vân Đóa còn đang ù tai thì thầy Tôn đã đập bả vai cô, “Đóa Đóa, nhanh chuẩn bị!”
Đương nhiên Thầy Tôn rất vội, bởi vì nhóm vận động viên đã lên bờ, Kỳ Duệ Phong đang đi tới bên này, lúc này không đoạt thì đợi đến bay giờ.
Các phóng viên tiến lên như ong vỡ tổ, tất cả đều không ngoại lệ, mục tiêu của tất cả đều là Kỳ Duệ Phong. Chủ đề về Kỳ Duệ Phong gần đây rất nóng, vừa sáng tỏ có bạn gái lại có mâu thuẫn với huấn luận viên... Ánh mắt các phóng viên nhìn anh ta vô cùng đói khát.
Vân Đóa bởi vì phản ứng chậm nửa nhịp, bất đắc dĩ chỉ có thể ở bên ngoài than vẫn, cô không tìm thấy thầy Tôn đâu...
Các vận động viên khác lục tục đi qua, Vân Đóa nghĩ thầm dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, tùy tiện cản một người để phỏng vấn. Vừa muốn mở miệng thì đột nhiên đôi mắt cô sáng ngời.
Người này, mẹ ơi, đẹp trai quá...
Anh đã tháo kính bơi và mũ bơi, lúc này trên mặt vẫn còn những giọt nước. Có lẽ thường xuyên ở trong nước nên da của anh vô cùng trắng. Khuôn mặt không lớn, mũi cao. Hàng mi anh tuấn, đuôi mắt hơi xếch, một đôi mắt chói lọi như ngôi sao, lúc này đang nghiêm túc nhìn Vân Đóa, nhìn cô một lúc.
Dưới ánh mắt sạch sẽ thẳng thắn của anh, Vân Đóa có chút co quắp cúi đầu xuống. Ánh mắt của cô liền rơi vào trước ngực anh, những giọt nước trong suốt chậm rãi chảy dọc theo cơ ngực rắn chắc của anh. Xuất phát từ bản năng, ánh mắt Vân Đóa đuổi theo giọt nước, từ từ di chuyển xuống dưới. Giọt nước chảy qua cơ bụng căng cứng của anh, da thịt trắng nõn vây lấy cơ bụng rắn chắc mà cân xứng, cơ bụng chỉnh tề xinh đẹp như chocolate trắng, rồi lại như ẩn chứa sức lực tràn trề.
Từ trước đến nay, lần đầu tiên Vân Đóa quan sát bụng người đàn ông với khoảng cách gần như vậy, cô cảm thấy bối rối một hồi, chột dạ nghiêng mắt đi, lại gắp quần đen nửa ẩn nửa hiện.
“Khụ.” Cô cảm giác trên mặt mình lặng lẽ dâng lên từng hồi nhiệt.
“Xin chào?” Anh hơi nghiêng đầu một chút, giống như gọi sự chú ý của cô.
“...” Cô đã quên phải hỏi điều gì rồi, đầu óc trống rỗng.
Anh định nhấc chân rời khỏi vì cuối cùng Vân Đóa cũng tìm được sóng não bình thường, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, bật thốt lên: “Anh cảm giác mình đã phát huy thế nào?” Lời vừa nói ra, xấu hổ trong lòng cô vừa dừng lại lại vọt lên.
“Cũng không tệ lắm.”
“Ừ, anh có hài lòng với thành tích của mình không?” Vân Đóa hít sâu hai cái, cảm giác tâm tình mình bình tĩnh không ít.
“Thỏa mãn.” Anh trả lời đơn giản như vậy, lẳng lặng nhìn đôi mắt Vân Đóa, chờ đợi vấn đề kế tiếp của cô.
Ánh mắt ôn hòa mà kiên định khiến Vân Đóa không hiểu sao cảm thấy chột dạ, “Cái đó... Ừ, sau... Mục tiêu huấn luyện sau này của anh là gì?” Rốt cuộc hỏi một vấn đề, cô cảm giác những vấn đề mình hỏi quả thực không có trình độ, khinh bỉ chính mình!
Anh không trả lời mà nhẹ nhàng cười. Anh cười, đôi mắt kia càng sinh động, đôi mắt sáng long lanh, khóe mắt xếch lên, rất giống lãng tử đang quyến rũ phụ nữ đàng hoàng. Nhưng ánh mắt anh lại rất sạch sẽ, sạch sẽ tới mức người khác không có ý hiểu sai.
Vân Đóa cảm thấy hổ thẹn vì những vấn đề không có trình độ của mình. Chút lo lắng duy nhất của cô đã tan thành mây khói, cô cảm giác mình như là binh sĩ hạng nặng trên chiến trường, cuối cùng binh khí còn chưa nhận được đã bại trận, thật sự làm sao mà chịu nổi! Bất đắc dĩ, cô đỏ mặt nói, “Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi phỏng vấn.”
“Không sao, tôi cũng đã lâu không nhận phỏng vấn.”
Lời nói này có chút kỳ quái, Vân Đóa không nghiên cứu sâu. Cô gãi gãi đâu, hỏi, “Xin hỏi, anh tên là gì?”
Đây là một vấn đề quá không lễ phép, trả lời vài câu mà hóa ra đối phương hoàn toàn không biết rõ bạn là ai, thật sự quá đả thương người rồi.... Vân Đóa hỏi vấn đề này thì bắt đầu hối hận.
Thật sự là óc heo, làm sao có thể hỏi vấn đề này! Biểu hiện hôm nay của cô thật sự quá kém! ~~~~ (>_<) ~~~~
Nhưng ngoài ý muốn, anh không có phản ứng không vui, chỉ nghiêm túc đáp, “Tôi tên là Đường Nhất Bạch.”
Vân Đóa vẫn đang đắm chìm trong quẫn bách. Cô cúi đầu, không nghĩ lại mở miệng.
“Cố gắng lên. Cô là người đầu tiên phỏng vấn tôi trong mấy năm này.” Anh dừng một chút, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vẻ mặt hoảng hốt trong nháy mắt, sau đó anh tự tay đưa một vật qua, “Cái này cho cô giữ làm kỷ niệm, cô hãy nhận lấy.”
Đây là kính bơi của anh. Vân Đóa nghĩ thầm, có lẽ anh dùng cách như vậy để an ủi cô, vì vậy trong lòng cô ấm áp, cảm xúc khẩn trương cũng hòa hoãn không ít. Nhưng mà... cái vị này cũng quá thành thạo rồi.....
Cô không muốn tùy tiện nhận đồ của người ta, nhưng mà cô thấy ánh mắt anh sáng trong mà chân thành, cũng không có... khoe khoang của người thường. Trong lúc nhất thời, cô lại không nói nên lời từ chối, cô đành nhận lấy kinh bơi, “Cảm ơn... Anh là người đầu tiên tôi chính thức phỏng vấn, tôi cũng muốn đưa anh ít đồ làm kỷ niệm.”
“Được.” Anh vui vẻ đáp ứng.
Vân Đóa nghĩ mở balo ra nhưng lúc này mới nhớ balo bị thầy Tôn đeo rồi, một dự cảm không ổn hiện lên trong lòng cô. Cô đành lấy túi tiền của mình ra, càng tìm càng xấu hổ, bởi vì trong túi áo rỗng tuếch... Cuối cùng, cô đành móc trứng luộc nước trà trong túi áo ra. Một quả trứng luộc nước trà tầm thường.
Vân Đóa cúi đầu thật thấp, vẻ mặt cầu xin đối với quả trứng luộc nước trà kia.
Sau đó cô nghe thấy tiếng cười của anh, thong thả mà trầm thấp, nhẹ nhàng rơi vào trong tai cô, vô cùng dễ nghe và thoải mái. Nhưng Vân Đóa không có lòng dạ nào thưởng thức bởi vì hiện tại cô chỉ nghĩ thầm muốn đi tìm chết.
Một bàn tay trắng nõn vươn qua, cầm trứng luộc nước trà của cô. Tiếng cười dễ nghe vẫn vang lên, “Cảm ơn cô.” Anh dừng một chút, nhìn lướt qua giấy thông hành truyền thông trước ngực cô, “Vân Đóa.”
Vân Đóa giống như tượng điêu khắc giữ tư thế buông tay ngây người một lúc lâu, khi thầy Tôn đi tới thì tất cả vận động viên đã rời đi. Thầy Tôn vỗ vỗ bả vai Vân Đóa, an ủi cô vài câu. Vân Đóa ngẩng đầu, mê mang nhìn qua một vòng, cuối cùng ánh mắt nhìn vào màn hình điện tử khổng lồ, trên màn hình còn hiện thành tích cuộc thi vừa rồi.
Xếp thứ nhất, Đường Nhất Bạch, thành tích 48 giây 52.