Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi

Chương 53




Sau đó vết thương của tôi dần đỡ hơn, Chu Gia Dã cũng bố trí một phòng tập thể dục trong nhà, kết nối với điện thoại di động của anh, có thể xem số lượng bài tập. Anh nói rằng thể lực của tôi quá kém, tôi không thích ăn uống cũng không thích vận động nên rất dễ bị bệnh.

Trên một số nguyên tắc thì dù tôi có tỏ ra yếu thế như thế nào thì anh cũng sẽ không mềm lòng.

Thế là mỗi ngày tôi bắt đầu nén nước mắt rèn luyện sức khỏe, lúc xuống khỏi máy chạy bộ cảm giác như mất nửa cái mạng.

Sau khi vận động một thời gian ngắn, tôi hơi thương cảm xoa bắp chân mình, tôi nói mình cảm thấy chân to lên, có phải tôi sắp có cơ rồi không.

Kết quả chọc Chu Gia Dã cười không ngừng, bị tôi trừng lâu lắm mới dừng cười, anh không chế giễu tôi vọng tưởng với cơ bắp mà chỉ xoa mặt tôi rồi nói: “Rõ ràng anh nuôi theo sách mà sao em không mập như trong sách nói nhỉ?”

Tôi rất nghi ngờ: “Anh xem theo sách gì?”

“Cách chăn heo.”

“…” Tôi đưa tay muốn bóp chết anh: “Chu Gia Dã, có phải anh chán sống không?”

Lúc này anh hoàn toàn không thể nhịn cười, vừa nắm lấy bàn tay có ý đồ định bóp chết anh của tôi vừa cười run cả người. Cuối cùng anh cũng ngừng cười, tiện thể ấn tôi vào lòng mình, sức anh lớn nên tôi hoàn toàn không thể động đậy, anh vuốt eo tôi, lần này giọng nói nghiêm túc: “Vẫn gầy quá.”

Thời gian anh có thể ở bên cạnh tôi không nhiều, tôi cũng phải về trường để bảo vệ luận văn.

Đã lâu không gặp bạn cùng phòng, Hứa Tiểu vào ký túc xá vừa gặp tôi thì mặt mũi đã đầy biểu cảm tớ hiểu rồi: “Thành với anh trai hotboy mạng kia rồi à?”

Sau khi cô ấy vào cửa tôi còn chưa nói câu nào với cô ấy.

Vẻ mặt tôi chột dạ mờ mịt: “Sao cậu biết?”

“Nhóc con, cái này sao giấu được tớ, nhìn dáng vẻ gió xuân phơi phới nét mặt hồng hào của cậu kìa. Cậu còn nhớ lúc năm nhất đại học vừa đến cậu như thế nào không, có đoạn thời gian tớ nghi ngờ cậu có bị bệnh kiểu như trầm cảm hay không, nói chuyện với cậu rất cẩn thận sợ làm cậu tổn thương. Cậu xem lại mình bây giờ đi, cậu nói ngày mai cậu kết hôn tớ cũng tin.”

“…”

Thế mà vụ này vẫn chưa xong.

Cô ấy quẹt ít bụi trên bàn, chậc một tiếng: “Trong khoảng thời gian này không có ai ở ký túc xá, cậu đến ở chung với anh trai hotboy mạng luôn sao?”

Lúc nói đến nửa câu sau, một bạn cùng phòng khác cũng đi vào, nghe đến ở chung thì radar hoạt động trong nháy mắt, tưởng rằng lại có drama của ai: “Cái gì ở chung? Ai ở chung?”

Tôi ở sau lưng kéo tay Hứa Tiểu, Hứa Tiểu ho hai tiếng, mập mờ lại khiến người ta hãi hùng khiếp vía, sau đó lúc tôi sắp bị dọa đứng tim thì cô ấy mới nói: “Đương nhiên là tớ này, chẳng lẽ lại là Ý Ý sao?”

Một bạn cùng phòng khác ngẫm lại cũng đúng: “Được, coi như tớ chưa hỏi.”

Năm tư đại học không có lớp nhưng lại có rất nhiều chuyện phiền lòng.

Tôi chuẩn bị sơ yếu lý lịch, lại bắt đầu sứt đầu mẻ trán tìm việc làm. Dường như năm nay rất khó tìm việc, những người xuất sắc khắp nơi đều được tranh giành nhưng những sinh viên mới ra trường với lý lịch tầm thường như tôi lại giống như bắp cải trắng rẻ tiền, có lọt vào mắt xanh cũng chỉ vì bạn còn trẻ và giá thuê bạn rất rẻ.

Nhất là tính cách của tôi yên tĩnh hướng nội, miệng không đủ ngọt cũng không biết làm người khác yêu thích, khó để lại ấn tượng tươi sáng cho người khác, trong số mười mấy người cạnh tranh thì tôi đoán họ còn không nhớ được tên tôi. Sau đó tôi bắt đầu lùi lại tìm việc khác, xem xét những vị trí mà tôi không hài lòng về mức lương phúc lợi hoặc ngày nghỉ, sau khi lựa chọn, tôi vẫn không nhận được kết quả tốt nào.

Trong thời gian đó, tôi đã từng nghi ngờ liệu mình có thật sự như những gì mẹ nói hay không, là một đồ bỏ đi không làm được việc gì tốt, một phế vật không có số công chúa nhưng lòng cao như trời, là đồ bỏ đi không biết trời cao đất rộng.

Các triệu chứng bệnh của tôi dường như đang quay trở lại.

Cuộc đời của một người sẽ được đánh dấu ngay từ khi họ được sinh ra, mọi lời nói và hành động của bố mẹ sẽ trở thành xiềng xích vô hình, cho dù bạn có chống cự và thoát ra bao nhiêu lần, chúng đều được định sẵn sẽ trở thành một phần cuộc sống của bạn.

Những triệu chứng như tự ti, thiếu tự tin, nghi ngờ bản thân, rụt rè, hèn nhát, tự thẹn mình kém người khác đều trỗi dậy trong giai đoạn khó khăn đó khi tôi liên tục bị từ chối. Sau này, khi vô số cuộc phỏng vấn vẫn như đá chìm xuống biển, giọng nói của mẹ lại vang vọng bên tai tôi, như thể đó là một chiếc khóa linh hồn từ địa ngục, mạnh bạo kéo tôi trở lại vực thẳm.

Trong mơ tôi lại bị nhéo tai quở trách.

“Đồ bỏ đi.”

“Không biết gì cả.”

“Mày làm được cái gì?”

“Lâm Ý, mày thử nói xem mày có thể làm được cái gì, ai thích mày chứ, đáng đời bố mày và bà mày không chịu nhận mày, đáng đời mày bị những bạn cùng lớp kia bắt nạt, dáng vẻ mày như vậy thì ai thích hả? Hả?”

“Đồ vô dụng.”

“Cả đời này đều là đồ bỏ đi.”

“Sao tao lại sinh ra thứ đồ bỏ như mày chứ?”

Tôi bừng tỉnh từ cơn ác mộng, ánh mông lung, trên đầu giường lập lòe ánh sáng dịu dàng ấm áp của chiếc đèn sao.

Khoảng thời gian này Chu Gia Dã lại đến Vu Châu, bây giờ là ba giờ sáng, tôi do dự không gọi điện thoại cho anh bởi vì một khi anh quay hình thì phải quay cả ngày, duy trì trạng thái tập trung cao độ trước ống kính, ban đêm càng mệt mỏi hơn tôi.

Sáng hôm sau, tôi vẫn như trước đây thay quần áo đi phỏng vấn.

So với lúc mười sáu mười bảy tuổi, tôi cảm thấy không phải mình không tiến bộ được chút nào, tôi đã học được một việc.

Đó là lau sạch nước mắt, sau đó còn phải sống thật tốt.

Trong thế giới người lớn, dường như chúng ta chỉ có thể rơi nước mắt vào ban đêm, còn ngày hôm sau vẫn phải sống từng bước một.

Lúc anh quay hình xong trở về từ Vu Châu, nghe tôi kể chuyện một tuần nay, tôi dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng, nói cũng trùng hợp khu vực kia xa quá, lúc đầu tôi không hài lòng lắm, cuối tuần đi thử thêm mấy chỗ khác.

Anh chỉ yên lặng nghe, tôi không kể những đau đớn và lo nghĩ, anh cũng không hỏi gì, nhẹ nhàng cười phụ họa nói với tôi công việc kia đúng là không hợp.

Nhưng lúc tôi lại bừng tỉnh từ cơn ác mộng mẹ tôi dữ tợn nắm chặt tóc tôi, anh đã ôm tôi vào lòng, nụ hôn của anh vừa nóng vừa nhẹ, hết lần này tới lần khác, cho đến khi tôi thở bình thường, lại chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.

Trước thềm tốt nghiệp, cuối cùng tôi cũng được ký hợp đồng, ngoài việc lương thấp thì tôi nghĩ như vậy là có thể chấp nhận được một công việc nghỉ cuối tuần và tan làm lúc sáu giờ chiều.

Ngày đầu tiên tôi nhận việc, mọi người đều rất nhiệt tình, có người cho tôi đồ ăn nhẹ, có người gọi đồ ăn mang về cho tôi, mọi người đều rất tốt bụng, mỗi lần tôi mở miệng đều gọi tôi là Ý Ý, nhưng mà bây giờ tôi không phải là trẻ còn miệng còn hôi sữa không biết gì, tôi sẽ không cảm thấy được người ta ưu ái một chút rồi lo sợ. Trải qua kì thực tập trước, tôi biết rõ rằng những khuôn mặt tươi cười này có thể bị trách nhiệm công việc xé nát bất cứ lúc nào.

Bình thường mở miệng gọi Ý Ý thân thiết nhưng đến lúc làm việc thì chỉ biết cho bản thân.

Thế nên một cây bắp cải non trẻ vừa mới đến như tôi bận rộn chạy việc vặt đến mức bất cứ ai cũng có thể đổ công việc của mình lên đầu tôi, lúc phỏng vấn nói tự nguyện làm thêm giờ, nhưng khi đến đây tôi phải gánh một đống công việc bất tận, việc nào cũng cần vào sáng hôm sau, thời gian làm thêm giờ tự nguyện của tôi là hơn chín giờ tối.

Người duy nhất xem như đối xử tốt với tôi là cấp trên trực tiếp, ông ấy có nụ cười tủm tỉm rất nhã nhặn, mặc dù tôi có nhiều việc thật sự không làm hết thì ông ấy cũng nói không sao, đến chiều gửi cho ông ấy là được.

Tôi kể việc này với Chu Gia Dã thì anh lại nhíu mày, nói sau này tăng ca muộn như vậy thì phải nói cho anh biết, anh tìm người tới đón tôi.

Cho đến một hôm tôi tăng ca đến hơn tám giờ tối, có một báo cáo hội nghị cần dùng vào sáng hôm sau, hôm đó Chu Gia Dã ở Đế Đô, anh hỏi trên Wechat tôi còn bận không, anh nói lát nữa tới đón tôi.

Tôi nói không có việc gì, trong công ty không phải chỉ có mình tôi, sếp cũng ở đó.

Khi đó trong công ty đã không còn nhiều người, chỉ có nhân viên quản lý tài sản và nhân viên dọn dẹp đang làm kết thúc công việc, chị gái cùng tổ tăng ca chung với tôi và sếp đều ở đó, sếp đến hỏi thăm tiến độ công việc, thuận tiện tâm sự hỏi tôi có bạn trai chưa, tôi nói có nhưng họ không tin lắm, nói rằng họ chưa từng thấy.

Sếp tôi rất tốt, rất quan tâm tới những người trong tổ, còn nói như nửa đùa nửa thật: “Ý Ý xinh đẹp lại tốt nghiệp đại học danh tiếng, tôi giới thiệu cho cô mấy người nhé, Ý Ý thích kiểu nào?”

Tôi nói tôi có bạn trai thật, ông ấy vẫn cười tủm tỉm rất hiền hòa: “Cô gái trẻ thẹn thùng, không muốn nói thì thôi nào.”

Chị gái cùng tổ làm xong việc, chồng cô ấy lái xe tới đón, cô ấy nói tạm biệt với chúng tôi.

Sếp tôi vẫn còn ở đây, thấy tôi làm chậm thì rất kiên nhẫn chỉ tôi chỗ này viết thế nào chỗ kia viết thế nào, cuối cùng cũng hoàn thành công việc phiền phức này, tôi vô cùng vui mừng.

Ấn nút lưu xong tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nói cảm ơn ông ấy mới phát hiện ông ấy dựa lên ghế của tôi, mượn động tác nhìn màn hình vi tính của tôi mà nghiêng người kề rất gần.

Là khoảng cách làm tôi không thoải mái dễ chịu lắm.

Tôi không dám biểu hiện quá rõ ràng, giả vờ nhích tới một chút xem số lẻ trong màn hình để kéo rộng khoảng cách, ông ấy dường như không thèm để ý, vẫn cười tủm tỉm rất hiền hòa nhìn tôi: “Đã trễ như vậy mà bạn trai cô không tới đón cô à?”

Một câu quan tâm rất bình thường, tôi chợt cảm giác được một chút cảnh giác.

Tôi cầm điện thoại nhìn thoáng qua tin nhắn Chu Gia Dã gửi, anh nói đến rồi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, tắt máy tính rồi nói với sếp rằng mấy ngày trước bạn trai tôi đi công tác, hôm nay thật sự muộn quá, anh ấy lo lắng nên tới đón tôi.

Tôi khách sáo nói cảm ơn lần nữa, vẫy tay tạm biệt ông ấy.

Sau khi lên xe, tôi vừa ngồi lên ghế sau đã bị anh nắm chặt tay, trợ lý của anh cũng ở đó, anh ấy nói: “Chị à, ban đêm nhất định phải chú ý an toàn, vừa rồi anh ấy còn định để tôi giả làm bạn trai chị rồi đi lên, chị xem sếp chị vừa rồi còn ở cửa sổ nhìn xem là thật hay là giả kìa.”

Tôi muộn màng nhận ra mình có chút sợ hãi, Chu Gia Dã cũng xoa xoa lòng bàn tay của tôi, trầm giọng an ủi tôi: "Không sao đâu, từ nay về sau anh sẽ đón em."


Chu Gia Dã không thể ra mặt, trợ lý của anh cũng phải đi theo lịch trình của anh, nhưng anh có nhiều bạn bè, anh không ở Đế Đô nên phải tìm người tới đón tôi.

Chỉ là sếp đối xử với tôi càng ngày càng khắc nghiệt, ông ta tạo áp lực đủ kiểu, vẫn mỉm cười tủm tỉm hiền hòa nhưng ông ta muốn gây khó dễ cho tôi như bóp một con kiến, im hơi lặng tiếng khiến công việc của tôi ngập trong áp lực, nhưng không có ai giúp được tôi, cũng không có ai muốn giúp.

Dường như đây là quy luật sống của người lớn, có thể tự bảo vệ mình là may mắn.

Lễ tốt nghiệp đang đến gần, có rất nhiều việc phải làm, mấy lần phải quay lại trường, tìm ông ta đồng ý nghỉ phép cũng rất khó khăn.

Tôi chỉ đơn giản từ chức trong cơn tức giận, quay lại trường học làm tốt nghiệp và chuyển ký túc xá.

Nhưng tôi giống như người không có chỗ để đi, như bèo không có rễ, dù là Nam Đài hay Đế Đô thì tôi đều không có nhà. Bạn cùng phòng của tôi đã bắt đầu đóng gói hành lý gửi về nhà từ lâu rồi, tôi nhìn đồ đạc của mình, giống như ngoài chỗ của Chu Gia Dã thì tôi không còn nơi nào có thể đi.

Tôi ngồi trong ký túc xá gần như trống rỗng, vụn vặt chỉ có bàn, ghế và giường tôi vẫn chất đầy đồ đạc, vẫn có dấu hiệu có người ở, tôi nghe bạn cùng phòng ở bên ngoài gọi về nhà bảo có bao nhiêu gói hàng chuyển phát nhanh, hốc mắt tôi chua xót đến mức tôi sắp không ngăn lại được.

Trên WeChat của tôi lúc nào cũng có tin nhắn, là sếp của tôi, đồng loạt gửi cho tôi tin nhắn đe dọa và ngon ngọt, tôi cảm thấy lòng bàn tay lạnh buốt, bất lực.

Cuộc sống khó quá.

Sống tốt thật sự rất khó.

Tôi nghe giọng nói nũng nịu của bạn cùng phòng gọi về cho người nhà, sắp không nhịn nổi nước mắt, nhưng tôi chỉ có thể gọi vào số của Chu Gia Dã mà không kết nối được.

Yêu Chu Gia Dã thật sự rất khó khăn, vì vậy anh từng đẩy tôi ra xa, anh nói tôi có thể ở bên cạnh một chàng trai có tính cách ôn hòa thích đọc sách, cùng đi học cùng đi thư viện, là tôi nói cho anh biết tôi có thể rất dũng cảm, nhưng mà khi tôi cô đơn bất lực, anh không thể quang minh chính đại ở bên cạnh tôi như người yêu bình thường thì tôi vẫn sẽ thấy buồn.

Tôi cứ ngồi trong kí túc xá như vậy, nhìn bạn cùng phòng đóng gói xong đồ đạc, trước khi màn đêm buông xuống cười nói tạm biệt tôi.

Sau khi bạn cùng phòng đi, nụ cười trên mặt tôi đông cứng lại, sắc trời tối dần, trong kí túc xá không có ánh sáng, tôi yên lặng nghe tiếng chơi bóng ngoài bãi tập, tiếng câu lạc bộ hoạt động, còn có tiếng cười nói của bạn bè đi ngang qua đùa giỡn, trong màn đêm tôi như bị đày đi rất xa.

Cho đến khi màn hình điện thoại trong tay sáng lên, đột nhiên sáng tỏ trong màu đen cô đơn mênh mông.

Cuối cùng Chu Gia Dã cũng xong việc, gọi điện lại cho tôi.

Trong thoáng chốc điện thoại được kết nối, tôi vất vả lắm mới bình tĩnh lại thấy buồn bã, bỗng nhiên không nhịn được nữa.

Nhưng tôi sợ anh lo lắng mới nghẹn ngào kiềm chế giọng nói hỏi anh: “Hôm nay em về trường, em có thể để tạm đồ đạc ở nhà anh không?”

Bên kia chỉ yên tĩnh một giây.

Anh không nói gì khác mà chỉ hỏi: “Em dọn đồ đạc xong chưa?”

“Vẫn chưa…”

Anh bật cười, giống như trách tôi: “Muốn dọn nhà mà còn không sắp xếp đồ sớm một chút, chờ anh dọn giúp em à?”

Tôi hít mũi một cái: “Em xin lỗi.”

“Bây giờ em dọn đi, trước khi anh đến phải dọn xong, nếu không đừng trách anh dữ.”

“Được, em làm ngay.”

“Lâm Ý.”

“…”

Anh thở dài: “Sao có đứa bé đần như em chứ, khóc cũng không biết khóc.”

Tôi cầm điện thoại mím môi không nói chuyện.

Anh thấp giọng kiên nhẫn nói: “Đừng gấp gáp, em sắp xếp gọn đồ đạc quan trọng trước, những thứ khác ngày mai anh đến dọn giúp em một thể, bây giờ anh đến đón em về nhà, em ở kí túc xá chờ anh được không?”

Tôi gật đầu: “Được.”

Anh cười khẽ, thật sự giống dỗ trẻ con: “Ngoan.”

Cúp máy xong tôi lại muốn khóc, bởi vì anh vừa nói “về nhà”.

-----

Lời tác giả:

Gần đây tôi thấy có một số bình luận nói rằng không rõ Chu Gia Dã sợ cái gì, tại sao lại không dám ở bên Lâm Ý, than ôi, thật ra tôi đã viết rất nhiều, chỉ là chưa để Chu Gia Dã nói thẳng, nhưng nó không khó hiểu mà TAT.

Tôi sợ có một số chị em không hiểu nên tôi nên giải thích thôi.

Đầu tiên là nguyên nhân vấn đề tâm lý của Lâm Ý rất nghiêm trọng, từng nghỉ học một năm vì chuyện này. Chu Gia Dã từng lầm tưởng là do mình cho nên anh có khúc mắc với việc này, dứt bỏ tầng hiểu lầm này thì chỉ mỗi tâm lý của Lâm Ý cũng làm anh không dám. Bây giờ người nổi tiếng nói đến chuyện yêu đương, về cơ bản sẽ bị trêu chọc, mắng mỏ, trừ khi khó hiểu đến mức không nhiều người biết đó là ai. Ngay cả khi hầu hết mọi người đều có bầu không khí thân thiện thì chắc chắn cũng có một số người cực đoan, và thường thì những người nhìn chằm chằm nhiều nhất và la mắng gay gắt nhất không phải là người hâm mộ mà là các tài khoản tiếp thị và đối thủ không chịu buông tha bất kỳ biến động nhỏ nào.

Thật sự thì tôi rất không thích đọc những truyện trong giới giải trí mà toàn mạng nghiện CP hoặc toàn mạng thể hiện tình cảm, nam chính cho rằng mình rất ngọt ngào và tán tỉnh tag tên weibo, nó sẽ không khiến cả mạng nghiện CP mà chỉ khiến tất cả fan bạn gái và fan sự nghiệp bùng nổ, nhất là những lưu lượng có sự nghiệp đang trên đà thăng tiến. Bên phía nữ sẽ bị nhắn tin mắng mỏ đến chết, ảnh bị tung khắp mạng, bị cả cõi mạng soi xét, nếu chị dâu không xứng với anh trai, chị dâu miễn cưỡng cũng chấp nhận được, nếu như được chấp nhận thì sẽ không sao, ít nhất sẽ có người chúc phúc, nếu mọi người xem xét và cảm thấy không xứng với anh trai họ thì tướng mạo và thông tin cá nhân sẽ bị vô số người bàn tán công khai, còn tài khoản marketing lại dẫn đầu gây tranh cãi để chiếm chủ đề, lúc này bản thân người nổi tiếng cũng không thể bảo vệ chị dâu thì kết cục là cùng bị mắng.

Sau đó là hiện tại, mặc dù tôi không trực tiếp nói rằng anh không ở bên em vì Balabala, nhưng có rất nhiều lời nói về điều này. Ví dụ như trong những chương Chu Gia Dã mới nổi tiếng, Chu Gia Dã đang trong tình trạng rất kiệt sức, bị bọn fan cuồng chụp lén và truy đuổi, ngay cả bản thân anh cũng mệt không chịu nổi, lúc bạn cùng phòng giới thiệu hotboy mạng cho Lâm Ý, Chu Gia Dã nói nếu là hotboy mạng thì quên đi, bây giờ bản thân họ cũng khó thoát khỏi môi trường internet, tính cách của cô yêu đương với họ sẽ bị tổn thương, rồi nói cô có thể tìm người có tính cách hiền lành thích đọc sách có cuộc sống bình thường.

Một ví dụ khác, Lâm Ý hỏi bạn cùng phòng của mình, nếu người cô thích là người có nhiều người hâm mộ thì bạn cùng phòng của cô cũng nói không nên vì tính cách của cô không chịu nổi áp lực của internet.

Một ví dụ khác, sau khi ly nghe điện thoại xong đến nhà Chu Gia Dã, khi cô bước vào và nghe cuộc trò chuyện giữa Chu Gia Dã và người đại diện của ở lối vào, người đại diện nói rằng cậu biết rõ hoàn cảnh của cô gái đó hơn tôi, vì vậy cậu phải thật thận trọng, ngay cả rất nhiều ngôi sao và nghệ sĩ cũng không chịu nổi gánh nặng uống thuốc xem bệnh. Đây là nói lên lo lắng của Chu Gia Dã.

Tôi không viết văn chủ lưu giới giải trí chính thống ở Tấn Giang, một khi nhân vật chính động lòng thì anh ta bắt đầu thích đăng bài trên weibo để thể hiện tình cảm, người hâm mộ và cư dân mạng đều chỉ là công cụ hình người bị say mê bởi tình yêu của họ. Tôi có góc độ muốn viết, nếu tiếp xúc với ánh sáng sẽ phải chịu cảm giác cháy nắng, càng đứng ở một nơi có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, bạn càng trở nên bất lực. Mọi hành động và lời nói sẽ được phóng đại, đây là góc độ của ngành giải trí mà tôi muốn viết, vì vậy đừng dùng những khuôn sáo thể hiện tình cảm và gặm CP của ngành giải trí chính thống hiện nay để kiểm tra lý do Chu Gia Dã không dám đến bên cạnh Lâm Ý. Vấn đề trong lòng của Chu Gia Dã luôn là anh không bảo vệ được cô năm mười bảy tuổi, chạm vào vết sẹo rất đau, nên khi ngủ anh cau mày, nên có một chiếc khuyên tai khiến anh không muốn cởi, cho nên khi Lâm Ý nói em sẽ dùng cảm anh đừng sợ thì Chu Gia Dã mới có thể dao động.