Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi

Chương 10: 10: Hạt Giống Nảy Mầm 3





Tôi tưởng tôi mệt đến xuất hiện ảo giác, cậu ấy đã sớm cùng bạn nam khác đi chơi bóng rổ.
Mồ hôi chảy vào hai mắt, tôi mơ hồ xoa mắt, thân thể dường như không phải của tôi, chỉ làm một động tác đơn giản như vậy đều máy móc giống như mất đi cảm giác.
Tôi nghe thấy bên cạnh có một tiếng thở dài.
Sau đó cánh tay bị người kéo qua, tôi chậm chạp quay đầu.
Trời đầy mây chỉ có vài tia sáng lộ ra từ khe hở của tầng mây, đường băng gần như trống trải, Chu Gia Dã vốn nên ở sân bóng rổ chơi bóng rổ lại xuất hiện ở bên cạnh tôi, vài tia sáng chiếu lên ngọn tóc của cậu ấy làm người phân biệt không rõ là thật sự hay là ảo giác.
Cậu ấy tóm lấy cánh tay tôi, kéo tôi chạy chậm về phía trước.
Cơ thể của tôi đã mỏi mệt đến chết lặng, chỉ theo bản năng bị cậu ấy kéo tiếp tục về phía trước, tầm mắt lại không thể không nhìn cậu ấy.
Cậu ấy chạy tốc độ rất chậm rất chậm, ngoại trừ động tác chạy, hoàn toàn nhìn không ra đây là chạy bộ, tôi nghĩ đến lúc nãy cậu ấy hăng hái, nồng nhiệt là người đầu tiên chạy về hướng chung điểm.
Chắc hẳn đây là một lần trong đời cậu ấy chạy bộ chậm nhất.
Còn có 50m, cậu ấy quay đầu cười với tôi: "Vừa nãy cậu chạy nước rút được bao nhiêu giây?"
Đại não tôi đã sắp ngừng vận chuyển nếu không phải Chu Gia Dã kéo tôi chạy, tôi đã sớm ngã xuống tại chỗ.
Tôi thật sự không nhớ rõ, dù sao không phải thành tích tốt lành gì, lòng tôi hiểu rõ.
Cậu ấy xem tôi đã mệt đến thở không nổi, cũng không trông cậy vào tôi có thể trả lời, chỉ cười càng thêm xán lạn: "Cậu có muốn k1ch thích thêm chút không?"
Tôi chỉ chậm chạp nhìn cậu ấy, chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng nụ cười này của cậu ấy không có ý tốt, cậu ấy đã nắm chặt cánh tay tôi: "Lâm Ý, chuẩn bị xong, xuất phát.."

Cả người tôi gần như bị cậu ấy mang theo chạy tới chung điểm.
Tôi ngửa đầu liền nằm xuống, giống người bệnh đợi làm hồi sức tim phổi, khắp sân thể dục trống trải không tiếng động.
Trương Nam Nam và Tưởng Chanh chạy lại đây đỡ tôi.
Tôi nghe thấy giọng nói của Chu Gia Dã, hỏi thầy thể dục thành tích thế nào, thầy thể dục nói chuyện không lớn, tôi không nghe rõ.
Chờ tôi thật vất vả khôi phục lại, tôi mới được hai cô bạn nâng lên.
Lúc này thầy thể dục đã đi rồi, tôi đành phải hỏi hai người họ thành tích thế nào, có đạt tiêu chuẩn không?
Trương Nam Nam thở dài: "Đoạn đường cuối cùng kia của cậu liền không còn bao nhiêu thời gian."
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nhưng nghe được vẫn là có chút đau khổ.
"Nhưng là.."
"Chu Gia Dã mang theo cậu trở về chung điểm, thời gian vừa vặn đủ dùng." Trương Nam Nam cong miệng cười: "Cho nên chúc mừng cậu, đạt tiêu chuẩn rồi!"
Nói xong, Trương Nam Nam và Tưởng Chanh đồng thời tiến gần lại.
"?"
Tưởng Chanh chớp mắt, hứng thú bừng bừng hỏi: "Chu Gia Dã lại đi giúp cậu, vì sao cậu ấy giúp cậu vậy?"
Gió thực nhẹ, tinh tế nhu nhu, khắp sân vận động trống trải truyền đến âm thanh chỗ chơi bóng rất xa, tim tôi có rất nhỏ một nhịp đập khó có thể nắm lấy.
Kết thúc kiểm tra thể lực, người đã sớm giản tán rồi, chỉ còn ba người mắt to nhìn mắt nhỏ, cả người tôi bủn rủn mỏi mệt, cũng chỉ chậm chạp lắc đầu.

"Tớ không biết! Cậu ấy đến đây lúc nào tớ cũng không biết."
Tôi ăn ngay nói thật.
Tưởng Chanh vuốt cằm phân tích: "Chắc hẳn Chu Gia Dã vốn rất tốt, đều là bạn học cùng lớp, ngày thường qua lại với cậu cũng nhiều, đi ngang qua nơi này thấy được thuận tay giúp cậu một chút."
Trương Nam Nam cũng đồng ý gật đầu: "Nếu không lúc học sơ trung cũng sẽ không nổi tiếng như vậy, ngoại trừ đẹp trai, tính cách cậu ấy vốn dĩ cũng rất rộng rãi làm người thích.

Cậu không biết đâu, hồi sơ trung giáo viên tuy rằng sợ cậu ấy nghịch ngợm thích vận động nhưng trong trường học có chuyện gì đều thích kêu cậu ấy, giúp bạn học dọn nước, dọn cái bàn đều là chuyện ngày thường.

Giáo viên cũng hay nói, Chu Gia Dã ngoại trừ học tập thì cái gì cũng tốt, nếu cậu ấy muốn học giỏi cũng có thể nhưng cậu ấy vốn ngồi không yên được."
"Nhưng cậu ấy thật sự rất đẹp trai, lúc nãy thi thể lực, thanh máu của tớ đã sắp hết.

Cậu có thấy cậu ấy hít xà không? Giống như còn có cơ bụng!"
"A a a tớ cũng vậy! Nghe nói cậu ấy ca hát không hay, không biết thật hay giả? Nếu không thật sự có thể đi báo danh tuyển chọn!"
Hai người họ tôi một lời bạn một câu phân tích, tôi vẫn cứ cả người bủn rủn mỏi mệt suy sụp ngồi không thở đều được, yên tĩnh khôi phục thể lực.
Thi thể lực dùng hơn phân nửa thời gian, môn thể dục này còn thừa thời gian không nhiều lắm, ba người chúng tôi ngồi ở đường băng cho tới sắp tan học.

Còn còn mấy phút tan học, Tưởng Chanh đề nghị cùng đi siêu thị nhỏ mua nước uống, hai người lôi kéo tôi đỡ tôi lên, đi chậm rãi dọc theo sân thể dục về hướng siêu thị nhỏ.
Đi ngang qua sân bóng rổ, tôi lại lần nữa thấy Chu Gia Dã.

Cậu ấy không chơi bóng, ngồi trên ghế dài bên cạnh sân bóng, lười biếng dựa vào lưng ghế, ngồi ở đó giống như xem náo nhiệt chỉ chỉ trỏ trỏ bạn học trên sân bóng.
Bạn học dưới sự chỉ huy của cậu ấy nhón chân đánh bóng vào rổ, cậu ấy vỗ tay hoan hô.

Lá cây trên đầu bị gió thổi đến chuyển động sàn sạt, làm tia sáng nhỏ xíu chiếu qua kẽ hở rơi lên trên vai cậu ấy.
Dáng vẻ kiêu ngạo lại lười biếng của cậu ấy, làm gió đều sẽ chuyển động vì cậu ấy.
Bạn học đánh bóng vào rổ quay đầu lại, vừa lúc thấy chúng tôi đi ngang qua, đoán chừng chúng tôi muốn đi về hướng khu dạy học, nâng giọng hỏi chúng tôi: "Thầy thể dục kêu tập hợp sao?"
Tưởng Chanh trả lời cậu ta: "Không có, chúng tôi đi siêu thị mua nước."
Chu Gia Dã nghe tiếng quay đầu lại nhìn thấy tôi.

Gió nhẹ chuyển động, tôi cho rằng cậu ấy cũng chỉ quay đầu lại liếc mắt một cái.
"Lâm Ý."
Bỗng nhiên cậu ấy lại kêu tên của tôi, lá cây chuyển động rơi xuống ánh sáng ở trên tóc cậu ấy, làm cho sự yên tĩnh trong tôi nổi lên gợn sóng.
Mày cậu ấy nâng lên, cười nói với tôi: "Cậu đạt tiêu chuẩn rồi sao?"
Tôi gật gật đầu: "Cảm ơn cậu."

"Cảm ơn tớ sao? Chỉ như vậy?"
Cậu ấy nhẹ cong môi, hơi nâng mi, mặt mày vốn hiện ra vẻ thư thái, cậu ấy xoay nửa người nhìn về phía tôi, cánh tay chống ở chỗ tựa lưng trên ghế dài, dáng vẻ cà lơ phất phơ xấu xa đến mức làm người nghiện.
Thời tiết lúc nắng lúc mát, tầng mây ngẫu nhiên bay nhanh, ánh mặt trời xán lạn chiếu xuống một chút tia sáng.
Cậu ấy ở dưới ánh nắng như là ánh sáng của bản thân.
Yết hầu tôi cứng lại, có chút không hiểu ý của cậu ấy: "..

Tôi nên cảm ơn cậu như thế nào?"
"Không phải đi mua nước sao? Giúp tớ mua một chai."
Thì ra chỉ là giúp chuyện nhỏ như vậy, một giây căng chặt tôi không thể nói ra: "À, được nha."
"Cảm ơn! Trở về tớ sẽ trả tiền."
Sau khi cậu ấy nói xong liền xoay người ngồi trở lại, tiếp tục nhìn sân bóng.
Trên đỉnh đầu cậu ấy, lá cây vẫn chuyển động, gió vẫn như cũ có hơi thở của ánh mặt trời, gợi lên ánh sáng cho cả thân cây.
Tôi và Trương Nam Nam, Tưởng Chanh đi siêu thị nhỏ, mở ra tủ đông mới nhớ tới tôi đã quên hỏi cậu ấy uống gì, tôi cũng không biết cậu ấy ngày thường sẽ uống cái gì.
Tôi chỉ thấy lần trước Chu Gia Dã đưa tôi nước có ga, ma xui quỷ khiến tôi cầm lấy chai đó.
Thân chai mang theo hơi lạnh, dán sát lòng bàn tay, bỗng nhiên tôi nghĩ đến ngày đó cậu ấy nhét chai nước có ga vào trong tay tôi cũng là một buổi thời tiết không tính sáng sủa, thế nhưng ngẫu nhiên tầng mây tách ra cũng sẽ rơi xuống ánh sáng, cậu ấy đón lấy ánh mặt trời xán lạn lại đầy nhiệt tình.
Như là có một cái hạt giống không biết khi nào gieo xuống, nó lặng lẽ chui từ dưới đất lên nảy mầm, dần lớn lên rồi nở hoa..