Từng Bước Yêu Em!!

Chương 17: Ăn tối




6h00 PM

Khả Ái cựa mình thức dậy chợt thấy cánh tay bên trái nằng nặng , cô xoay mặt qua đối diện với Uyển Nhi, bộ dáng cô ấy đang ngủ trông rất là đáng yêu a. Cái miệng nhỏ xinh hơi chu ra nhìn chỉ muốn cắn mạnh vào đó cho thoã mãn thôi, lông mi dài cong vuốt, làn da trắng nõn thật là khiến người ta muốn phạm tội mà.

Khả Ái cuối đầu xuống đặt lên trán cô ấy một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự yêu thương, cưng chiều trong đó. Cô cẩn thận lấy tay mình ra, kê đầu cô ấy lên trên gối để cô ấy ngủ thoải mái hơn, cô đứng lên kéo chăn đắp cho cô ấy ngay ngắn rồi xuống nhà để tự tay chuẩn bị bữa tối cho cả hai.

Cô bước xuống lầu, xoăn tay áo sơmi lên và bắt đầu làm bữa tối, bà giúp việc lần đầu tiên thấy cô tự tay chuẩn bị thức ăn cho ai đó, bà cả kinh nhìn cô, nhưng rồi lại cất giọng trầm ấm:


-Thưa, đại tiểu thư muốn dùng gì thì nói tôi để tôi chuẩn bị cho.

Khả Ái cười mỉm chi, cô vừa đeo tạp dề vừa nói:

-Không cần đâu, cháu muốn tự tay nấu.

Bà giúp việc chỉ gật đầu rồi lập tức trở về nhà. Bây giờ cũng đã tối nên cô cho tất cả người làm trên dưới Trần gia về hết rồi, trong nhà chỉ còn có cô và Uyển Nhi thôi. Cô đang loay hoay với đống thức ăn chưa được chế biến trên bàn một lúc lâu thì cô cũng đã nấu được một bàn đầy những món ăn mà Uyển Nhi ưa thích, cô đảm bảo Uyển Nhi sẽ thích cho xem.

Uyển Nhi nằm trên giường bị mùi hương của thức ăn đánh thức nên cô vào VSCN rồi bước ra khỏi phòng để tìm hương thơm đó. Cô xuống đến nhà bếp thì thấy nguyên một bàn đầy những món mà cô thích. Khả Ái nhìn thấy Uyển Nhi liền xoay đầu lại nói:


-Dậy rồi à, em ngồi xuống đi, tôi đang nấu một món soup nữa là có thể dùng được rồi.

-Là chị chuẩn bị những món này sao? Uyển Nhi thắc mắc

-Đúng vậy, ngạc nhiên lắm hả? Khả Ái trả lời những không nhìn lại vì cô đang bận nêm nếm món soup đặc biệt.

-Cũng có chút. Kéo ghế ngồi ngay ngắn trên bàn, đợi Khả Ái làm xong rồi cả hai cùng ăn chung luôn.

5phút sau, Khả Ái mang lên một chén soup còn nghi ngút khói đặt trước mặt Uyển Nhi, cô cũng kéo ghế ngồi đối diện với cô ấy, cô dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào chén Uyển Nhi kêu cô ấy nếm thử:

-Tôi không biết những thứ này có hợp với khẩu vị của em không, nếu không ngon thì cứ nói nhé.

Uyển Nhi gật đầu rồi cầm đũa lên gắp thức ăn mà Khả Ái bỏ vào chén của cô, cô nhai nhai rồi mỉm cười nhìn Khả Ái, cô cất giọng đều đều:


-Ngon lắm. Chị cũng ăn thử đi, đừng ngồi nhìn em như vậy. Uyển Nhi vừa nói vừa gắp một ít thức ăn bỏ vào chén Khả Ái.

Hai người suốt bữa tối cứ người này gắp cho người kia, cười nói rất vui vẻ. Ăn xong cả hai cùng nhau dọn dẹp, Khả Ái dẫn Uyển Nhi đi dạo trong vườn với cô, Uyển Nhi cũng chấp nhận vì từ lúc về Trần gia đến giờ cô vẫn chưa đi ra ngoài lần nào a. Khả Ái nắm tay Uyển Nhi đi đến chiếc xích đu được đặt trong sân, cùng Uyển Nhi ngồi xuống, cả hai im lặng lúc lâu, Uyển Nhi lại lên tiếng:

-Đây không phải là nhà của em, đúng chứ?

-Ơ, em nhớ được gì rồi hả. Khả Ái bất ngời hỏi lại, không lẽ cô ấy đã nhớ rồi sao, không thể nào.

-Không, nhưng em có cảm giác đây không phải nhà em. Nó khác xa với cảm nhận của em lắm. Uyển Nhi nhìn lên bầu trời đầy sao rồi cất giọng.
-Đúng vậy, đây không phải nhà em, nhưng trước sau gì em cũng ở đây thôi. Mai tôi sẽ đưa em về nhà của em nhé, chịu không? Khả Ái xoay mặt Uyển Nhi lại, mỉm cười nhìn cô ấy.

-Ừm.

-Trời lạnh rồi, vào nhà thôi.

Khả Ái đứng lên dắt tay Uyển Nhi đi vào nhà. Cô rất vui vì hình như Uyển Nhi đã dần hồi phục được trí nhớ.